Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thổ Nhĩ Kỳ

[MINH HUỆ 05-02-2025] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Trước khi nói về những thể hội tu luyện của mình, tôi muốn bày tỏ rằng tôi vô cùng trân quý cơ hội được tham dự Pháp hội một lần nữa và chia sẻ những trải nghiệm của mình với mọi người.

Động đất

Trong kinh văn “Hãy tỉnh” của Sư phụ, được công bố vào tháng 11 năm 2021, câu đầu tiên như sau:

“Pháp Chính Thiên Thể đã kết thúc; nay chính là đang quá độ sang Pháp Chính Nhân Gian. Phần lớn các đệ tử Đại Pháp sẽ theo Sư [phụ] Pháp Chính Nhân Gian.” (“Hãy tỉnh”)

Hai tháng rưỡi sau khi bài kinh văn này được công bố, một trận động đất lớn đã xảy ra ở Pazarcık, Kahramanmaraş, Thổ Nhĩ Kỳ, gây ra nỗi thống khổ to lớn trên khắp đất nước.

Gia đình tôi đến từ Pazarcık. Tôi có bốn người chú bác, bảy người cô dì, hơn bốn mươi anh chị em họ cùng con cái của họ, và hầu hết chúng tôi đều sống tại Pazarcık. Nhà cửa và nơi làm việc của nhiều thành viên trong gia đình tôi đã bị phá hủy trong trận động đất. Tuy nhiên, không một thành viên nào trong gia đình tôi bị thương, vì đêm hôm đó họ không có ở nhà. Tôi biết rằng họ sống sót đến hôm nay là nhờ vào sự bảo hộ của Sư phụ.

Chúng tôi đã tiếp đón một số thành viên trong gia đình đến nhà mình. Mỗi ngày, cháu gái Asya 6 tuổi của tôi đã cùng tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Thỉnh thoảng, cháu còn đi cùng tôi đến điểm luyện công tập thể trên bãi biển. Các thành viên khác trong gia đình tôi cũng thể hiện thái độ rất tích cực đối với Đại Pháp, dù đây là điều rất xa lạ với văn hóa của họ.

Sau khi tình hình đã ổn định, chúng tôi trở về thăm làng, tôi vô cùng xúc động khi gặp những người sống sót. Họ nhận ra rằng những lợi ích và mất mát về vật chất trong cuộc sống không còn quan trọng nữa, và họ đã trở thành những người tốt hơn rất nhiều. Khi bước vào ngôi nhà của bà tôi, nơi đã bị phá hủy hoàn toàn, tôi cảm nhận được một loại bình yên khác. Tôi cảm thấy như được bao bọc bởi một nguồn năng lượng hoàn toàn thanh tịnh, thuần khiết, như thể toàn bộ khu vực đã được tịnh hóa hoàn toàn. Năng lượng ấy thuần tịnh đến mức tôi không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa.

Trong suốt thảm họa động đất và những trải nghiệm sau đó, tôi đã xem xét lại quá trình tu luyện của mình. Giờ đây, tôi hiểu rõ hơn rằng thời gian của chúng ta ngắn ngủi như thế nào, và chúng ta phải tranh thủ từng phút giây. Trong giai đoạn mà Pháp Chính Nhân Gian đang bắt đầu, tôi không được lơi lỏng trong việc làm tốt ba việc. Tôi không thể tự mãn và để lại hối tiếc khi quá trình này kết thúc.

Sư phụ đã giảng:

“Xã hội ngày hôm nay đã đến thời cuối cùng rồi, hết thảy những biểu hiện xấu tệ kia đều không tránh khỏi. Tất cả những gì chúng ta làm chỉ là cứu người. Vũ trụ cũ kia thì để Nó ra đi thôi; [còn] cứu các sinh mệnh tới vũ trụ mới mới là trách nhiệm của chư vị.” (Hãy tỉnh)

Tôi không đơn độc

Trong suốt hành trình tu luyện của mình, dù biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh, đôi lúc tôi vẫn cảm thấy cô đơn và không vui, và tôi lại một lần nữa chìm đắm trong những cảm xúc này. Cảm giác cô đơn này khiến tôi phát triển các tâm chấp trước khác, như tâm hư vinh và mong muốn được công nhận. Khi tôi quyết tâm đã đến lúc phải loại bỏ chúng, Sư phụ đã an bài cho tôi một cơ hội.

Tôi đã gặp một người hướng dẫn tại Trung tâm Giáo dục Người lớn ở Mersin và đưa cho anh ấy một số tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp để phát cho những phụ nữ đến trung tâm. Tôi nói rằng nếu có bất kỳ ai quan tâm đến việc học các bài công pháp, tôi sẽ đến hướng dẫn họ. Chúng tôi đã lên lịch một ngày cụ thể, và khi tôi bước vào lớp học, có 40 người đã chờ sẵn với sự háo hức để học các bài công pháp.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Chúng tôi cùng nhau luyện các bài công pháp, sau đó tôi đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi giới thiệu Đại Pháp cho nhiều người như vậy. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã an bài điều này để cho tôi thấy được những gì tôi có thể làm ngay cả khi chỉ có một mình, và cũng là để khích lệ tôi. Lòng biết ơn của tôi không thể diễn tả thành lời.

