Bài viết do đệ tử Đại Pháp tại Nội Mông Cổ kể lại và đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 12-03-2025] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp trung niên. Tôi sẽ chia sẻ với mọi người một số câu chuyện nhỏ trong khi cứu người.

1. Tình cờ gặp người hữu duyên ở ngân hàng

Một ngày nọ, tôi và con đã rút một số tiền từ máy rút tiền tự động ở ngân hàng, khi ra khỏi đó, có một ông lão người Mông Cổ đi về phía chúng tôi. Trên tay ông cầm hai tấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy nhỏ, ông nói với tôi: “Con ơi, ông không biết rút tiền, con có thể giúp ông được không? Chữ số ghi trên tờ giấy là mật mã của hai tấm thẻ.” Tôi đã lập tức đồng ý. Sau khi rút xong, tôi đưa mọi thứ cho ông lão và nói: “Ông hãy kiểm tra xem có đúng không nhé.” Ông nói: “Không cần kiểm tra, ông cảm ơn con nhiều lắm.” Ông vừa nói vừa lấy một tờ 100 nhân dân tệ đưa ngay cho con tôi, rồi xoay người đi ra. Khi tôi kịp phản ứng và bảo con trả lại tiền, ông lão đã đi một đoạn rồi. Chúng tôi nhanh chóng đuổi theo, sau khi phát hiện [chúng tôi đuổi theo], ông liền chạy. Tôi vừa đuổi theo, vừa kêu ông lão: Ông ơi, xin ông hãy đứng lại! Người trẻ giúp người già là việc nên làm, vì sao ông cho tiền con? Ông lão quay đầu lại và la lớn: Đây là cho cháu nhỏ, bây giờ ai có thể giúp đỡ ông chứ? Thật không dễ chút nào! Tôi nói: Không được, con không thể lấy số tiền này, con phải trả lại cho ông, ông hãy cẩn thận, đừng ngã nhé, ông dừng lại nhé! Ông lão nói: Ông cảm thấy sắp hết hơi rồi, con đừng đuổi theo ông nữa. Tôi nói: Vâng, con không trả lại tiền cho ông nữa, con muốn ông cho số điện thoại có được không? Ông nói: Được. Bằng cách này, chúng tôi đã trò chuyện với nhau một chút, và cũng biết ông lão phải về nhà chăm sóc vợ ngay. Tôi ghi nhớ số điện thoại của ông, và hẹn một ngày nào đó sẽ đến nhà thăm hai ông bà.

Một ngày khác, tôi dành ra thời gian, đi mua một số sản phẩm làm từ sữa mà người già thích ăn và đến nhà ông lão. Khi thấy tôi, hai ông bà rất vui. Ông còn đặc biệt hấp sủi cảo chuẩn bị thết đãi tôi. Tôi cũng không khách sáo, chúng tôi giống như người thân cách biệt đã lâu, trò chuyện với nhau gần hai tiếng. Trong cuộc trò chuyện, tôi chen vào sự kiện “Cách mạng văn hóa” mà ông bà đã đích thân trải qua, đồng thời giảng chân tướng về Đại Pháp. Hai ông bà bày tỏ muốn thoát ly các tổ chức của tà đảng. Ông lão còn nói với tôi một chút về lịch sử. Trước khi ra khỏi nhà, tôi tặng ông tờ tiền chân tướng có mệnh giá 1 nhân dân tệ, và nói: Đây là tiền cứu mạng, xin ông hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”! Ông lão rất quý nó, và nói với tôi giống như một đứa trẻ: Ông nên bảo quản nó trong chiếc túi da. Ông cười rất dễ thương. Tôi thầm nghĩ, hai ông bà chính là những sinh mệnh đáng quý đang chờ được cứu!

2. Tình cờ gặp người hữu duyên trên phố

Một lần nọ, khi tôi và chị gái (là đồng tu) dạo phố mua đồ, có một người đàn ông trung niên người Mông Cổ đến hỏi ông chủ cửa hàng có thể đổi hồng bao lấy tiền mặt được không. Ông chủ nói không đổi được, [ông] không có 300 nhân dân tệ tiền mặt. Tôi nói tôi có, ông rất vui và nói cảm ơn! Sau khi đổi hồng bao xong, tôi và chị gái đi ra, người đàn ông đó cũng đi ra theo, ông chủ động trò chuyện với chúng tôi, chúng tôi không hỏi gì, nên ông nói: Vì chữa bệnh nên tôi vào thành phố, tôi đang nghe lớp tâm lý để chữa bệnh. Tôi hỏi: Lớp đó như thế nào? Hiệu quả ra sao? Ông trả lời: Cũng được, chữa bệnh tâm lý rất hiệu quả. Tôi nói: Ồ, con người nâng cao phẩm chất đạo đức của mình, khiến cái tâm bất hảo của mình trở nên tốt, thì bệnh tình có thể chuyển biến tốt. Nghe nói đảng cộng sản sợ người tốt đông lên, nó dám phỉ báng Pháp Luân Phật Pháp vốn khởi xướng làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, nó đã hại rất nhiều người Trung Quốc. Nếu không thì không biết quốc gia của chúng ta có biết bao người được ích lợi, cả thân lẫn tâm đều sẽ khỏe mạnh.

