Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 24-10-2024] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi muốn chia sẻ cùng mọi người câu chuyện về quá trình tôi đã đề cao trong phương diện tu luyện cá nhân gần đây.
Vào tuần cuối của tháng 12 năm 2019, chương trình biểu diễn Shen Yun ở địa phương kết thúc, cũng là lúc tôi kết thúc công việc trợ giúp các vấn đề an ninh cho hạng mục này thì tôi bắt đầu cảm thấy ngứa họng, dần dần chuyển thành ho khan. Ho khan kéo dài gần bốn tháng, lúc nặng, lúc nhẹ nhưng tựu trung thì ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi cũng nhận ra điều đó có liên quan đến trạng thái tu luyện của mình, nhưng tôi lại không sẵn sàng đối diện vấn đề bởi vì tôi có khúc mắc trong tâm đã ảnh hưởng đến tôi hơn mười năm. Quan nghiệp bệnh này như một “gậy bổng hát” Sư phụ dùng để giúp tôi giải khai nút thắt đã tồn tại trong suốt thời gian dài.
Tôi sinh ra trong một gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cách tôi học chữ như thế nào khi tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi chữ đều là hình tượng của một vị Thần, khi chữ lặp lại thì hình tượng cũng xuất hiện lại. Chỉ cần nhìn hình tượng một lần là tôi có thể nhận ra bất cứ khi nào vị Thần đó xuất hiện lại trong Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đắc Pháp như thế. Nhưng trước khi chúng tôi chuyển đến Hoa Kỳ, tôi chỉ là theo cha mẹ tu luyện.
Tôi nhớ rằng khoảng một năm sau khi chúng tôi chuyển đến Hoa Kỳ, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với trò chơi điện tử. Mặc dù cha mẹ rất phản đối, nhưng lúc đó tôi cảm thấy trò chơi điện tử như một món đồ chơi mới rất tân kỳ, chơi rất vui. Hơn nữa, không giống như thế giới thực có giới hạn, người ta có thể tạo ra bất cứ thứ gì trong một thế giới ảo được lập trình trên máy tính. May mắn là nhờ môi trường gia đình, tu luyện cá nhân của tôi vẫn không bị tuột dốc.
Tuy nhiên, sau khi vào tiểu học, trạng thái tu luyện của tôi bắt đầu đi xuống, ngày càng tồi tệ. Do các áp lực trong cuộc sống, cha mẹ tôi cũng không có thời gian để đốc thúc tôi học Pháp, luyện công như trước kia. Giờ đây nhìn lại, khi ấy cha mẹ tôi phải vượt quan khó hơn tôi, còn tôi do áp lực bài vở cùng những việc hằng ngày không như ý mà dần dần ngày càng dựa vào những thứ bên ngoài để tìm kiếm sự giải thoát khỏi phiền muộn, từ trò chơi đến tiểu thuyết, đến các nhóm xã hội, rồi đến tình yêu nam nữ, đến ganh đua về kiến thức và năng lực để tìm kiếm sự thỏa mãn. Nhưng sau mười năm tìm tới tìm lui, lúc đó tôi nhận ra mọi thứ đều là khổ, dù thỏa mãn hay vui vẻ cũng vẫn khổ, mất mát hay khó chịu cũng là khổ.
Nhưng có một điều, trong quá trình đó, tôi vẫn luôn biết rõ ràng rằng con đường duy nhất để giải quyết các vấn đề tôi gặp phải chỉ có thông qua tu luyện. Chỉ cần tôi tu luyện tốt, mọi chuyện sẽ tan biến, cụ thể làm thế nào để tan biến thì tôi không rõ, nhưng tôi tin tưởng sâu sắc rằng Sư phụ có khả năng đó, Pháp có sức mạnh đó, vì cuốn sách đầu tiên tôi đọc chính là “Chuyển Pháp Luân”, nói cách khác, gốc rễ của Đại Pháp đã ăn sâu vào trong tâm tôi.
