Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức
[MINH HUỆ 2-1-2025] Cách đây 20 năm, trong một hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, có học viên nêu ý kiến rằng chỉ tổ chức các Ngày thông tin thôi là chưa đủ, chúng tôi cần một hạng mục có thể tiếp cận tất cả người dân Đức, như một tờ báo chẳng hạn. Chúng tôi cũng thảo luận về việc làm cách nào có thể tiếp cận được nhiều người hơn để họ có thể biết đến cuộc bức hại mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang phải đối mặt. Tôi thấy ý tưởng làm một tờ báo cũng hay, nhưng hồi đó tôi chẳng biết thành lập thế nào, vận hành ra sao và tôi sẽ đóng vai trò gì trong đó.
Vài năm sau, chị gái tôi, cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, hào hứng nói với tôi rằng các học viên đã lập một tờ báo và chị ấy muốn viết bài. Chị ấy nhờ tôi giúp mảng thiết kế.
Khi đó, Thời báo Epoch Times được xuất bản mỗi tuần một số, nhưng đến năm 2012 tờ báo đã ngừng hoạt động và không còn cần đến tôi nữa. Phải tận 10 năm sau tôi mới trở lại tham gia hạng mục. Trong tất cả những năm này, tôi luôn ấp ủ một nguyện vọng được trở thành một thành viên của Thời báo Epoch Times.
Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở nơi làm việc
Hồi đó, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện rời bỏ công việc ổn định của mình tại một công ty kiến trúc. Tôi cảm thấy tự do, tự lập, và tận hưởng thời gian tu luyện tương đối thoải mái. Đôi khi tôi thậm chí còn nghĩ tu luyện thật dễ, tôi không có nhiều chấp trước vì mọi thứ đều rất thuận lợi. Tôi có đủ tiền và có thể nghỉ phép bất cứ lúc nào tôi muốn để tham gia các hoạt động trên khắp thế giới.
Ông sếp tôi, người đã gây dựng thành công doanh nghiệp gia đình, rất tôn trọng và tin tưởng tôi. Là một nhân viên đã đi cùng công ty gần như từ ngày thành lập, tôi thường được giao nhiệm vụ đào tạo nhân viên mới. Có vài mâu thuẫn xảy ra, và tôi có thể giải quyết nhanh gọn dựa trên Pháp.
Nhiều năm trước, ngay trong buổi phỏng vấn xin việc, tôi đã giải thích cho ông sếp và vợ của ông ấy hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì và tôi tu luyện môn đó. Trong suốt 18 năm làm việc tại công ty, tôi đã liên tục giảng chân tướng cho ông ấy, gia đình ông và những đồng nghiệp về cuộc bức hại ở Trung Quốc. Tôi cũng giới thiệu với họ về Đoàn nhạc Thiên Quốc và Shen Yun, ông sếp tôi đã đi xem Shen Yun cùng vợ ông ấy và hai người họ hàng.
Một lần, khi ông ấy đi công tác ở Trường Xuân, Trung Quốc. Khi đi taxi, ông ấy tình cờ đi ngang qua ngôi nhà cũ của Sư phụ. Người lái xe đã nói những lời lăng mạ Ngài và Pháp Luân Công, ông sếp của tôi nói với anh ta: “Tôi có một nhân viên là học viên Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy là một nhân viên rất tốt.” Bất cứ ai tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ủng hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều sẽ được phúc báo và hạnh phúc.
Sư phụ giảng:
“Tôi vẫn thường giảng rằng, trong Chính Pháp tôi không nhớ kể hết thảy những gì chúng sinh đã phạm trong quá khứ, chỉ xét thái độ của chúng sinh đối với Đại Pháp trong Chính Pháp.” (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Việc kinh doanh của gia đình đó rất phát đạt, lúc đầu chỉ có 2 nhân viên và hiện giờ đã lên khoảng 30 người, và chúng tôi không gặp vấn đề gì trong việc ký kết các hợp đồng.