Năm ngoái là khoảng thời gian khó khăn nhất kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Theo sự an bài của Sư phụ, tôi kết hôn với chồng mình, một người có tính cách hoàn toàn trái ngược tôi. Tôi biết rằng việc lập gia đình sẽ khiến cuộc sống của tôi trở nên phức tạp hơn, cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhưng tôi cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để đề cao tâm tính và tiến bước trong tu luyện.

Sau khi kết hôn, những khổ nạn của tôi đã tăng lên. Ban đầu, tôi bị cuốn theo những cảm xúc người thường và buông lơi việc tu luyện, và tôi bắt đầu phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Khi khảo nghiệm đến, suy nghĩ đầu tiên của tôi là khảo nghiệm này quá lớn và khó vượt qua như thế nào. Sau khi thất bại nhiều lần, tôi dần mất đi kiểm soát đối với cảm xúc của mình và chấp nhận thất bại. Là một người tu luyện, làm sao tôi có thể bị cảm xúc của mình chi phối?

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị càng coi cái khó đó là lớn, thì việc càng khó làm, ‘tướng do tâm sinh’, vậy thì việc đó càng phiền phức hơn. ‘Tướng do tâm sinh’ còn có tầng ý nghĩa này, là vì chư vị đặt nó lên cao, đã coi tự mình thành nhỏ.” (“Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên”, Giảng Pháp tại các nơi X )

Một ngày nọ, khi tôi mất bình tĩnh, chúng tôi đã gặp một tai nạn ô tô nghiêm trọng. Một chiếc xe máy lao vào xe hơi chúng tôi với tốc độ cao, và đã đâm thẳng vào cửa xe phía tôi ngồi. Kính xe vỡ vụn văng vào người tôi, cửa xe bị sập đổ, và túi khí bung mạnh vào cánh tay tôi. Tôi không cảm thấy đau đớn gì. Tôi không đến bệnh viện và cũng không than phiền gì. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, thật kỳ diệu, không ai bị thương cả, kể cả người lái xe máy lớn tuổi đã bị kéo lê vài mét. Nếu tôi không phải là người tu luyện, có lẽ tôi đã mất mạng vào ngày hôm đó. Chiếc xe của chúng tôi bị phá hủy, nhưng chúng tôi không mất tiền và chúng tôi đã có thể mua một chiếc xe tốt hơn.

Vụ tai nạn này là một bước ngoặt đối với tôi, tôi không còn buông lơi trong tu luyện hay theo đuổi niềm hạnh phúc thế gian nữa. Một lần nữa, tôi đã bắt đầu nỗ lực tinh tấn để làm tốt ba việc. Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để xứng đáng với sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng mình mất bình tĩnh vì chấp trước vào việc cho là mình đúng. Ngay cả khi nhẫn nhịn điều gì đó, tôi vẫn nghĩ: “Mình đúng, nhưng mình sẽ không tranh cãi”. Đó có phải là cái nhẫn của một người tu luyện không? Tại sao tôi lại quá coi trọng đúng sai như vậy? Tôi cũng phát hiện ra tâm chấp trước vào danh. Tôi muốn mình đúng để thể hiện mình giỏi hơn người khác. Nhưng đối với một người tu luyện chân chính, việc đúng sai hay danh tiếng không phải là điều quan trọng.

Khi tiếp tục hướng nội, tôi nhận ra một điều khác nữa. Đó là cảm giác không hài lòng. Dù tôi có đầy đủ mọi thứ mình cần và có thể tu luyện trong một cuộc sống thoải mái, tôi vẫn không hài lòng và thường than phiền về hoàn cảnh sống của mình. Tôi không trân quý những điều tốt đẹp mà mình có, cũng không trân quý việc mình đã đắc Pháp. Đây hoàn toàn không phải là tâm thái của một người tu luyện.

Sư phụ giảng rằng:

“Nếu mà thật sự được Đại Pháp, cá nhân ấy quả là quá may mắn.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Phát tờ rơi

Thỉnh thoảng, tôi đi dọc bờ biển để phát tờ rơi và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn thấy những tờ rơi này trong thùng rác hoặc rơi trên mặt đất, tôi vẫn cảm thấy tức giận. Một ngày nọ, sau khi nhìn thấy một tờ rơi bị nhàu nát trong thùng rác, tôi nghĩ: “Mình có đang làm sai điều gì hay không?”

Hôm đó, khi về nhà, tôi bật podcast Minh Huệ và lắng nghe trải nghiệm tu luyện của một học viên. Khi còn trong quân đội, trong một lần đi tuần, học viên này đã tìm thấy một tờ tài liệu Đại Pháp bị nhàu nát và cháy dở trên mặt đất. Một số chữ trong đó vẫn còn có thể đọc được, và nhờ vậy, anh ấy đã đắc Pháp. Giờ đây, học viên này đã tu luyện được 20 năm!

Tôi hiểu ra rằng mình sẽ tiếp tục phát tờ rơi. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi dẫn dắt vô biên của Ngài.