Nhưng tôi có một nút thắt trong tâm, một mặt, tôi biết mình không nên dùng việc học Pháp, luyện công như một biện pháp để tự giải thoát khỏi thống khổ trong người thường; mặt khác, là một con người, tôi muốn được vui vẻ hạnh phúc, nhưng tôi cũng biết rõ là không thể lợi dụng Đại Pháp để truy cầu hạnh phúc nơi thế gian, làm thế là sai. Vậy nếu ý nghĩa của hết thảy hành vi trong cuộc sống xã hội người thường là để đạt được những thứ như công việc lương cao, gia đình hạnh phúc, cuộc sống viên mãn, mà tu luyện trong người thường không phải để đạt được những điều đó, thì tu luyện rốt cuộc là để làm gì?
Chứng ho của tôi trở nên thực sự tồi tệ. Tôi không thể ngủ được và khó thở. Có lúc tôi còn cảm thấy mình sắp chết. Tôi đã cầu Sư phụ: “Xin hãy giúp con. Con không muốn phải chịu đựng nhiều thế này”. Nhưng rất nhanh tôi đã bài trừ niệm đầu đó bởi vì Đại Pháp ở đây không phải để giúp tôi hưởng thụ cuộc sống mà không đau đớn hay thống khổ. Khi tôi nhận ra câu trả lời cuối cùng trong cuộc đời mình đều là “khổ”, thì ý nghĩa tồn tại của tôi là gì? Sống là để khổ sao?
Trong khoảnh khắc này, tôi nhớ đến Shen Yun, tôi nhớ đến năm 2016 khi ngồi tại hội trường Pháp hội ở New York, Sư phụ liên tục nhắc đến từ “đệ tử Đại Pháp”. Tôi như bừng tỉnh, trong trạng thái đó, tôi đột nhiên hiểu rằng tôi “tồn tại vì Ngài” chứ không phải “vì tôi”, và tôi cần nhục thân này để “trợ Sư cứu người”, vì vậy tôi không thể để thân thể tử vong.
Tôi nhớ lúc đó khoảng 5-6 giờ sáng, tôi bò dậy gắng gượng luyện động công. Trong quá trình đó, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi. Đờm trong mũi trong miệng tôi phun ra. Luyện công xong, toàn bộ chiếc khăn bông đầy đờm, chứng ho khan đã giảm được 8-9 phần. Trong 2 ngày tiếp theo, vấn đề khó chịu trên thân thể tôi trong 4 tháng qua đã hoàn toàn biến mất.
Tham gia quảng bá chương trình biểu diễn Shen Yun
Thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ hè năm 2021. Lúc đó, tôi vừa mới nghỉ một trong hai công việc của mình thì nghe nói Shen Yun sắp trở lại biểu diễn, vừa hay lúc ấy một thành phố bên cạnh thiếu người, tôi liền lái xe đến đó để hỗ trợ. Trong mấy tháng tiếp theo, nhờ giảm bớt thời gian làm việc, chỉ cần các thành phố phụ cận cần người là tôi sẽ lái xe đến hỗ trợ. Tôi nhận ra đây chính là một cơ hội tu luyện Sư phụ đã an bài cho tôi. Lúc đó, tôi có tiền tiết kiệm, có trợ cấp liên bang, không phải đi học, và cũng có một chút thu nhập. Nói cách khác, tôi có chút tiền và thời gian rảnh, tôi cảm thấy rõ đây là để tôi tham gia quảng bá chương trình biểu diễn Shen Yun.
Trong mấy tháng đó, tôi cũng gặp phải rất nhiều khó nạn. Lấy vài ví dụ, chẳng hạn như, bốn ngày trước khi tôi phải lái xe mấy tiếng đồng hồ đến thành phố lân cận A để giúp chuẩn bị việc hậu cần bếp núc thì tôi bị sốt, ho và mất vị giác. Khi tôi đi được nửa đường đến đó, còn 200 dặm nữa thì thời tiết bất chợt trở lạnh, và tuyết bắt đầu rơi dày.