Nhận ra điểm hóa
Một ngày năm 2022, một nhân viên của tờ Epoch Times đột nhiên gọi điện cho tôi và hỏi xem liệu tôi có muốn lại tham gia việc thiết kế cho tờ báo không, vì tờ báo sẽ được phát hành trở lại. Cơ thể tôi run lên và tôi đồng ý ngay lập tức. Tôi liền giảm giờ làm ở công ty và dành một ngày mỗi tuần để làm việc giúp cho tờ báo. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, tờ báo lại không cần tôi và tôi rất thất vọng.
Tôi cảm thấy thời điểm để tôi trở thành một thành viên của tòa soạn vẫn chưa đến. Nhưng sau một thời gian, một nhân viên khác của tờ báo lại gọi điện cho tôi và hỏi tôi có muốn học viết bài không.
Tôi nhớ lại những ngày của nhiều năm trước khi chị tôi bắt đầu viết bài cho tờ Epoch Times. Ở thời điểm đó tôi thậm chí còn không tin bản thân có thể viết một lời chú thích ảnh vì tôi nghĩ mình không thể làm được. Nhưng giờ đây tôi xem cuộc điện thoại đó như một điểm hóa dành cho tôi vì người nhân viên đó còn ngỏ lời dạy tôi viết, và tôi đã đồng ý. Tôi dự định sẽ làm ở bốn ngày cho công ty và một ngày cho tờ báo. Tôi tự nhủ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành nhân viên toàn thời gian cho The Epoch Times, nhưng ngày đó vẫn còn xa lắm.
Mùa hè năm 2022, tờ báo đã tổ chức một cuộc họp mặt lớn cho tất cả nhân viên tại ngoại ô Berlin. Khi các đồng nghiệp hỏi tôi tại sao tôi không làm việc toàn thời gian thì tôi lại viện đủ loại lý do. Bố tôi đã già nên tôi không thể chuyển đến nơi làm việc cách xa nhà như vậy. Từ tận đáy lòng, tôi không muốn từ bỏ công việc thoải mái và ổn định của mình. Giả tướng nếu làm việc toàn thời gian cho tờ báo, tôi sẽ mất tất cả cứ xuất hiện trong tôi. Nhưng là người tu luyện, chúng ta cần tu khứ chấp trước vào lợi và “đề cao tầng thứ”, như Sư phụ nhấn mạnh ở Bài giảng thứ tư trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Các học viên trong thời kỳ Chính Pháp phải hoàn thành thệ ước của mình.
Đưa ra quyết định
Đến mùa thu năm đó, tôi đã chắc chắn được 80% rằng mình sẽ làm việc toàn thời gian cho tờ báo. Sau Pháp hội ở Vác-xa-va vào tháng 10, tôi không còn do dự gì nữa. Bài chia sẻ của một học viên đã từ bỏ công việc được trả lương cao để làm việc toàn thời gian cho tờ Epoch Times đã khiến tôi xúc động sâu sắc. Và một lần nữa, hai nhân viên của tờ Epoch Times lại hỏi tôi liệu tôi có muốn làm việc toàn thời gian ở đó không. Vì vậy, tôi đã quyết định ngay khi đứng ở sảnh ngoài hội trường Pháp hội.
Khi tôi xin nghỉ việc, ông sếp của tôi rất buồn và thốt lên rằng tôi không thể nghỉ được. Tôi hiếm khi thấy ông ấy xúc động đến thế. Khi đã bình tĩnh hơn, ông ấy nói: “Được rồi, sau 6 tháng cô có thể quay lại. Tôi sẽ giữ vị trí này ở đây cho cô.”
Sau đó, mọi thứ tiến triển rất nhanh, tôi có những cuộc trò chuyện sâu sắc và cảm động với các đồng nghiệp và có thể nói với mọi người về tờ Epoch Times và sứ mệnh mới của tôi. Kế toán của công ty đã khóc khi chúng tôi nói chuyện và ôm lấy tôi. Trong vài tuần còn lại, chúng tôi đã có một số buổi tiệc chia tay và tôi cảm nhận được mọi người đã thực sự hiểu nhiệm vụ mới của tôi quan trọng đến thế nào. Giờ đây tôi cảm nhận rõ ràng rằng tôi đã hết duyên với nơi đó.
