Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 14-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi tên là Amelia, tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng bảy tháng trước. Tại đây, tôi muốn chia sẻ về con đường đắc Pháp của bản thân để cùng giao lưu với các đồng tu, đồng thời báo cáo lên Sư tôn. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Tôi năm nay ngoài 20 tuổi. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã suy ngẫm về cuộc đời mình và tôi vô cùng kinh ngạc trước trí huệ và sự từ bi của Sư phụ. Tôi nhận ra rằng ngay từ khi được sinh ra, Sư phụ đã sớm bảo hộ tôi. Từ tận đáy lòng, tôi thực sự biết ơn Sư phụ.

Trước đây, tôi liên tục than vãn về cuộc sống khó khăn. Mỗi khi soi gương, tôi đều thấy một người vẻ mặt cay đắng và oán hận nhìn tôi chằm chằm. Mặc dù tôi ăn mặc đẹp và cố gắng để nhìn mình đẹp nhất, nhưng vẻ mặt căm ghét ấy vẫn luôn ở tôi. Tôi không biết phải thay đổi như thế nào. Hiện giờ, tôi đã tu luyện Đại Pháp, khi nhìn vào gương, tôi không còn thấy kẻ trông khó chịu đó nữa. Đôi mắt tôi giờ đây trong trẻo và sáng ngời, thậm chí có lúc còn rất long lanh.

Tôi muốn kể câu chuyện của mình.

Con đường đắc Pháp của tôi

Tôi sinh ra ở một huyện lỵ nhỏ ở Trung Quốc. Cha tôi là một giáo viên mỹ thuật, ông khao khát chân lý và tự do. Ông luôn nói với tôi rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rất xấu xa và khuyên tôi không nên tin những gì Đảng nói. Ông nói rằng một người có thể sống một cuộc đời giản dị nhưng phải minh bạch chân tướng. Ông luôn tìm kiếm chân lý và sau đó kể cho tôi nghe những gì ông tìm được. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, tôi đã hiểu được bản thân đang sống dưới loại chế độ cai trị nào, và cũng phân biệt được đâu là thiện, đâu là ác.

Khi lên lớp hai, cô giáo phát các tập sách nhỏ nói xấu Pháp Luân Đại Pháp và dành hàng giờ để phỉ báng Đại Pháp. Học sinh ai nấy đều kinh khiếp.

Tôi đã rất sợ hãi và về đến nhà, tôi kể cho bố nghe những gì đã xảy ra. Bố tôi trông rất tức giận và nghiêm túc, sau đó ông nói: “Con đừng có nghe những lời nói hươu nói vượn của cô giáo. Giáo viên kiểu gì vậy? Pháp Luân Đại Pháp thì chỉ là mọi người cùng nhau luyện công, đó là một môn khí công không thể làm hại ai được, môn tu luyện này cũng được Chính phủ Hoa Kỳ bảo vệ.” Mẹ tôi nghe vậy cũng nói thêm: “Đúng vậy, trước đây chẳng phải có rất nhiều người tập luyện ở ngoài công viên đấy sao!”

Sau đó, tôi theo học vũ đạo tại trường trung học nghệ thuật biểu diễn. Lúc này tôi có mong nguyện tìm hiểu chân lý rằng tại sao con người lại sống trên thế gian này và ý nghĩa cuộc sống là gì.

Trong thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu đọc rất nhiều sách triết học phương Tây, nhưng tôi không tìm được câu trả lời cho mình. Trường trung học nghệ thuật của tôi đầy rẫy những người có tư tưởng biến dị. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như có một cái neo trong tim ngăn tôi đi lạc sang con đường sai trái. Tôi cũng luôn nhớ những gì bố mẹ dạy.

Khi thấy lo lắng, tôi có cảm giác các vị Thần Phật sẽ bảo hộ tôi. Tuy nhiên, tôi không biết các vị Thần trông như thế nào, vì vậy tôi đã in một số hình ảnh của các nhân vật tôn giáo, treo chúng lên tường và đặt những bức tượng Phật nhỏ trên bàn học của mình. Tôi tin chắc rằng họ sẽ bảo hộ tôi. Tôi muốn trở thành một người chính trực và thiện lương.

Tôi rất vui vì mình không bị ảnh hưởng bởi môi trường phức tạp ở trường. Tôi đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào trường đại học lý tưởng của mình. Bố mẹ tôi rất vui và mọi người ai nấy đều chúc mừng tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn và mơ hồ, vì tôi vẫn chưa tìm thấy ý nghĩa chân thực của cuộc sống.