Một tuần trước khi tôi lái xe đến thành phố B để giúp bán vé và hỗ trợ công tác an ninh cho Shen Yun, tôi bắt đầu ho lại. Sau đó, tôi mới nhận ra tôi cần mang thuốc giảm ho đã hết hạn trong phòng vứt đi; trong tình trạng cơ thể mệt mỏi cộng thêm lạnh, đói, khát, mệt mỏi, buồn ngủ, tôi vẫn giữ được trạng thái tinh thần ổn định để tham gia hỗ trợ Shen Yun.
Khoảng hơn một đến hai tiếng trước khi khán giả vào nhà hát ở thành phố C, bỗng nhiên phát hiện hệ thống bán hàng bị lỗi, nếu không giải quyết được thì chỉ có thể giao dịch bằng tiền mặt, v.v. Như thế, sẽ bất tiện cho khách hàng và ảnh hưởng đến việc bán vé của chúng tôi. Nhưng bất kể gặp phải điều gì, cuối cùng đều giải quyết được, mọi kết quả cuối cùng đều tốt đẹp.
Tại thời điểm đó, tôi ôm giữ một tâm thái như thế này khi trợ giúp Shen Yun, đó là, hết thảy khó khăn đều nhằm ngăn cản tôi, không để tôi làm việc trợ giúp Sư phụ cứu người. Nhưng tôi minh bạch rằng những gì tôi làm là trợ giúp Sư phụ cứu người, đó là trên hết, là điều Sư phụ muốn tôi làm, và việc Sư phụ an bài nhất định sẽ thành công. Cho nên mọi thứ muốn ngăn cản tôi, dù lớn đến đâu cũng không thể ngăn cản, bởi vì tôi tin rằng nếu Sư phụ muốn việc gì thành công, thì việc đó nhất định sẽ thành.
Trải qua mấy tháng đó, thể ngộ lớn nhất của tôi ở tầng thứ bấy giờ là: Bản thân tôi không sở hữu điều gì cả, bởi vì tôi đã phó thác toàn bộ cho Sư phụ, tôi không biết gì cả, bởi vì những trí huệ đó đều do Sư phụ cấp cho tôi; bản thân tôi không làm được gì cả bởi vì những năng lực đó cũng do Sư phụ ban cho tôi. Những khó khăn mà tôi trải qua, kỳ thực căn bản không phải là để ngăn trở tôi, mà là giống như một cái sàng, lọc những “chấp trước, dục vọng, tâm hữu cầu” trước khi tôi đề cao lên tầng thứ tiếp theo. Ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả những ma nạn, khó khăn đó đều là hảo sự.
Sư phụ dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện
Sau khi mùa diễn Shen Yun 2022 kết thúc vào tháng 6, tôi nhận ra phía trước là một giai đoạn tu luyện mới. Nếu mùa diễn Shen Yun có thể khảo nghiệm biểu hiện của một người tu luyện trước áp lực cao, thì trong thời kỳ không có Shen Yun chính là khảo nghiệm biểu hiện của người tu luyện trong trạng thái buông lơi, an dật. Có lẽ khi đối diện với áp lực, tôi có thể càng thêm kiên định, nhưng trong khi không có áp lực, liệu tôi có còn kiên định được hay không?
