Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2025] Mùa hè năm ngoái, một đồng tu trong nhóm học Pháp của chúng tôi bị theo dõi, dẫn đến điểm học Pháp bị lục soát, nhiều đồng tu bị bắt cóc. Lúc đó tôi không có mặt tại hiện trường, nhưng bị kẻ xấu theo dõi, biết được biển số xe của tôi, vì vậy tôi cũng nhiều lần bị sách nhiễu. Đầu xuân năm nay, trong thời gian diễn ra Lưỡng Hội của tà đảng, cảnh sát lại sách nhiễu chồng tôi, dò hỏi tôi đang ở đâu. Chồng tôi chịu áp lực rất lớn, sợ ảnh hưởng đến việc học hành của con trai, sợ tiền đồ công việc của bản thân bị ảnh hưởng, hễ nghe cảnh sát từ đồn công an gọi điện thoại cho anh ấy là anh ấy lại gào thét với tôi.
Mặc dù chồng tôi không nói cho họ biết tôi ở đâu, nhưng cảnh sát vẫn tìm đến tôi ở quê. Buổi trưa hôm đó, tôi cùng con gái chưa đầy hai tuổi đang ăn trưa, còn đang ăn dở cái bánh bao thì ba cảnh sát gồm một nữ hai nam xông vào, sau khi xác nhận tên tôi thì yêu cầu tôi đến đồn công an để lấy lời khai. Tôi không hợp tác với họ, mà giảng chân tướng cho họ, và cũng nói với họ rằng tôi không đến đồn công an. Rút cuộc là nữ cảnh sát kia bế con gái tôi đi, còn hai nam cảnh sát một người kéo tôi ở phía trước, một người đẩy tôi ở phía sau, muốn cưỡng chế đưa tôi đi. Tôi hét lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Đảng Cộng sản bức hại Pháp Luân Công!” Trong lúc giằng co, áo khoác lông vũ của tôi gần như bị xé rách, con gái nhỏ hoảng sợ nhìn mẹ bị lôi lên xe cảnh sát, khóc lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Kết quả là cả hai mẹ con tôi đều bị đưa lên xe cảnh sát, bị đưa đến đồn công an.
Tại đồn công an, tôi nói với cảnh sát rằng việc tập Pháp Luân Công không phạm pháp, trong 14 loại tà giáo mà Bộ Công an [Trung Quốc] xác định không có Pháp Luân Công; văn bản số 50 của Tổng cục Xuất bản và Báo chí đã bãi bỏ lệnh cấm đối với các ấn phẩm của Pháp Luân Công. Tôi yêu cầu họ đưa ra các điều khoản pháp luật định tội Pháp Luân Công cho tôi xem, đương nhiên là họ không thể đưa ra được, vì cũng không có. Tôi nói với họ: “Các đệ tử Đại Pháp vì lòng từ bi mới ra ngoài phát tài liệu, nói cho mọi người biết chân tướng, nếu đại đào thải của nhân loại đến, trong đầu người ta chứa đựng những lời vu khống, phỉ báng và dối trá của các phương tiện truyền thông TV đối với Đại Pháp, thì sẽ không thể được lưu lại…”
Cuối cùng, họ lấy cớ tôi học “Chuyển Pháp Luân” ở nhà đồng tu để muốn giam giữ phi pháp tôi mười ngày, yêu cầu tôi ký tên, tôi liền từ chối. Khoảng năm giờ chiều họ đưa hai mẹ con tôi về nhà. Bố mẹ chồng và chồng tôi không tu luyện nên đã rất sợ hãi, đặc biệt là chồng tôi mấy lần về nhà nhìn thấy con gái chưa đầy hai tuổi ngồi đơn bàn, hai tay hợp thập, lại càng sợ hãi hơn, kiên quyết không cho con gái theo tôi học luyện công. Anh ấy biết không thể thay đổi được tôi, liền ép tôi phải hứa không dạy con gái học. Tôi biết tu Đại Pháp sẽ khiến con người trong cõi đời ô trọc này phẩm hạnh trở nên đoan chính hơn, đạo đức cao thượng hơn, thân thể khỏe mạnh hơn, sẽ khai trí khai huệ, thông minh hơn. Hơn nữa tín ngưỡng là tự do. Tôi không đáp ứng yêu cầu vô lý của anh ấy. Chồng tôi nói: “Nếu em không làm được, anh sẽ đưa con gái đến nhà cô nó nuôi”. Tôi tưởng chồng nói đùa, nào ngờ nhân lúc tôi cùng bố đến bệnh viện phẫu thuật, anh ấy đã thực sự đưa con gái đi.