Khi vào đại học, tôi thậm chí còn thấy mê mang hơn nữa và tôi không muốn bước ra khỏi ký túc xá. Do lệnh phong tỏa vì đại dịch, tôi đã dành nhiều thời gian tìm kiếm trên mạng những kiến ​​thức liên quan đến chân lý của vũ trụ. Tôi liên tục tìm kiếm nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời thỏa đáng.

Một hôm, đột nhiên tôi nhớ lại ước mơ thời thơ ấu của mình là được đi nước ngoài. Bây giờ tôi đã trưởng thành và có thể tự đưa ra quyết định cho mình. Bố mẹ tôi không biết cách nộp hồ sơ xin đi học, vì vậy tôi tự làm. Tôi đã liên hệ với một công ty tư vấn du học và quyết định chọn một trường. Khi biết địa chỉ của trường tại Ottawa, tôi thấy hoàn toàn phù hợp với mong muốn của mình. Sau khi nộp đơn xin thị thực vào Canada, tôi đã xin nghỉ học và về nhà.

Hàng ngày, tâm trí tôi náo loạn, vì qua nhiều tháng rồi, tôi vẫn chưa thấy có tin tức gì về thị thực của mình. Tôi nghe nói có một ngôi chùa ở vùng ngoại ô của huyện chúng tôi. Tôi nghĩ có lẽ việc ở lại chùa sẽ giúp tôi tìm thấy chân lý của vũ trụ hay ý nghĩa nhân sinh.

Đó là ngôi chùa của Thiền tông và chủ yếu dành cho các nữ tu sĩ. Sau khi đến đó, họ nói rằng trong chùa đang tổ chức một khóa thiền, rồi đóng cổng lại. Tôi ở lại nhưng không làm gì khác ngoài việc ngồi thiền. Mỗi ngày, tôi chịu đựng đau đớn, mồ hôi đầm đìa, và không dám cử động vì khẽ cử động là có người cầm gậy tới, tôi sợ bị đánh. Sau một tháng, tôi không thể ngồi yên và cũng không thể tĩnh tâm. Cây gậy kia cũng không còn tác dụng nữa, vì vậy tôi quyết định về nhà.

Sau khi về nhà được một ngày, mẹ tôi hào hứng bước vào phòng và nói với tôi rằng tôi đã được cấp thị thực Canada.

Sau một loạt các thủ tục, tôi và em trai lên đường. Cuối cùng chị em tôi đã hạ cánh tại Ottawa. Trong vòng ba tháng, tôi đã đưa em trai nhập trường, và khi đó chuẩn bị sang tháng 12. Tôi nghĩ cần mua áo khoác lông vũ dày cho hai chị em, vì vậy tôi đến một trung tâm thương mại. Tôi nhanh chóng mua hai chiếc áo, và chuẩn bị rời đi, nhưng dường như có thứ gì đó kéo tôi lại, nên tôi quay đầu lại.

Tôi nhìn thấy một quảng cáo của Shen Yun. Vì nó liên quan đến sở thích múa của tôi, nên tôi dừng lại để xem video và nghĩ : “Ồ, có một buổi biểu diễn múa Trung Quốc bên ngoài Trung Quốc. Thật là hiếm!” Một người phụ nữ Hàn Quốc giới thiệu Shen Yun với tôi bằng tiếng Anh, tôi đang lắng nghe thì một phụ nữ khác đến hỏi tôi bằng tiếng Trung: “Cháu có phải người Trung Quốc không?” Tôi trả lời dạ phải. Cô ấy nói rằng trông tôi rất thiện và khiến cô ấy nhớ đến cháu gái của mình. Chúng tôi nói chuyện trong khoảng hai giờ đồng hồ, và cô ấy đã kể cho tôi nhiều điều mà tôi chưa từng biết.

Sau đó, cô ấy chở tôi về nhà, chúng tôi đã trò chuyện suốt chặng đường. Thấy tôi tán đồng với những gì cô ấy nói, nên cô ấy kể cho tôi về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và câu chuyện con rồng đỏ làm hại thế giới. Tôi sửng sốt và chăm chú lắng nghe. Cô hỏi liệu chúng tôi có thể gặp lại nhau không. Cô ấy đã hướng dẫn tôi và cả gia đình tôi làm “tam thoái” (thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới).