Ví dụ, trong hai ngày đầu sau khi Shen Yun ở thành phố chúng tôi kết thúc vào đầu năm 2022, tôi nằm trên giường mệt mỏi không muốn dậy, muốn ngủ, thư giãn bộ não đã căng thẳng trong mấy tháng liền. Sau đó, Sư phụ đã cho tôi gậy bổng hát. Khi tôi mở cửa vào nhà và quên chìa khóa trên tay nắm cửa, bị bố mẹ mắng một trận, tôi mới nhận ra Sư phụ đang nhắc nhở tôi về việc lơi lỏng chủ nguyên thần, rồi tôi mới nhanh chóng tỉnh táo lại để làm việc. Tôi tự hỏi tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tôi cũng nhận ra đây là hướng đi cho tu luyện tiếp theo của mình. Lúc đó, tôi cảm thấy Sư phụ như đang kéo tôi trở lại trạng thái cách đây mười năm khi tôi mới đến Mỹ, rồi giao cho tôi một bài thi mới. Những câu hỏi trong bài thi đều là những câu hỏi mà tôi đã làm cách đây mười năm, chẳng hạn như lựa chọn giữa trò chơi, tiểu thuyết và dục vọng. Chỉ có điều, những câu trả lời mà tôi đã điền cách đây mười năm đều sai, vì vậy Sư phụ muốn tôi thi lại. Tôi không thể bỏ qua, phải thi lại, nếu không thì việc tu luyện sẽ có lậu.
Trong quá trình suy nghĩ về vấn đề này, có một thời gian, nghiệp tư tưởng của tôi phản ánh rất mạnh, phát chính niệm thanh trừ lại xuất hiện, và Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng nghiệp tư tưởng của tôi giống như cỏ, cứ cắt rồi lại mọc vì rễ vẫn chôn dưới đất. Vậy nên, tôi đã nghĩ đến bài kinh văn “Nhổ tận gốc” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ” của Sư phụ. Tôi liền đọc lại bài kinh văn này.
Sau khi đọc xong, ở tầng thứ lúc đó, tôi đột nhiên nhận ra nguyên nhân gốc rễ gây ra nghiệp tư tưởng của mình – đó là tôi đã không chân chính đứng trong Đại Pháp. Nói đơn giản, cảm giác đó giống như thế này: khi tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tôi thường cảm thấy có một khoảng cách giữa tôi với những gì tôi nói. Trước đây, tôi thường đối đãi Đại Pháp từ quan điểm của một kẻ ngoài cuộc. Đại Pháp đang bị bức hại, nhưng trong tư tưởng tôi đã nghĩ gì? Tôi đã làm gì? Tôi nghĩ đến sự ích kỷ của mình và sự tà ác, vị tư của cựu thế lực khi bức hại các đệ tử Đại Pháp trong tù ngục. cựu thế lực đã sử dụng những thủ đoạn, gọi là để đánh ra chính niệm của các đệ tử Đại Pháp, để xem mỗi giây mỗi phút khi các đệ tử Đại Pháp hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, trong tâm trí của họ có gì và họ nhìn nhận Đại Pháp như thế nào khi gặp thống khổ. Nhận thức của tôi lúc đó là tôi cảm thấy mọi thứ cựu thế lực làm đều tà ác, không phải “Chân-Thiện-Nhẫn” mà Sư phụ yêu cầu. Nói cách khác, con đường của cựu thế lực là không thể đi qua.
Sư phụ từ bi lại điểm ngộ cho tôi, rằng mọi thứ đều ở trong Pháp. Tôi hiểu được việc tu luyện và hy vọng của bản nguyên sinh mệnh của tôi cần phải hoàn toàn đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Để đạt được điều này, học Pháp là con đường duy nhất, học tất cả những gì Sư phụ đã giảng, và phải học đi học lại.
Khi Sư phụ chỉ ra cho tôi tất cả những điều này, tôi quay lại và hoàn thành bài thi trước đó. Trước cám dỗ chiêu mời của dục vọng, chấp trước, thói quen, lúc đó tôi như không có cảm giác gì, những thứ đó đều buông bỏ hết. Loại cảm giác đó giống như điều Sư phụ giảng:
“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])
Sau đó, dường như Sư phụ thấy tôi đã hoàn thành bài thi trước đó, ngay lập tức Ngài cho tôi một bài thi mới, đó là làm thế nào để dùng chính niệm kiên định như kim cương đối với Đại Pháp, dùng từ bi để giảng chân tướng, trợ Sư cứu người, chứng thực Đại Pháp, thanh trừ tà ác, bởi vì lúc đó việc quảng bá Shen Yun năm 2023 tại địa phương cũng sắp bắt đầu.