Buông bỏ chấp trước căn bản của mình

Từ ngày bắt đầu tu luyện, tôi đã nhận ra chấp trước lớn nhất của mình, đó là chấp trước vào thân thể. Một nửa cuộc đời tôi đã dành để ưu tiên cho ngoại hình và thể chất của mình. Tôi còn xây dựng sự nghiệp dựa trên điều này. Cách đây bốn năm, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không thể buông bỏ chấp trước này, tôi đã lấy nghề nghiệp của mình làm cái cớ. Gần đây, chấp trước này ngày càng lớn và bắt đầu can nhiễu đến việc tu luyện của tôi. Tôi đã không luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp mà thay vào đó là tập thể dục.

Cuối cùng, khi tôi nhận ra rằng mình phải đưa ra lựa chọn, chân phải của tôi bắt đầu đau. Cơn đau lan ra toàn bộ phần đùi trên, hông và thắt lưng, và kéo dài suốt một tuần. Tôi gặp khó khăn khi di chuyển. Những chỗ đau ban đầu chuyển sang màu đỏ, sau đó trở thành những vết loét nhỏ bị nhiễm trùng. Khi nhìn thấy những vết loét, tôi vui mừng vì nghĩ rằng nghiệp lực của mình cuối cùng cũng trồi lên bề mặt và sẽ được tiêu trừ.

Tôi không thể ngủ vì cơn đau. Tôi không thể luyện công hay tập trung khi học Pháp. Sau ba ngày, tôi hoàn toàn không thể cử động được nữa. Cơn đau dữ dội đến mức tôi đã bật khóc. Cuối cùng, tôi đồng ý để chồng đưa đến bệnh viện.

Tôi được chẩn đoán mắc bệnh zona. Tôi được tiêm thuốc giảm đau, và khi về nhà, tôi đã uống thuốc theo đơn. Tôi đã ngừng uống thuốc vào ngày hôm sau. Cơn đau tiếp tục kéo dài một tuần, nhưng không còn đến mức không thể chịu đựng nổi. Sau một tuần, tất cả các vết thương của tôi đều mờ đi và khô lại.

Tôi hướng nội và nhận ra chấp trước căn bản của mình đối với thân thể, cùng với nhiều chấp trước khác có liên quan đến nó, chẳng hạn như tâm hư vinh, tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm tự mãn và tâm mong cầu được công nhận. Trong khi hướng nội và tìm ra những chấp trước này, tôi cũng có những phản ứng trên bề mặt thân thể. Người thường có thể coi đó là bệnh tật, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa thân thể.

Tôi hướng nội tự hỏi: Tại sao tôi lại trải qua cơn đau không thể chịu đựng được như vậy? Hẳn là tôi đã làm nhiều điều sai trái trong những kiếp trước. Tôi có ngưỡng chịu đau cao và tôi rất kiên cường. Vậy tại sao tôi không thể vượt qua nó? Tôi đã tìm ra câu trả lời. Mặc dù tôi nhận thức được chấp trước của mình, tôi đã tự tạo ra khổ nạn này vì không chịu loại bỏ chấp trước của mình. Tôi đã tạo ra nghiệp lực mà bản thân không thể vượt qua.

Trong quá trình buông bỏ chấp trước căn bản, tôi nhận ra rằng tôi sợ mất đi tự ngã của mình. Tôi đã nghĩ rằng những tư tưởng và bản chất mà tôi tích lũy từ khi sinh ra trong cõi người là “tôi”, và tôi sợ rằng nếu chúng bị loại bỏ, sẽ không còn “tôi” nữa. Tôi không nhận ra rằng đó không phải là bản ngã chân thật của mình. Giờ đây, dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ, tôi đang trở về với chân ngã của mình.

Tôi vẫn đang trong quá trình buông bỏ chấp trước căn bản, và hiện tại tôi đã hồi phục.

Loại bỏ những tư tưởng về thất bại

Tư tưởng đã cản trở tôi trên hành trình tu luyện của mình chính là suy nghĩ rằng tôi đã thất bại, rằng tôi không phải là một học viên tinh tấn. Tôi hối hận về những khảo nghiệm mà mình không vượt qua được trong nhiều tháng liền, và khi tôi không thể chủ động giảng chân tướng, hay những suy nghĩ về việc tôi thiếu năng lực thế nào và việc tôi không đạt tiêu chuẩn thế nào, cứ liên tục xuất hiện. Những suy nghĩ này khiến tôi đau khổ rất nhiều. Chính cảm giác thất bại liên tục này là thứ phá hoại tôi nhiều nhất. Tôi hiểu rằng đây là sự can nhiễu của ma, đang cố ngăn cản tôi tu luyện, và tôi đã phủ nhận chúng. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ những tư tưởng này, tôi học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm.

Sư phụ giảng:

“Biết trân quý hết thảy những gì chư vị làm cũng là trân quý chính bản thân chư vị!” (“Tinh tấn hơn nữa”, Giảng Pháp tại các nơi X)

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/5/490390.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/10/225418.html

Đăng ngày 05-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share