Ông kia nói: Đúng vậy, Pháp Luân Công hóa ra là chuyện gì nhỉ? Tôi nói: Có một số chữ viết trên tờ tiền 1 nhân dân tệ và 5 nhân dân tệ chính là Phật Pháp chân chính, ông phải ghi nhớ và thường niệm chúng, như vậy có thể được phúc lành! Ông nghe rất chăm chú, ông hỏi tôi: Chữ thế nào nhỉ? Tôi nói: Có tờ viết là: “Thành tâm mặc niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Khi đại nạn đến, có thể bảo vệ mạng sống!” Còn có loại ghi là “Tam thoái bảo bình an”. Sau khi tôi giải thích ý nghĩa khái quát bằng tiếng Mông Cổ, tôi bảo ông đọc theo “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nhưng ông không thể đọc. Ông nói: Tôi không thể nhớ tiếng Hán, tốt nhất là [đọc bằng] tiếng Mông Cổ. Cho nên tôi đã nghĩ cách, tôi thấy kế bên có một nhà sách, tôi đã mua một cây bút và một cuốn vở nhỏ ở nhà sách, rồi viết từng âm tiết từng âm tiết bằng tiếng Mông Cổ. Vì ở ngoài đường nên tôi không tiện viết, ông bảo tôi tựa lên cửa xe để viết, ông che cho tôi, không để người qua đường phát hiện. Sau đó, ông vui vẻ lấy tờ giấy, cẩn thận cho vào túi quần, đồng thời nhanh chóng làm tam thoái. Khi rời đi, ông còn nói cảm ơn tôi. Nhiều cử chỉ và hành vi của ông khiến tôi và chị gái rất cảm động, vậy là một sinh mệnh đã chủ động đến nghe chân tướng và được cứu.

3. Trên xe buýt tình cờ gặp người hữu duyên

Một lần nọ, tôi và con đứng tại trạm xe buýt ở địa phương khác. Sau khi đến một trạm, có một dì lên xe, dì muốn trả 1 nhân dân tệ, nhưng lật tung túi cũng không tìm thấy tiền. Nên dì quét mã, nhưng điện thoại di động cũng quét không được. Thấy vậy, tôi vội lấy 1 nhân dân tệ đưa cho dì đó. Dì rất vui, và thẹn thùng nói: Xin cảm ơn. Tôi mỉm cười, nói: Không sao ạ! Sau khi ngồi xuống, dì lại lật tung túi, mà vẫn không tìm thấy một xu lẻ nào. Dì lầm bầm trong miệng: [Tiền] quà vặt cho cháu bé cũng không có ư?! Tôi cười, nói: Không sao ạ, 1 tệ không đáng bao nhiêu. Ai chưa từng gặp khó khăn chứ, giúp một chút là việc nên làm. Dì cũng mỉm cười với tôi, nói: Bây giờ người tốt giống như cháu quá ít. Khi tôi ghé miệng vào tai dì thì dì cũng ghé tai sát miệng tôi ngay, tôi nói: Dì chỉ cần ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” là được rồi! Sau khi dì nghe xong, mắt sáng lên ngay, dì nhìn tôi với ánh mắt đó, vui mừng gật gật đầu, nói: Dì nhớ rồi! Dì đó dường như đã biết sự thật, dì còn nói cho tôi biết họ và địa chỉ của mình, dì bảo có việc gì thì cứ đến tìm dì. Tôi nghĩ, lưu lại một chút Thiện cho thế nhân cũng là một biểu hiện của chứng thực Pháp.

4. Người hữu duyên gặp khó khăn

Đại khái khoảng 10 năm trước, một hôm, tôi muốn thết đãi khách, nên đã mua vài cái bánh nướng nhân thịt bò và bánh hành. Khi tôi đứng bên đường chờ xe taxi về nhà, có hai người phụ nữ trung niên và một đứa trẻ đến ngay chỗ tôi, nói: Chúng tôi là người miền nam, muốn về nhà nhưng không có lộ phí, chị có thể cho chúng tôi chút tiền được không. Tôi thấy ba người rất đáng thương, cháu trai nhỏ có vẻ như rất đói, tôi không hề do dự, tôi đã đưa hết bánh nướng và bánh hành nóng hổi mới gói cho họ, nói: Bánh còn nóng, mọi người ăn ngay nhé! Tôi còn cho họ bảy mươi mấy nhân dân tệ, đồng thời cho họ tờ tiền chân tướng có mệnh giá 1 nhân dân tệ, nói: Chị hãy nhớ các chữ trên đây, chị sẽ được phúc báo! Người phụ nữ nhận tiền đó rất cảm động, khi thấy tiền chân tướng, chị và người phụ nữ còn lại nhìn nhau chằm chằm, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, họ nói nhỏ “Pháp Luân Đại Pháp”, rồi gật đầu với tôi, tỏ ý cảm ơn.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/3/12/有緣人明真相的故事-491468.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/19/225893.html

Đăng ngày 04-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share