Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-08-2024] Tôi là một phụ nữ 30 tuổi, lớn lên ở một thành phố lớn ở Trung Quốc. Tôi hiện đang đi làm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình ở trường trung học cấp ba cách đây 14 năm để chứng thực uy lực thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.
Các triệu chứng viêm ruột thừa biến mất
Năm 2010, tôi học lớp chuyên của một trường cấp ba hàng đầu trong tỉnh. Dưới hệ thống giáo dục của Trung Quốc, học sinh phải đối mặt với áp lực rất lớn để vào được đại học. Bài tập về nhà của các bộ môn là vô tận, và tôi thường phải học cho đến 11 giờ đêm, có khi đến tận sáng hôm sau.
Học sinh được xếp hạng vào giữa và cuối học kỳ. Sau mỗi kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm sẽ khen ngợi những học sinh đứng đầu lớp, phê bình những học sinh bị rớt lại phía sau, và nói chuyện với những học sinh bị điểm kém. Giáo viên thường nhấn mạnh vào tầm quan trọng của điểm số và việc vào được các trường đại học hàng đầu. Chúng tôi chịu rất nhiều áp lực.
Năm đầu tiên ở trường trung học, trong tiết hóa học, tôi bất ngờ cảm thấy đau ở vùng bụng dưới bên phải. Tôi khó lòng tập trung vào bài giảng của giáo viên, nhưng phải nhẫn chịu cơn đau và đợi đến khi tan học để về nhà nghỉ ngơi. Nhà trường đột nhiên đóng cửa trong vài ngày tiếp theo.
Các giáo viên trường cấp ba giao cho chúng tôi lượng bài tập về nhà trong một tuần. Tôi không ngừng bị đau bụng trong những ngày sau đó. Buổi tối, tôi bị chuột rút, trằn trọc và không ngủ được. Ban ngày thì tôi không thể ăn. Mẹ nấu cháo cho tôi, nhưng tôi cảm thấy buồn nôn sau khi ăn. Mẹ rất lo lắng và nhanh chóng tìm hiểu các triệu chứng của tôi trên mạng. Đó là các triệu chứng của bệnh viêm ruột thừa cấp tính.
Mẹ đến tiệm thuốc để mua cho tôi một ít thuốc bắc. Nhưng chúng không có tác dụng; tôi vẫn bị chuột rút vào ban đêm và không thể ngủ được.
Trong lúc tuyệt vọng vì đau đớn, tôi nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi đã từng tiếp xúc với Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, và chúng tôi đã chứng kiến sự chuyển biến sức khỏe thần kỳ của những người tu luyện. Trước đây họ từng mắc bệnh nhưng trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Những người bạn tu luyện Đại Pháp của chúng tôi bị buộc phải mất đi công việc, trở thành vô gia cư, gia đình ly tán bởi vì họ đã thỉnh nguyện hợp pháp cho quyền tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi sợ hãi và giấu đi các sách Đại Pháp và không dám nói với ai rằng chúng tôi tu luyện Đại Pháp.
Tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, trong tâm cầu niệm: “Xin Sư phụ cứu con. Con thực sự không thể chịu nổi nữa”. Thật bất ngờ, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bụng tôi hết đau ngay lập tức! Cơn đau cấp tính kéo dài trong vài ngày khiến tôi không ăn không uống đã biến mất. Tôi đã được chữa lành mà không cần phải cắt ruột thừa!
Trầm cảm nặng biến mất sau khi tu luyện Đại Pháp
Do cơn đau, tôi không thể hoàn thành một số bài tập về nhà. Tôi rất lo sợ khi quay lại trường học. Ngày đầu tiên đi học lại, tôi không nộp bài tập môn Toán vì vẫn chưa làm. Giáo viên dạy môn Toán rất nghiêm. Lúc đó, ĐCSTQ đang điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp nên tôi không dám nói với các thầy cô những gì tôi đã trải qua.
Buổi chiều, giáo viên dạy Toán đến bàn tôi và hỏi: “Sao hôm nay em không nộp bài tập về nhà? Đã xảy ra chuyện gì? Nói thật cho thầy biết đi”. Tôi chỉ có thể thì thầm rằng tôi đã không làm. Giáo viên dạy môn Toán giận run người và nói: “Vậy thì làm một lần và chép phạt một lần”. Cả lớp cười ầm lên. Nhưng tôi không dám nói năng gì. Sau giờ học, tôi sợ hãi và không dám trở lại trường nữa.