Sư phụ còn giúp tôi nhận ra rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là một tôn giáo, nhưng nó chống lại đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Nói cách khác, nó là một tà giáo. Và từ một góc nhìn khác mà nói, ĐCSTQ phản lại mọi thứ trong sinh mệnh của tôi. Vậy nên trong việc đồng hóa Đại Pháp, nếu tôi không thể nhận thức rõ ràng về điều này, không đặt đúng vị trí của mình và phủ nhận mọi yếu tố của tà đảng, thì tôi không thể hoàn toàn đồng hóa với Đại Pháp, như vậy chính là có lậu.
Sư phụ cũng đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc loại bỏ ảnh hưởng của ĐCSTQ. Vì tiếng mẹ đẻ của tôi là tiếng Trung, nên khi sử dụng tiếng Trung để học tập, nhận thức sự vật, đặc biệt trong quá trình trưởng thành, không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi nhiều độc tố mà ĐCSTQ cố ý để lại trong ngôn ngữ hiện đại. Trong ngôn ngữ đó đều có bóng dáng của tà đảng, vì vậy cần phải đối chiếu với Pháp, tìm ra những thứ trong bản thân mình bị nhuốm thứ văn hóa đảng đó và trừ bỏ chúng.
Tu trừ tâm oán hận
Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện khiến tôi nhận ra an bài của cựu thế lực với mình, kỳ thực cũng là Sư phụ điểm hóa cho tôi, muốn tôi phủ định an bài của chúng.
Vào khoảng cuối tháng 7, tôi đã xảy ra một mâu thuẫn nhỏ với cha tôi. Cụ thể là, tôi cảm thấy tình trạng tu luyện xưa nay của ông đã ảnh hưởng đến tôi và những người khác. Vì chuyện này mà tôi đã tức giận, tâm tính bị ảnh hưởng trong gần hai ngày.
Nhưng vào ngày tiếp theo, Sư phụ từ bi đã để mẹ nói chuyện riêng với tôi về vấn đề này, vì Sư phụ thấy tôi chưa minh bạch. Sau đó, tôi đã giải thích quan điểm của mình, và mẹ tôi cũng nói rằng nhận thức của tôi có lý, nhưng bà cho rằng tôi nên nói ra ngay lúc đó. Tôi phản bác rằng cha tôi không chịu nghe, và tôi thậm chí đã viện dẫn Pháp lý để biện minh cho tình thế của mình. Mẹ không nói gì thêm và rời khỏi phòng. Sau khi bà rời đi, không hiểu sao tôi chợt cảm thấy rất kỳ lạ, dường như tôi đã làm sai, nhưng không biết cụ thể sai ở chỗ nào.
Vì vậy, tôi tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi đã viện dẫn Pháp lý để che giấu tâm oán hận và bất mãn đối với cha tôi. Pháp lý khẳng định là đúng. Nhưng khi tôi dùng trí huệ mà Pháp ban cho để chỉ trích lỗi lầm của người khác, trước hết đó là không Thiện. Thứ hai, xuất phát điểm của tôi không phải là Chân-Thiện-Nhẫn, mọi nguồn cơn trong lời nói của tôi, cái “tại sao” đều xuất phát từ tâm oán hận và bất mãn đối với cha tôi khiến lời nói của tôi dù có đúng, có lý đến đâu cũng đều là sai.