Vượt qua những khó khăn
Trong hai tuần đầu tiên làm việc toàn thời gian cho tờ báo, tôi làm việc tại nhà. Tôi đã lái xe đến thăm văn phòng ở Berlin lần đầu tiên và muốn chuyển đến Berlin càng sớm càng tốt. Nhưng vì tôi đã sống ở một ngôi làng nhỏ cả đời và luôn cố tránh việc sống ở thành phố lớn hết mức có thể, nên trong hai tuần đó, tôi thực sự cảm nhận được nỗi đau khổ ra sao khi phải chuyển đến một thành phố lớn. Một học viên đã cố gắng động viên tôi và nói rằng Sư phụ nhất định sẽ an bài cho tôi một căn hộ mà tôi có thể sống được. Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an. Thêm vào đó, trước kia tôi chưa từng chuyển nhà và không biết làm sao để tìm được một căn hộ.
Tôi đột nhiên phải đối mặt với một núi các thủ tục và những việc phải làm. Tôi cũng nhận ra nghề báo là như thế nào và thấy được khoảng cách rất lớn giữa tôi và các đồng nghiệp khác. Cuối cùng, tôi cùng hai đồng nghiệp đã đăng ký tham gia một khóa tập huấn. Từ hôm đó trở đi, cuộc sống đơn giản và thoải mái của tôi thực sự chấm dứt, và tôi phải đối mặt với một loạt những thách thức chưa từng có. Do áp lực công việc quá lớn, tôi thậm chí còn không có thời gian nghĩ đến chuyện chuyển nhà.
Từ khi tôi nghỉ chỗ làm cũ, dường như việc tu luyện của tôi bắt đầu lại từ đầu. Các chấp trước mà tôi nghĩ mình không có nay bắt đầu xuất hiện, và những chấp trước tôi tưởng mình đã tu bỏ lại nổi lên rất mạnh. Áp lực tăng lên hàng ngày, và tôi cứ tự hỏi liệu tôi có đang đi đúng hướng không.
Sau đó, tôi trầm tĩnh xuống. Tôi ngộ ra rằng chân ngã của tôi chỉ có thể được bộc lộ qua khảo nghiệm và đó là lúc tôi phải đề cao tầng thứ của mình, và vì thế những khó khăn xuất hiện.
Sư phụ giảng:
“chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vậy làm việc toàn thời gian cho một hạng mục Đại Pháp thì có gì sai không nhỉ? Chẳng phải sứ mệnh của chúng ta là cứu người sao? Tôi thậm chí còn được làm toàn thời gian trong khi những đồng nghiệp khác phải làm cả công việc người thường nữa. Những rào cản xuất hiện sẽ chỉ nhằm mục đích duy trì phẩm cách và sự thuần tịnh cần thiết để tôi có thể làm việc cho hạng mục và tôi sẽ vượt qua được.
Tôi tự nhủ, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng con đường này. Sau vài tháng làm việc tại nhà, tôi cảm thấy có sự gián cách với văn phòng ở Berlin và tôi cảm thấy cô độc.
Sau khi hệ thống khen thưởng được đưa ra, tôi cảm thấy bất công, bởi vì tôi nghĩ tại sao một nhân viên mới như tôi lại phải làm nhiều việc như các biên tập viên kỳ cựu. Tôi tật đố với những người, mà theo quan điểm của tôi, có công việc thú vị hơn và nhàn nhã hơn. Đôi khi tôi thức dậy vào buổi sáng trong sự hoảng loạn và những niệm đầu bất hảo về đồng tu phụ trách cứ nổi lên. Trong thời gian này, nghiệp tư tưởng của tôi rất mạnh.
Khi tôi được khen thì chấp trước vào danh nổi lên và tôi hy vọng bài viết của tôi được đọc nhiều hơn. Khi bài viết của tôi được đặt ở vị trí thấp trên trang web, tôi sẽ thất vọng và tức giận. Mặt khác, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì tôi nghĩ mình không đủ giỏi. Đôi khi tôi còn mong càng ít người đọc các bài của tôi càng tốt, và khi độc giả chỉ ra lỗi của tôi, tôi chỉ muốn chui xuống đất. Tôi thường sợ bị mất thể diện.