Cô ấy còn cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân của mình. Khi mở cuốn sách, tôi bỗng lập tức hiểu ra mọi thứ và nghĩ, ôi, cuốn sách này thật tuyệt vời; nó đã trả lời được mọi câu hỏi của tôi. Đây chính là điều tôi vẫn hằng tìm kiếm! Tôi biết mình có thể tu luyện mà không cần xuất gia, rằng con người sống không phải để tận hưởng cuộc sống mà là để quay trở về với chân ngã của mình, trở về nơi nguyên lai của mình! Tôi biết Thiền tông không thể giải thích mọi thứ. Đây chính là Đại Pháp mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay! Thật quá trân quý!

Tôi quyết định tu luyện tinh tấn. Tôi hiểu rằng có lẽ tôi đã không chỉ tìm kiếm trong 10 hay 20 năm mà là hàng ngàn năm rồi—tôi đã luân hồi qua nhiều kiếp và chịu đựng nhiều khổ nạn. Bây giờ tôi đã tìm được Pháp, nhất định tôi sẽ kiên định tu luyện.

Đột phá can nhiễu và được Sư phụ bảo hộ

Khi tôi bắt đầu bước vào con đường tu luyện, các học viên địa phương đang bận rộn với các hạng mục liên quan đến Shen Yun. Thời tiết lạnh giá nên tôi vẫn chưa tham gia học Pháp nhóm. Tôi đã xem các video bài giảng của Sư phụ và đọc Chuyển Pháp Luân.

Một hôm, tôi vừa dọn dẹp nhà vừa nghe ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ trên điện thoại. Tôi với tay lấy chiếc đĩa để trên bàn thì làm rớt xuống sàn nhà. Tôi cố gắng đỡ nhưng không kịp, chiếc đĩa rơi xuống sàn và vỡ tan. Một mảnh vỡ sắc nhọn bắn lên, hướng thẳng về phía động mạch chỗ cổ tay tôi. Đột nhiên, chiếc khăn trải bàn nhanh chóng quấn vào cổ tay tôi, đệm lót cho cổ tay tôi. Lúc đó tôi cũng không hiểu rõ là chuyện gì, về sau, khi nhấc mảnh vỡ đó lên xem mới thấy nó sắc nhọn đến thế nào. Lúc đó, tôi mới nhận ra Sư phụ đã bảo hộ mình. Nước mắt tôi trào ra, trong tâm tràn ngập lòng biết ơn và hối hận vì cảm thấy mình đã không kính Sư. Kể từ giây phút đó, tôi càng nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện và hết thảy những điều liên quan đến Đại Pháp.

Một hôm, tôi đang đạp xe về nhà thì đột nhiên mất lái và lao xe về phía một trạm xe buýt quây bằng kính. Trong tích tắc tưởng như đâm vào kính, thì chiếc xe đạp bất thình lình ngoặt sang một bên và vòng ra ngoài. Người tôi run bần bật khi vừa thoát nạn trong gang tấc. Đó chính là Sư phụ từ bi đã cứu tôi khỏi tai nạn đó.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi thấy khó ngủ— có một nỗi sợ hãi vô hình không lý giải nổi cứ bủa vây tôi. Tôi không biết nỗi sợ đó bắt nguồn từ đâu, liệu nó có bắt nguồn từ chân ngã của tôi không, tôi thường giật mình tỉnh giấc ngay khi vừa chìm vào giấc ngủ. Tình trạng này kéo dài gần một tuần, khiến tôi ở trường bị kiệt sức vì thiếu ngủ, trong khi tôi vẫn phải đi học và hoàn thành các công việc trong nhà. Một đêm, sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đặt cuốn sách trên bàn, hy vọng sẽ ngủ được.

Khi tôi bắt đầu lơ mơ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt lật giở các trang sách. Tôi ngồi dậy, nhưng cuốn Chuyển Pháp Luân vẫn nằm im ở đó. Tôi nhận ra đó là thứ can nhiễu đang cố gắng quấy nhiễu tôi. Tôi kiên quyết nói: “Ta không thừa nhận ngươi! Ta thuộc về Sư phụ Lý, không gì có thể ngăn cản ta tu luyện.” Nói xong, tôi nằm xuống và đêm đó tôi ngủ một giấc ngon lành.

