Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Singapore
[MINH HUỆ 03-01-2025] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!
Tôi tự cảm thấy mình chưa trải nghiệm được điều gì oanh liệt trong tu luyện, nên không có gì đáng để viết. Tuy nhiên, trong suốt những năm tháng tu luyện của tôi, Sư phụ luôn dõi theo và bảo hộ tôi, không ngừng an bài các cơ hội để giúp tôi đề cao.
Tầm quan trọng của việc nghĩ cho người khác
Tôi sống cùng con gái và luôn hy vọng con rể sẽ thay đổi thái độ đối với Đại Pháp. Tuy nhiên, cháu luôn từ chối, khiến tôi cảm thấy bất lực.
Một ngày nọ, các bạn cùng lớp của cháu đến thăm chúng tôi. Trước khi họ rời đi, tôi đã đưa cho họ một số tài liệu về Thế giới Kiền tịnh (Ganjing World). Tôi ngạc nhiên khi thấy con rể cũng nói giúp: “Các bạn nên xem thử, nó thực sự tốt.” Trước đây, khi các bạn cùng lớp đến chơi, cháu luôn không vui nếu tôi nói bất cứ điều gì liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nhận ra sự thay đổi này ở con rể hẳn là do tôi đã trở nên từ bi hơn. Gần đây, trong chuyến thăm Malaysia, tôi đã mừng tuổi cho bà thông gia, bốn đứa con của anh trai con rể và hai người dì. Khi bà thông gia định tặng tôi một phong bao lì xì để đáp lại, tôi đã lịch sự từ chối. Hành động của tôi hẳn đã khiến con rể cảm động và thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người vị tha, coi nhẹ được mất cá nhân.
Trải nghiệm này đã giúp tôi hiểu tại sao một số người không chấp nhận chân tướng khi tôi cố gắng nói với họ về cuộc bức hại. Đó là bởi vì tôi vẫn còn vị kỷ. Làm sao tôi có thể mong đợi người khác thay đổi khi tôi nuôi dưỡng những nhân tố tiêu cực này? Chỉ có suy nghĩ cho người khác, từ bi, chấp nhận thiệt thòi với một tâm trí minh bạch, đồng hóa với Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn và vượt lên trên những hạn chế của bản thân, thì chúng ta mới thực sự có thể cứu người.
Chấp nhận phê bình
Một học viên đã đề cập rằng nhóm giảng chân tướng tại một điểm du lịch cần người hỗ trợ. Ban đầu, tôi đã do dự vì phải mất bốn tiếng di chuyển cả đi lẫn về. Tuy nhiên, sau khi có thêm nhiều người nhắc đến việc này, tôi cảm thấy đây có thể là một phần trong con đường tu luyện của mình.
Tôi quyết định tham gia hạng mục này mỗi ngày. Tôi tin rằng việc làm rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp là một việc thần thánh, là một chỉnh thể, các học viên nên phối hợp với nhau tốt nhất có thể. Vì mục tiêu của tôi là cứu người, tôi nên coi mỗi ngày như thể là ngày cuối cùng của mình và cố gắng cứu thêm nhiều người hơn nữa. Với tâm thái này, tôi đã tìm thấy niềm vui mỗi ngày.
Tuy nhiên, những khảo nghiệm về tâm tính đã nhanh chóng xuất hiện. Vào ngày đầu tiên, tôi cảm thấy buồn ngủ khi đả tọa, một học viên đã phê bình tôi và nói rằng: “Lần sau chị đừng đến nữa nếu chị chỉ đến đây để ngủ.” Tôi đáp: “Lần sau tôi sẽ sửa.”
Một số học viên khuyên tôi không nên mặc áo phông Đại Pháp, trong khi những người khác thì khăng khăng rằng tôi nên mặc. Tôi không biết mình nên nghe theo ai.
Sau đó, một học viên khác chỉ ra rằng các động tác luyện công của tôi không chính xác. Tôi coi đây là cơ hội để cải thiện và sửa các động tác của mình. Nhưng tôi đã nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý, các học viên tôi quen và một số người tôi không quen đã chỉ trích tôi với nhiều lỗi khác nhau. Tôi đã đảm bảo với họ rằng mình sẽ cẩn thận hơn.
Việc thường xuyên bị chỉ trích ở nơi công cộng khiến tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Tôi tự hỏi tại sao họ lại đối xử với tôi khắc nghiệt như vậy. Vì tôi đã ngoài 70 tuổi, tôi thấy họ nên thông cảm hơn.
