Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2008] Mười năm trước, vào tháng năm khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công khi tôi 22 tuổi. Con trai của tôi giờ đã bảy tuổi. Không cần phải nói, tôi đã đối mặt với nhiều khổ nạn và thử thách trong mười năm tu luyện vừa qua. Lịch sử tu luyện của mỗi học viên Pháp Luân Công đủ dài để viết một quyển sách, và không ai khác có thể biết được những cảm giác và cảm xúc mà mỗi một cá nhân chúng ta đã trải qua. Tuy nhiên, nó là một vinh dự cao nhất khi có thể tu luyện; sống trong thời kỳ mà Sư Phụ chính Pháp và chứng thực Pháp dưới sự dẫn dắt và bảo vệ của Sư Phụ. Tôi sẽ không lạc đề và tóm tắt kinh nghiệm gần đây của tôi về việc ghi nhớ Pháp.

Tôi bắt đầu ghi nhớ Pháp vào năm 2006. Tôi đã quyết định học thuộc Pháp vì tôi không có một tâm thanh tịnh khi học Pháp. Tôi đã cố gắng học Pháp nhanh chóng như thể tôi đang muốn đạt được điều gì đó. Khi tôi học Pháp, tôi không còn cảm thấy thăng tiến vượt bậc như tôi đã từng cảm thấy trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sư Phụ nói:

“Không phải là Pháp không còn tác dụng nữa. Đó là tiểu chuẩn yêu cầu đã cao hơn, và đệ tử Đại Pháp phải làm tất cả ba điều tốt trước khi họ thấy được sự thăng tiến.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội Quốc Tế 2004 ở New York”)

Tôi cảm thấy rất lo lắng. Tôi biết tôi đã đang làm ba điều, nhưng tôi đã không hoàn toàn vô ngã vì tôi chỉ làm sáng tỏ sự thật cho những người được lựa chọn. Trong quá trình làm ba điều, tôi bị ràng buộc bởi những chấp trước con người. Tôi nên làm gì đây? Tôi đã quyết định ghi nhớ Pháp. Mất gần một năm tôi mới có thể ghi nhớ Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Tôi ghi nhớ học thuộc Pháp hàng ngày. Một ngày, tôi nhớ được hai đoạn đến bốn trang sách của Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã học được một bài học từ những cố gắng nhớ Pháp lần trước của tôi, mà đã không thành công. Lần này tôi sẽ không cố gắngđọc thuộc những đoạn mà tôi đã ghi nhớ ngày hôm trước. Tôi chắc chắn hàng ngày mình phải ghi nhớ các đoạn Pháp mới. Mục đích của tôi là ghi nhớ các đoạn hàng ngày. Do vậy cuối cùng tôi đã hoàn thành việc học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên.

Năm 2007, tôi bắt đầu học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Lần này tôi học thuộc Pháp bằng cách viết ra. Lần này tôi định ghi nhớ và chép lại Chuyển Pháp Luân và đưa bản sao chép cho một người họ hàng như một món quà–bằng cách này tôi có thể “bắn một mũi tên trúng hai đích”. Bây giờ tôi gần như hoàn thành, chỉ còn lại khoảng 20 trang.

Thỉnh thoảng, tôi đã ngừng việc ghi nhớ Pháp vì tôi bắt đầu xem nó như điều gì đó để hoàn thành cho nhanh. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng với cái tâm đó của tôi, nên tôi đã chính lại nó bằng việc học các bài giảng của Sư Phụ từ 20 tháng 7 năm 1999. Tuy nhiên, tôi đã không cảm thấy tâm tính của mình được nâng cấp thăng tiến. Nói cách khác, tôi đã không cảm thấy được kết nối với Pháp. Tôi biết điều này có nghĩa là tôi đã không có một tâm thanh tịnh và tôi đã không hết lòng toàn tâm học Pháp. Tại sao? Tôi cảm thấy cay đắng xót xa, nhưng tôi đã không biết nguyên nhân gốc rễ là gì. Một vài ngày trước đây, tôi đã kết thúc việc ghi nhớ Chuyển Pháp Luân. Ba từ đã làm tôi chú ý : “Không trong sạch”. Sư Phụ đã nói:

“[…] Đó là vì tâm của chư vị không trong sạch. Nên chư vị không thể thanh tịnh được.” (Bài giảng thứ Chín trong Chuyển Pháp Luân)

Bỗng nhiên tôi cảm thấy một sự tương phản sâu sắc giữa “không trong sạch” và “không thanh tịnh”. Sư Phụ nói: “Không trong sạch”. Có phải điều đó có nghĩa là những chấp trước con người là bẩn thỉu và nặng nề? Nếu tôi không trút bỏ sạch hết những chấp trước xấu của con người, làm sao tôi có thể đồng hoá vào đặc tính vũ trụ —Chân, Thiện và Nhẫn? Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được mười năm và đã học bài giảng thứ chín vô số lần, nhưng tôi cảm thấy cứ như thể đây là lần đầu tiên tôi nhận ra mấy từ này và cảm thấy tu luyện bên trong mình là nền tảng của tu luyện và là cơ sở nền tảng của việc tiến vào định. Có một tâm thanh tịnh, đề cao tầng thứ và tăng cường khả năng của một người ở trong định, chúng bổ sung cho nhau. Tại sao tôi không thể thanh tịnh? Khi tôi tìm kiếm bên trong mình, tôi đã tìm ra những chấp trước và tư tưởng bẩn thỉu của con người. Tôi biết chúng không phải là tôi và tôi phải loại bỏ chúng trong tu luyện. Then chốt là tôi cần tăng cường chính niệm của mình và không để bị thao túng bởi nghiệp tư tưởng làm điều xấu. Điều quan trọng là tôi biết phân biệt được tốt – xấu, đúng – sai. Để đánh bại những chấp trước và tư tưởng xấu này, điều căn bản nhất là tôi phải học Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi biết điều đó. Vì dù sao đi nữa, tôi đã tu luyện nhiều năm rồi.

Tôi muốn nhắc nhở các bạn đồng tu về sự quan trọng của việc học và ghi nhớ Pháp. Chỉ khi chúng ta hoà tan mình vào trong Pháp bằng cả tâm hồn và trái tim, chúng ta mới có thể có được cảm giác tròn đầy và niềm vui mà Pháp mang lại cho chúng ta. Đó là một cảm giác mà không gì khác có thể mang lại cho bạn. Tôi trân quý Pháp và tôi hy vọng các bạn cũng vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/6/29/181106.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/5/98730.html
Đăng ngày 8-7-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share