Đào sâu hơn, tôi nhận ra nguyên nhân tôi oán hận cha xuất phát từ phương pháp giáo dục của cha tôi sau khi ông ra tù. Qua thời gian, dần dần, tôi đã tích tụ rất nhiều oán hận đối với cha. Oán hận này, cộng với những nhân tố phụ diện khác không nghiêm trọng bằng “oán hận”, đã hình thành một ma tính thích “hủy diệt”. Nó ngày càng lớn mạnh. Trong quá trình trưởng thành, đến khi tôi phát hiện ra thì nó đã quá mạnh, và vì tôi tu luyện quá kém, tôi nhận ra rằng tôi không thể tiêu diệt nó, chỉ có thể cố gắng khóa chặt nó, kiềm chế quả bom hẹn giờ này.
Nhưng khóa chặt không có nghĩa là không bị ảnh hưởng. Ma tính này, trong điều kiện đã bị hạn chế, nhưng vẫn thay đổi tính cách của tôi trong hơn mười năm, khiến tôi trở nên tự ti, liên tục mắc sai lầm, dần dần lệch khỏi Chân-Thiện-Nhẫn. Khi tôi nhận ra ma tính đó đang hiển lộ, tôi nghĩ: Sư phụ đã cho tôi thấy nó, vậy nên tôi tuyệt đối không thể dung túng cho ma tính hoàn toàn trái ngược với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ này cư trú trong tôi. Vì vậy, tôi phải chủ động, triệt để tiêu diệt nó.
Nhưng muốn tiêu diệt nó, bước đầu tiên là phải gỡ bỏ nút thắt oán hận này. Nói cách khác, tôi cần phải nói chuyện với cha tôi về vấn đề này. Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng kỳ thực đây chính là cách mà cựu thế lực lợi dụng cha tôi để áp đặt lên tôi sự bức hại và an bài suốt mười mấy năm qua, và nếu tôi còn muốn tu luyện tiếp, tôi phải hoàn toàn phủ nhận nó, dùng Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ đã dạy để giải quyết vấn đề.
Hơn nữa, ma tính này cũng có sinh mệnh. Trước khi tôi nói chuyện với cha tôi, nó phát ra một cảm giác hồi hộp, căng thẳng, khiến tôi sợ hãi đến mức tay run rẩy, muốn trì hoãn nói chuyện với cha, nhưng nó đã thất bại. Bởi vì tôi hiểu rằng chính là nó sợ hãi, chứ không phải tôi sợ hãi. Sau này cha tôi cũng nói với tôi rằng nút thắt oán hận này chỉ dựa vào ông hoặc chỉ dựa vào tôi đều không thể giải quyết được, phải cả hai bên cùng buông bỏ mới có thể gỡ bỏ nút thắt này.
Sư phụ điểm hóa cho tôi qua giấc mơ
Sư phụ cũng đã cho tôi trải nghiệm hai giấc mơ rất đặc biệt, đó là những giấc mơ mà chủ nguyên thần trải nghiệm trực tiếp trong không gian khác, và cả hai giấc mơ đều có tác động mạnh đến tôi.
Trong một giấc mơ, tôi như đang tham quan bảo tàng, trải nghiệm một chuyến du lịch vũ trụ, nhìn thấy những tàn tích, phế tích của nền văn minh đã bị hủy diệt ở một bộ phận trong vũ trụ. Trong bối cảnh đó, có nền văn minh bị một loại virus đặc biệt tiêu diệt, một khi loại virus này xuất hiện trong một nền văn minh, thì mọi thứ trong nền văn minh đó thế nào cũng sẽ bị hủy diệt, không thể cứu vớt.
Khi tôi quay lại hành tinh của mình, người ta phát hiện ra tôi đã bị nhiễm virus. Virus này lây lan một cách chậm chạp, và nó đi đến đâu, thì mọi thứ đều chết đến đó. Xi măng, người, hoa cỏ cây cối, tất cả sẽ trở thành màu trắng, trắng bạch, giống như những rạn san hô đã chết.