Hoàn cảnh của tôi lên đến đỉnh điểm khi chuyên mục buổi sáng được đưa vào và tôi được giao phụ trách một lĩnh vực cụ thể. Ở công việc cũ, tôi là người giàu kinh nghiệm, nhưng giờ đây tôi lại là người phải đi tìm sự giúp đỡ trong mọi việc. Tôi sợ bị cười chê, bị chỉ trích, và bị từ chối nếu tôi không đạt được yêu cầu. Tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng vì thấy mình tiến bộ quá chậm.
Việc này kéo dài trong mấy tháng liền và đôi khi tôi ngồi trước một chủ đề mà đầu óc quay cuồng. Tôi cố vắt óc suy nghĩ nhưng không thể viết ra được. Mỗi ngày cảm thấy dài như thể một năm. Ngoài ra, việc tìm một căn hộ ở Berlin từ miền Nam nước Đức lại càng khó khăn. Trong khi nhiều đồng nghiệp đã tìm được nhà, còn tôi thậm chí chưa bao giờ được mời đi xem căn hộ lấy một lần. Tôi cảm thấy chán trường và tuyệt vọng.
Sư phụ giảng:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’! (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Bỏ chấp trước nhưng không bỏ cuộc
Pháp của Sư phụ và sự khích lệ của các đồng tu đã giúp tôi không bỏ cuộc. Sau đó, đột nhiên mọi thứ trở nên sáng sủa bởi Sư phụ đã giúp đỡ tôi. Ví như, một học viên mời tôi đến sống với cô ấy hai tháng để tôi có thể dễ tìm được căn hộ hơn. Điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, và tôi chuyển đến ở cùng cô ấy.
Bỗng nhiên tôi cũng có thể dễ dàng chuyển sang bộ phận khác trong tòa soạn, nơi mà trước đây không thể. Nhưng tất cả những điều này chỉ xảy ra sau khi tôi chấp nhận tình hình hiện tại của mình.
Cuối cùng, khi tôi đến Berlin được hai tháng, tôi cảm thấy như mình đã dỡ bỏ được một quả núi lớn của thống khổ và hoàn cảnh đã dễ chịu hơn nhiều. Tôi cảm thấy mình là một thành viên của chỉnh thể và tôi thường rơi lệ bởi cách mà các đồng tu chào đón tôi.
Nhưng khi thời hạn tôi phải quay lại làm việc từ xa ở quê nhà miền Nam đến gần thì tôi cảm thấy lo lắng và bồn chồn. Sau đó tôi nhớ rằng Sư phụ đã an bài con đường này cho tôi, chính là con đường tốt nhất cho tôi. Tôi chỉ cần chấp nhận sự an bài của Ngài, đồng thời loại bỏ chấp trước thiếu kiên nhẫn và tâm dao động của mình.
Một tuần trước khi thời hạn hai tháng kết thúc, tôi đã chấp nhận thực tế là tôi phải trở về làm việc tại nhà. Nhưng sau đó có một việc bất ngờ xảy ra: Tôi đã được chọn trong số 300 người đăng ký thuê căn hộ, căn hộ nằm bìa rừng và gần hồ, đúng như ý muốn của tôi, với giá thuê mà tôi có thể trả được. Tôi thật không thể tin nổi! Thêm vào đó, ngày dọn vào ở được an bài tuyệt hảo, khi tôi có đủ thời gian để thu xếp mọi thứ ổn thỏa.
Tôi đã chuyển đến Berlin vào tháng 2, và vẫn còn có những thăng trầm, nhưng khi nhìn lại hai năm qua, tôi tin chắc rằng miễn là tôi không bỏ cuộc, Sư phụ sẽ luôn ở bên tôi.
Cuối cùng, tôi muốn kết thúc bài chia sẻ này bằng một đoạn Pháp của Sư phụ đã luôn chỉ dẫn tôi trở nên dũng mãnh hơn và xứng đáng với danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”
Sư phụ giảng:
“Này chư vị, muốn tu cao đến đâu, chỉ cần chư vị dám!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Đức năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/2/487801.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/5/223452.html
Đăng ngày 09-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.