Những khảo nghiệm như vậy tiếp tục thử thách tôi, đặc biệt là lúc đêm khuya khi tâm trí tôi bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi và bất an. Tôi ước mình có ai đó để nói chuyện, nhưng thường là quá nửa đêm rồi. Tôi ngồi trên giường, muốn khóc mà không khóc nổi. Kiệt sức và thất vọng, tôi tự hỏi, tu luyện thật gian khổ, liệu mình có thể kiên định tu hay không và con đường phía trước còn bao xa.

Tôi nhận ra tất cả những suy nghĩ đó đều là tư tưởng của người thường và là can nhiễu từ cựu thế lực. Tôi tự hỏi: “Mình thực sự là ai?” Câu trả lời là: “Mình là đệ tử của Sư phụ, là người tu luyện Chân-Thiện- Nhẫn.” Một luồng nhiệt dâng trào trong tôi và tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tôi tự nhắc nhở bản thân phải tống khứ tâm sợ hãi và giao phó tất cả cho Sư phụ, tiếp tục quyết tâm kiên định trên con đường tu luyện. Với quyết tâm đó, tôi thanh thản chìm vào giấc ngủ.

Gia đình được thụ ích

Tôi muốn chia sẻ về những chuyển biến sâu sắc trong gia đình tôi sau khi tôi đắc Pháp. Em trai tôi kém tôi năm tuổi. Tôi hay tức giận với em và chúng tôi thường xuyên cãi nhau.

Một buổi tối, mẹ tôi khóc lóc nói rằng mẹ rất lo lắng về hành vi của em trai tôi. Tôi đã đề nghị mẹ để em đi cùng tôi, khẳng định với mẹ rằng môi trường thay đổi có thể ảnh hưởng tích cực đến em. Mẹ tôi rất vui và tôi biết mình có trách nhiệm phải dẫn dắt em trai.

Sau khi chúng tôi đến Canada, em trai tôi cảm thấy được giải thoát khỏi sự giám sát của cha mẹ nên lao vào chơi game, thức đêm và hút thuốc. Chán nản và lo lắng, ban đầu tôi mắng mỏ và đe dọa em, khiến hai chị em ngày càng căng thẳng. Tuy nhiên, thông qua việc tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cách tiếp cận của tôi dần mềm mỏng hơn. Tôi xin lỗi em và gợi ý theo cách cả hai chúng tôi có thể cải thiện. Em trai đã ngạc nhiên trước những thay đổi của tôi.

Em trai cũng xin lỗi và hứa sẽ làm tốt hơn. Chúng tôi bắt đầu hành trình tự cải thiện bản thân và bầu không khí giữa chúng tôi thực sự trở nên hòa thuận.

Vài tháng sau khi tôi đắc Pháp, em trai tôi đã từ bỏ thói quen hút thuốc trong nhiều năm một cách kỳ diệu. Cậu ấy cũng quyết định ngừng việc vay tiền và bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình. Thay vì dán mắt vào điện thoại, em bắt đầu tập thể dục thường xuyên, vẽ tranh, học tiếng Anh và tiếng Ý. Bầu không khí trong nhà hoàn toàn khác—khác như ngày và đêm vậy.

Tôi kể với mẹ về những thay đổi của hai chị em tôi. Mẹ tôi nói rằng thật tuyệt vời. Mẹ phấn khởi kể rằng hiện giờ bố và mẹ cũng hòa thuận hơn nhiều, không còn cãi vã nữa, thông cảm và bao dung với nhau hơn.

Lời kết

Thông qua việc không ngừng tu luyện, mỗi ngày cố gắng làm tốt ba việc, dần dần tôi đã minh bạch được sứ mệnh của mình và ý nghĩa trọng đại của việc cứu độ chúng sinh. Tuy rằng trong tâm trí vẫn thường xuất hiện những tư tưởng và quan niệm bất hảo, cũng còn rất nhiều chấp trước còn chưa buông bỏ, nhưng tôi minh bạch được rằng những thứ đó không phải là chân ngã của mình, tôi sẽ kiên định tu luyện.

Bất kỳ khó khăn nào cũng là cơ hội vô giá để đề cao, vượt xa những thú vui và áp lực nhất thời của cuộc sống đời thường. Nhờ sự chỉ dẫn từ bi của Sư phụ, tôi sẽ kiên định con đường tu luyện Sư phụ đã an bài cho bản thân mình. Con xin cảm tạ sự từ bi vô hạn và sự bảo hộ tỉ mỉ của Sư phụ, con sẽ kiên định và quyết tâm tinh tấn đề cao, trở thành một người tu luyện chân chính.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada 2024)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/8/480580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/14/219504.html

Đăng ngày 24-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share