Nhưng bản thân người nhiễm bệnh không có bất kỳ cảm giác nào, không có bất kỳ đau đớn nào, không chết ngay lập tức, thậm chí virus còn ngăn chặn chủ thể chết vì bất kỳ lý do nào, phải sống cho đến khi nền văn minh đó bị hủy diệt mới chết. Đó là một trạng thái chờ chết, hoàn toàn tuyệt vọng không thể diễn tả, xung quanh không có sự sống, không có hy vọng. Mọi người đang cố gắng rời bỏ hành tinh đó.
Vậy là tôi trở về căn hộ trong tòa nhà, muốn trốn tránh sự tuyệt vọng, chờ đợi thời gian trôi qua bằng cách ngủ, nhưng khi tôi bước vào cửa thì thấy mẹ tôi đang ngồi trên sofa, tôi rất ngạc nhiên và nói: “Mọi người đều đang chạy trốn, mẹ không đi sao? Mẹ mau đi đi, xa con một chút thì mới có thể sống sót được”.
Mẹ tôi không để ý đến tôi, chỉ nói: “Ngoài trời thời tiết đẹp như vậy, con nên ra ngoài chơi đi”. Tôi nhìn ra ban công, bầu trời đầy mây đen, cuồng phong bão táp, tôi nghĩ thời tiết này hoàn toàn không tốt, tại sao mẹ lại nói như vậy?
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ ra mình là một người tu luyện, tôi chạy đến bồn rửa mặt rửa mặt không ngừng, sau đó Sư phụ giúp tôi nhận ra rằng trong tâm người tu luyện không có tuyệt vọng, không có mây đen, mà là ánh sáng, tràn đầy sự sống, tràn đầy hy vọng. Bởi vì trong tâm người tu luyện chứa đựng Pháp, Đại Pháp chính là ánh sáng và hy vọng của người tu luyện, và Sư phụ sẽ không mang đến cho tôi tuyệt vọng, vì vậy tôi (trong giấc mơ) gặp phải tình huống hoàn toàn tuyệt vọng là điều tuyệt đối không thể xảy ra, vậy chỉ có một lý do để giải thích tất cả những gì tôi gặp phải, đó là tất cả đều là giả, tôi chỉ đang mơ, tất cả đều là ảo ảnh. Ngay khi tôi xuất ra niệm đầu này, ngay lập tức tôi tỉnh dậy trong thế giới thực.
Trong một giấc mơ khác, bối cảnh dường như là tôi và cha tôi đang điều hành một doanh nghiệp trong một ngôi nhà ở Trung Quốc. Sau đó cha tôi bắt được một “kẻ trộm” đang ngủ trong tủ, không làm việc mà chỉ lấy tiền. Anh ta nói rằng mình có công việc tốt, vì vậy tôi đã hỏi anh ta một câu hỏi về hóa học, nhưng anh ta không trả lời được. Tôi cảm thấy anh ta đang nói dối, vì thế chúng tôi đã đuổi anh ta đi. Hành vi và ngữ khí của chúng tôi rất không lịch sự.
Anh ta cũng trở nên hùng hổ và đi về phía tôi. Tôi bỗng cảm thấy rất căng thẳng, hơi sợ nếu anh ta đột nhiên rút vũ khí thì phải làm sao. Tôi bèn chạy vào bếp lấy một cái chảo sắt, nghĩ rằng sẽ dọa anh ta. Nhìn thấy tôi cầm chảo, anh ta liền rút dao ra, vì vậy tôi cũng cầm một con dao làm bếp và đánh nhau với anh ta. Trong cuộc đối đầu, tôi cảm thấy dao của tôi đã chạm vào anh ta một chút, nhưng lúc đó tôi cũng không chắc đã chạm vào đâu, cho đến khi anh ta yếu dần, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng ngã xuống đất không còn sức đứng dậy, tôi mới bỗng nhớ ra mình là đến để cứu người, sao tôi có thể giết người được?