Từ bệnh viện về nhà, tôi cầm đồ chơi và đồ ăn vặt mua cho con gái, nhìn căn nhà trống trải, tôi đứng lặng một lát, trong lòng có chút đau buồn, rồi lên giường nằm. Tôi biết đây là Sư phụ tương kế tựu kế, để tôi tu bỏ cái tình đối với con gái. Chồng tôi nói sau này cũng không đưa chi phí sinh hoạt cho tôi nữa, bảo tôi tự đi kiếm. Chồng tôi đi làm ở nơi khác, lúc đi còn nói lời cay nghiệt với tôi: “Bây giờ công việc cũng không dễ tìm, em chưa chắc đã tìm được việc, để anh xem em rời xa anh thì có sống nổi không?” Con gái bị đưa đi rồi, con gái bé bỏng chưa từng rời xa tôi, hơn nữa lại ở nơi xa cách mấy trăm dặm, tôi không biết con bé sẽ thế nào, nó nhớ mẹ thì phải làm sao? Nhân tâm, nhân tình đều trỗi dậy cả. Công việc lại chưa có. Coi giữ căn nhà cô quạnh, những ngày đó thực sự dài như một năm, tôi đã gắng gượng vượt qua trong đau khổ.
Tôi không ngừng học thuộc đoạn Pháp:
“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Khi không ngừng học thuộc Pháp, tâm tôi không còn bị cái tình ràng buộc khổ sở như vậy nữa.
Vài ngày sau, tôi tìm được một công việc giúp việc nhà. Chị chủ nhà lúc đầu không biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng chị ấy bảo tôi là người rất lương thiện. Có một lần chị hỏi tôi tại sao lại giữ tiết hạnh với chồng như vậy? Tôi nói: “Bởi vì em tu luyện Pháp Luân Công, em biết được Pháp lý, Thần đã an bài cho một người đàn ông một người vợ, cho một người phụ nữ một người chồng, nếu có quan hệ với người khác ngoài vợ hoặc chồng của mình thì chính là phạm tội. Người khác có thể đối xử không tốt với chị, nhưng chị không thể đối xử không tốt với người khác”. Chị ấy nói: “Tôi biết tại sao cô không dùng điện thoại thông minh rồi, cô sợ bị ô nhiễm”. Tôi mỉm cười không nói gì, lúc đó tôi không nói cho chị ấy biết còn có thể bị nghe lén nữa. Chị ấy bảo chị chưa bao giờ phản đối Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi cũng dần dần kể cho chị ấy nghe về hoàn cảnh gia đình mình. Bố mẹ chồng tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công mà đã từng khuyên chồng tôi ly hôn với tôi, lúc tôi sinh con, ở cữ, bố mẹ chồng không đưa một đồng nào và cũng không giúp đỡ gì cả. Tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ yêu cầu phải vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã. Mỗi lần về nhà tôi hầu như đều mang quần áo bẩn, ga trải giường mà bố mẹ chồng tích lại về giặt sạch rồi mang trở lại. Tôi nói với chị chủ nhà: “Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng em đưa con đi, em sẽ oán hận chồng, càng không thể ở nhà an phận thủ thường. Nếu em không tu luyện Đại Pháp, em sẽ oán hận những việc làm của bố mẹ chồng, chính là Pháp Luân Đại Pháp đã kéo tôi ra khỏi ngõ cụt, thoát khỏi đau khổ, không còn oán hận, không còn tranh đấu, nỗ lực làm được Thiện với chúng sinh”. Chị chủ nhà nghe xong, nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.
Cảm tạ Sư phụ đã cứu tôi ra khỏi biển dục trời tình, tẩy tịnh thân tâm dơ bẩn từng bị ô nhiễm của tôi, truyền thụ Pháp lý cho tôi, dẫn dắt tôi bước trên con đường trở về nhà. Hiện giờ, con gái tôi đã trở về bên tôi, chồng tôi cũng có chuyển biến tốt. Tôi vẫn kiên trì làm ba việc, kiên định bước đi trên con đường tu luyện.
(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/23/486624.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/28/226005.html
Đăng ngày 18-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.