Mặc dù bị chỉ trích, tôi không hề oán giận. Tôi coi những trải nghiệm này là cơ hội để loại bỏ chấp trước oán giận và đề cao tâm tính của mình. Tôi không cảm thấy buồn, thay vào đó, tôi chân thành cảm ơn họ vì đã giúp tôi đề cao. Tôi thường tự hỏi tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi nhận ra rằng trong quá khứ, hẳn là tôi đã đối xử tệ với người khác. Tôi tự nhủ rằng đó chỉ là một vấn đề nhỏ và nhắc nhở bản thân phải tiếp tục phối hợp vô điều kiện và hòa hợp với nhóm để chúng tôi có thể cùng nhau cứu độ chúng sinh.
Đại Pháp triển hiện Thần tích
Có thời điểm, tôi cảm thấy mình đã đạt đến giới hạn sau khi bị chỉ trích công khai mà không có lý do rõ ràng. Tôi nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa và trong thâm tâm tôi tự hỏi Sư phụ tại sao, mặc dù đã chịu đựng và trả nghiệp suốt cả tháng, nhưng những lời chỉ trích vẫn chưa chấm dứt. Tôi hiểu rằng đó là để giúp tôi đề cao tâm tính, nhưng tôi cảm thấy mình đã đến điểm giới hạn.
Một ngày nọ, một học viên đã chỉ trích tôi ba lần trong vòng năm phút. Mặc dù vậy, tâm tôi vẫn không lay động. Họ tiếp tục chỉ ra những lỗi lầm khác của tôi và phàn nàn không ngừng. Tôi cũng không phản ứng hay nói một lời nào.
Ngày hôm đó, tâm tôi rất bình hòa. Chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp chúng ta đề cao tâm tính.
Sư phụ đã giảng:
“Đối đích thị tha
Thách đích thị ngã
Tranh thậm ma“ (Thùy Thị Thùy Phi, Hồng Ngâm III)
Trong thời gian này, cảnh giới của tôi đã đề cao lên một tầng thứ mới, và tôi cảm thấy như mình đang được đẩy lên cao. Tôi bắt đầu nhìn thấy mặt tích cực của người học viên đã chỉ trích tôi. Cô ấy rất tận tâm trong việc cứu độ chúng sinh, thường che ô cho họ trong khi bản thân mình bị ướt.
Trước đây, một bên chân của tôi luôn dày hơn và ấm hơn bên còn lại, nhưng giờ đây cả hai chân đều có cảm giác như nhau. Khi tôi chia sẻ điều này với con gái, con bé đã rất mừng cho tôi. Tôi giải thích rằng đó là vì tâm tính của tôi đã được đề cao và Sư phụ đang dõi theo tôi.
Tôi muốn bày tỏ rằng nếu không có những học viên này giúp tôi đề cao tâm tính, thì làm sao tôi có thể đề cao được? Chân của tôi đã lành mà không cần bất kỳ loại thuốc hay phương pháp điều trị nào. Chẳng phải tôi nên biết ơn những học viên này sao?
Sư phụ giảng:
“Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Người học viên đã chịu khổ và trả nghiệp cho tôi. Chẳng phải tôi nên cảm ơn cô ấy sao? Ý nghĩ này đã khiến tôi rơi nước mắt. Đại Pháp thật phi thường. Cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài. Cảm ơn các bạn đồng tu đã chia sẻ khổ nạn cùng tôi. Tại đây, tôi xin chân thành bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả các học viên.
Từ nay trở đi, tôi sẽ phối hợp một cách hài hòa và làm việc chặt chẽ với các học viên khác trên con đường tu luyện này, để chúng ta có thể cùng nhau đề cao tâm tính.
Chỉ có Sư phụ mới có thể an bài cho tôi
Một ngày nọ, trong khi phát tài liệu giảng chân tướng, tôi nhận thấy rằng đồng tu đi cùng tôi đã hoàn thành việc phát tài liệu cho hai tòa nhà trong khi tôi chỉ hoàn thành một tòa nhà. Tôi tự hỏi tại sao lại có sự khác biệt như vậy, vì tôi không hề lười biếng và đã cố gắng hết sức. Tôi nhận ra rằng mình không thể đi nhanh được-cơ thể tôi cảm thấy nặng nề nên tôi di chuyển khá chậm chạp.
Tôi tự nhủ rằng cựu thế lực đang lợi dụng điều này để can nhiễu tôi và cản trở nỗ lực cứu người của tôi. Tôi quyết tâm hoàn thành sứ mệnh của mình và cứu thêm nhiều người hơn nữa. Không ai có quyền can nhiễu hay bức hại tôi. Tôi là đệ tử của Sư phụ nên chỉ có Sư phụ mới có thể an bài cho tôi. Tôi không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Bất kể tôi đã làm điều gì sai trái hay gây tổn hại gì trong kiếp trước, Sư phụ đã hoàn trả thay cho tôi rồi. Vì vậy, không ai có thể can nhiễu tôi. Bất kỳ sự khó chịu nào mà tôi cảm thấy đều là huyễn tượng, chỉ có Đại Pháp quản tôi.