Sau đó, tôi bắt đầu khóc to, rất đau lòng. Nỗi buồn đau đó là vì thấy một sinh mệnh đang từ từ chết trước mắt tôi, mà tôi lại bất lực. Tôi vừa khóc vừa gọi Sư phụ, còn nói tôi hy vọng anh ta đừng chết, tôi không muốn tiếp tục làm tổn thương người khác vì bản thân mình nữa, tôi đã có hành động giết người để bảo vệ sự sống của mình, nhưng sinh tử của tôi vốn là do Sư phụ an bài, nếu Sư phụ an bài tôi chết, thì tôi còn gì không thể chấp nhận? Nói cách khác, nếu Sư phụ an bài tôi sống, thì dù thế nào tôi cũng sẽ sống, không cần tôi phải bảo vệ bản thân.
Tôi khóc và lật người anh ta lại, thấy bụng anh ta bị rạch toang ra, nhưng không chảy máu, nội tạng không bị tổn thương. Lúc đó tôi nhớ đến một đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân: “Phần khe hở của nội tạng không có mạch máu”, vì vậy tôi đã nói với anh ta điều đó, để anh ta yên tâm, chỉ cần khâu lại thì sẽ không sao. Sau đó tôi vừa đỡ anh ta vừa gọi điện thoại cấp cứu, nhưng không thể nào gọi được. Rồi không biết tại sao bỗng có hai chiếc xe cứu hỏa Mỹ đến, hai người xuống xe, họ dường như biết mọi chuyện, không hỏi gì cả, chỉ mang cáng đến và đưa người đó đi. Trước khi đi, người đó chơi điện thoại, ngồi trên cáng mà sắc mặt rất tốt. Sư phụ còn cho tôi thấy một đoạn hình ảnh cho thấy nếu như lúc ấy tôi không cầm cái chảo thì sẽ không phát sinh sự tình này.
Ở tầng thứ hiện tại, tôi có thể nhận thức được rằng Sư phụ đã chỉ ra cho tôi một vấn đề lớn, đó là tâm ích kỷ. Sư phụ đã nói rất nhiều về các vấn đề liên quan đến tâm vị tư. Ở tầng thứ hiện tại, tôi lý giải rằng một trong những ý nghĩa mà Sư phụ điểm ngộ cho tôi qua giấc mơ là một sinh mệnh từ khi sinh ra bắt đầu dần dần trở nên ích kỷ, và quá trình dần dần trở nên ích kỷ đó chính là quá trình từ từ rời xa Chân-Thiện-Nhẫn và đi đến diệt vong. Nói cách khác, giống như những người trong giấc mơ từ từ chết đi, nhưng trong tất cả các hành vi đều có bóng dáng của “sự ích kỷ”. Hay nói một cách khác, trong quá trình trợ Sư cứu người, chẳng phải tôi cũng giống như trong giấc mơ, mang theo cảm giác nhìn một sinh mệnh đang từ từ chết ngay trước mắt mà tôi lại không thể làm gì để trợ giúp Sư phụ cứu người sao?.
Tôi viết ra bài chia sẻ này để bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ, mặc dù ngôn từ của tôi không thể diễn đạt hết lòng biết ơn của mình. Đồng thời, tôi cũng hy vọng bài chia sẻ này có thể mang lại tác động tích cực và khích lệ cho các học viên Đại Pháp trẻ tuổi tu luyện tinh tấn hơn.
Trong bối cảnh chính sách kế hoạch hóa gia đình lúc bấy giờ, cộng với sự bức hại đối với Đại Pháp, tôi có thể được sinh ra là nhờ sự bảo hộ của Sư tôn. Từ khi sinh ra cho đến nay, bất kể tôi tu luyện như thế nào, ngoảnh đầu nhìn lại, Sư phụ luôn luôn bảo hộ tôi.
Những nhận thức mà tôi đề cập ở trên chỉ là một phần nhỏ hiểu biết tại tầng thứ hữu hạn sở tại của tôi từ Đại Pháp vô biên. Nếu có điều gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.
(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/22/461402.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/24/221345.html
Đăng ngày 20-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.