Giáo viên dạy tiếng Anh là chủ nhiệm lớp của tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc với học trò. Cô đã đến nhà tôi và cố gắng tìm hiểu tình hình. Chúng tôi chỉ có thể nói với cô rằng tôi bị bệnh vào những ngày đó và đã không hoàn thành bài tập. Chúng tôi không dám nói với cô vì sao tôi bình phục.
Khi cô đưa tôi trở lại lớp, tôi cảm thấy các bạn trong lớp đang nhìn tôi chằm chằm. Dần dần, tôi bắt đầu trốn học. Trạng thái tinh thần của tôi rất tệ, và tôi không muốn trở lại trường. Giáo viên dạy môn Vật lý là trưởng phòng tổng hợp. Sau khi biết được tình huống của tôi, thầy rất lo ngại và cùng cô giáo dạy tiếng Anh đến nhà tôi. Sau khi nói chuyện với tôi và cha mẹ tôi, thầy đề nghị tôi nên đi khám bác sĩ tâm thần.
Ngày hôm sau, cha mẹ đưa tôi đến bệnh viện tuyến tỉnh và chi 50 tệ để đăng ký tư vấn tâm lý. Nữ bác sĩ điều trị tâm thần hỏi tình trạng của tôi, tôi trả lời: “Con không muốn đi học”.
Cô ấy nói: “Nếu con cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải dùng thuốc điều trị tâm thần”. Sau khi nghe điều này, tôi thậm chí còn sợ hơn và hứa với cô ấy sẽ trở lại trường.
Sau buổi tư vấn tâm lý, chứng trầm cảm của tôi càng tệ hơn. Tôi sợ đến trường và đối mặt với sự chế giễu của các bạn. Tôi còn sợ cả việc đi ra ngoài và gặp mặt người lạ.
Tôi bị trầm cảm nặng. Tôi trốn ở nhà, cuộn người trên sàn và run lên vì sợ. Mẹ tôi lo lắng và khóc rất nhiều. Bà cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao. Không còn cách nào khác, chúng tôi nghĩ đến việc có nên thử tu luyện lại Pháp Luân Đại Pháp hay không.
Mẹ đưa tôi đến nhà của một học viên Đại Pháp tu lâu, người chúng tôi đã biết trước năm 1999. Bà ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và đưa chúng tôi đến nhà của học viên Đại Pháp khác. Chúng tôi cùng đả tọa và đọc sách Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ. Các Pháp lý của Đại Pháp đã điểm ngộ cho tôi: Tôi dần dần học cách đối mặt với sự chế giễu, áp lực và thất bại. Tôi bắt đầu trở nên can đảm, tự tin, mạnh mẽ và trạng thái tinh thần dần cải thiện.
Dưới sự hướng dẫn của các Pháp lý, tôi sẵn sàng đến trường. Tôi thản đãng đối mặt với sự chỉ trích và cười nhạo của các bạn cùng lớp và dần dần bù đắp cho những bài học đã bỏ lỡ. Đó là giai đoạn quan trọng nhất cho các lớp khoa học trong năm thứ hai của trường cấp ba. Tôi đã bỏ lỡ lớp Vật lý liên quan đến từ trường, và Vật lý là môn tôi học yếu nhất.
Nhưng tôi vẫn kiên trì tham gia nhóm học Pháp mỗi tuần và đọc một loạt kinh văn cùng các học viên khác. Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Một năm rưỡi sau, tôi được nhận vào trường đại học với điểm môn khoa học là 531 trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà không tham gia bất kỳ lớp học thêm nào. Có một bạn nữ trong lớp chuyên của chúng tôi, cũng bị trầm cảm và trốn học. Cha mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến gặp nhiều chuyên gia tâm lý khác nhau, gồm cả chuyên gia tâm lý người Đức, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Nếu không phải là sự bảo hộ và khai sáng của Sư phụ, tôi có lẽ đã nghỉ học vì trầm cảm nặng và không thể vào đại học và tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.
Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn của mình đến Sư phụ đã từ bi khổ độ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/27/482337.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221522.html
Đăng ngày 19-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.