Ngay lúc đó, tôi thấy một chiếc giày và một chiếc xe lăn tan rã, tiếp theo là một cánh cửa mở ra. Ban đầu, tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng sau đó tôi đã hiểu rõ. Nếu tôi không tu luyện trong Đại Pháp và đi theo con đường do Sư phụ an bài, có lẽ tôi đã phải ngồi xe lăn trong kiếp này. Vì tôi có lòng tin vào Sư phụ và Đại Pháp, Sư phụ đã giải quyết khổ nạn đó cho tôi.
Ở giai đoạn tu luyện này, tôi đã có được một nhận thức sâu sắc hơn về Pháp là gì và tôi đã chứng kiến Pháp vĩ đại như thế nào. Vì các sinh mệnh mà tôi đại diện, tôi phải tu luyện tinh tấn hơn nữa. Tôi không thể thất bại.
Đại Pháp đã cải biến tôi từ bên trong
Trong một buổi học Pháp nhóm lớn, tôi thấy một học viên mỉm cười. Cô ấy cứ mỉm cười, và niềm vui của cô ấy đã lan tỏa. Tôi cũng không thể không mỉm cười. Tôi tự hỏi, tại sao tôi không còn cười nhiều như vậy nữa? Tôi nhớ rằng khi mới đắc Pháp, tôi luôn mỉm cười và cảm thấy vui vẻ suốt cả ngày. Điều gì đã thay đổi?
Tôi đã suy nghĩ về điều này trong một thời gian dài và nhận ra rằng áp lực khi sống trong một xã hội do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kiểm soát đã thay đổi tôi. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị giam giữ, sách nhiễu và bức hại nhiều lần. Các học viên ở Trung Quốc có thể bị giam giữ bất cứ lúc nào. Trong một xã hội như vậy, mọi người không ngừng cạnh tranh và phòng thủ lẫn nhau. Cuộc sống trở nên khó khăn và dường như không thể mỉm cười nổi.
Tôi nhận ra rằng đây là một phần bản chất cũ của tôi, bị ảnh hưởng bởi nghiệp lực từ vũ trụ cũ. Nó ích kỷ và không phải là con người thực sự của tôi. Tôi thuộc về vũ trụ mới, vị tha, từ bi và hài hòa. Tôi nên thể hiện các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi liền cầu xin Sư phụ chỉ dẫn để loại bỏ cái tôi giả tạo này, vốn được hình thành bởi các nhân tố tiêu cực. Sau đó, tâm trạng của tôi nhẹ nhõm hơn và cảm giác đó thật tuyệt vời không thể diễn tả được.
Hai ngày sau, tôi nhận thấy một điều đáng chú ý. Ảnh trên chứng minh thư của tôi đã chuyển từ cau mày sang mỉm cười. Thật là kỳ diệu. Tôi đã đích thân trải nghiệm điều này và thực sự tin vào nó. Nếu trước đây có ai đó nói với tôi điều này, tôi có thể sẽ không tin họ. Đại Pháp thực sự cải biến con người từ cốt lõi của sinh mệnh. Tôi đã trực tiếp trải nghiệm và thấy được uy lực thực sự của việc tu luyện vững chắc.
Kết luận
Tôi sẽ hướng nội mỗi ngày để suy ngẫm về những điều mình chưa làm tốt. Bằng cách hướng nội, chúng ta sẽ có thể đề cao. Tu luyện không thể trì hoãn, vì không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Nếu chúng ta không đề cao, chúng ta thực sự đang rớt lại phía sau. Tôi muốn tin vào Sư phụ và Đại Pháp, và tin rằng Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho tôi.
Trong Pháp nạn hiện nay, chúng ta hơn bao giờ hết cần phải chứng thực sự chính nghĩa của Pháp Luân Đại Pháp cho chúng sinh thấy. Đại Pháp được thực hành ở hơn một trăm quốc gia và khu vực, hướng dẫn mọi người đề cao đạo đức của họ. Vì vô số người đã được hưởng lợi từ Đại Pháp, nên môn tu luyện này xứng đáng được đón nhận bằng sự chân thành và tôn trọng. Bảo vệ Đại Pháp là trách nhiệm của mỗi học viên, tôi phải kiên định phát chính niệm để ngăn chặn những kẻ làm điều ác, đảm bảo rằng không ai phạm tội với Đại Pháp.
Con vô cùng biết ơn Sư phụ đã cho con đắc được Đại Pháp trân quý này. Con phải trân quý Đại Pháp hơn nữa và cố gắng hết sức để tu luyện bản thân, kiên trì tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc để không làm Sư phụ thất vọng.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Singapore năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/3/487847.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/6/223465.html
Đăng ngày 17-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.