Chọn lọc khi đọc “Câu chuyện tu luyện của Phật Milarepa”

[MINH HUỆ 11-01-2025] Núi Himalaya xưa nay là nơi có rất nhiều người tu luyện, mọi người sống cuộc sống thuần phác, ai nấy đều giỏi ca múa, ngoài ra còn tôn sùng Phật Pháp. Khi đó có một người tu luyện tên là Milarepa. Chư Phật, Bồ Tát đều là kết quả tu hành của nhiều đời nhiều kiếp, nhưng Milarepa lại thành tựu công đức ngang với chư Phật, Bồ Tát chỉ trong một đời. Sau này ông thành thủy tổ của Bạch giáo Tạng mật.

Cuộc đời Tôn giả Milarepa đã trải qua vô số sự nghiệp lợi lạc cho chúng sinh, cuối cùng ở một địa phương là Đình Nhật, ông đã gặp một hành giả là Tiến sĩ Tháo Phổ.

Tháo Phổ yêu tiền như sinh mệnh, nhưng vì ông ta là học giả, nên người dân ở Đình Nhật đều rất cung kính với ông ta. Mỗi khi có yến tiệc, họ thường để ông ta ngồi ghế đầu. Sau khi ông ta gặp Tôn giả, bề ngoài tỏ ra cung kính tín ngưỡng, nhưng thực tế trong tâm đố kỵ. Nhiều lần trước đám đông, ông ta cố ý hỏi Tôn giả rất nhiều câu hỏi khó, muốn để Tôn giả phải bẽ mặt trước đám đông, nhưng vẫn luôn không thành công.

1. Tôn giả Milarepa từ bi thế nào đối với người tình mà Tháo Phổ sai đi đầu độc Ngài

Tiến sĩ Tháo Phổ có nhân tình ở Thông Bố Lâm. Ông ta bảo cô gái này bỏ thuốc độc vào pho mát, rồi đem đi cúng dường, để đầu độc tôn giả. Tháo Phổ hứa với cô gái rằng, nếu việc này làm được tốt, thì ông ta sẽ tặng cô một viên ngọc bích lớn. Cô gái cho rằng ông ta nói thật, nên bỏ thuốc độc vào pho mát rồi đến Nhai Thành cúng dường Tôn giả. [Độc ác đến mức muốn đẩy Tôn giả vào chỗ chết].

Khi đó Tôn giả đã sớm biết rõ mọi chuyện. Tôn giả quan sát nhân duyên, biết rằng những chúng sinh hữu duyên đều đã được hóa độ rồi. Thuốc độc tuy không thể làm hại Tôn giả được, nhưng ngày nhập niết bàn cũng đã gần đến rồi, nên Tôn giả chuẩn bị tiếp nhận đồ cúng dường có thuốc độc. Đồng thời Tôn giả còn biết rằng, trước khi Ngài ăn pho mát độc mà cô gái không có được viên ngọc, thì cô sẽ không lấy được viên ngọc đó, bởi vì sau khi làm xong việc, Tháo Phổ nhất định sẽ không giao ngọc cho cô gái. Do đó, Tôn giả nói với cô gái rằng: “Bây giờ ta chưa muốn ăn, cô hãy đem đến sau nhé, có lẽ lúc đó ta sẽ ăn”.

[Cô gái hám lợi mê mất cái tâm, Tôn giả thuận theo chấp trước của cô để cứu độ]

Cô gái nghe những lời của Tôn giả, trong tâm vừa nghi hoặc vừa sợ, đoán là Tôn giả đã biết trong pho mát có thuốc độc, cô vô cùng bất an ra về. [Lương tâm cô gái xuất hiện].

Trở về gặp Tiến sĩ Tháo Phổ, cô gái kể lại tình hình, và nói rằng, Tôn giả nhất định là có thần thông, do đó không ăn pho mát độc mà cô cúng dường. [Chuyển lời].

Tháo Phổ nói: “Hừm, nếu ông ấy có thần thông, thì đã không bảo cô sau này đem đến cho ông ấy, mà sẽ bảo cô tự ăn pho mát độc này rồi. Ông ấy làm như thế này là bảo cô đến sau, rõ ràng là ông ấy không có thần thông. Bây giờ, cô hãy cầm lấy viên ngọc này, và lại đem pho mát đến cho ông ấy. Cô đi lần này, nhất định ông ấy sẽ ăn”. Thế là Tháo Phổ đưa viên ngọc cho cô gái. [Tháo Phổ ngu muội không chịu nhận giáo hóa, tiếp tục cho rằng bản thân sáng suốt].

Cô gái nói: “Mọi người đều tin là ông ấy nhất định có thần thông. Bởi vì ông ấy có thần thông nên hôm qua đã không ăn. Hôm nay lại đem đến, ông ấy cũng nhất định sẽ không ăn. Tôi rất sợ, không dám đi. Tôi thà không có viên ngọc này. Xin ông hãy khoan thứ cho tôi, việc này tôi không thể nào làm giúp ông được”. [Cô gái với tâm lo lắng, không muốn tiếp tục hành ác].

Tháo Phổ nói: “Trên đời chỉ có người ngu phàm phu mới tin ông ấy có thần thông, vì họ không đọc kinh sách, không hiểu đạo lý, do đó bị những lời bịp bợm của ông ấy lừa dối. Tôi xem trong kinh sách, người có thần thông không giống như ông ấy. Tôi chịu trách nhiệm, đảm bảo ông ấy không có thần thông. Bây giờ cô lại đem pho mát độc đi cho ông ấy ăn, nếu mục đích của chúng ta đạt được, tôi nhất định sẽ không phụ bạc cô”. [Lại lần nữa dùng lợi dụ dỗ].

“Chúng ta đã yêu nhau lâu thế này rồi, sau này sẽ không phải sợ người ta đàm tiếu nữa, nếu cô làm việc này thành công, thì tôi và cô sẽ kết hôn. Khi đó không chỉ viên ngọc này là của cô, mà tài sản bên ngoài và trong nhà của tôi, cũng đều giao cho cô quản. Hai chúng ta sẽ chung sống hạnh phúc, bạch đầu giai lão. Cô xem có tốt không”. [Dùng tình dụ dỗ, tăng thêm dụ dỗ bằng nhiều lợi ích].

Cô gái cho rằng những lời của Tháo Phổ đều là thật, nên lại lấy thuốc độc bỏ vào pho mát, đến dốc Nguyện Lạc Cát Tường để ‘cúng dường’ Tôn giả. Lần này, Tôn giả Milarepa mỉm cười, tiếp nhận. Thế là cô gái trong lòng thầm nghĩ: Lời của Tháo Phổ quả không sai, ông ấy thực sự không có thần thông! [Người hữu cầu lại lần nữa bị tình và lợi ích che lấp cái tâm].

Thấy vậy, Tôn giả liền mỉm cười nói với cô gái rằng: “Cái giá mà cô làm việc này – miếng ngọc đó, đã có trong tay chưa?” [Vạch ra].

Vừa nghe thấy lời này, cô gái há miệng, kinh hãi không thốt nên lời, và cũng không nói ra được. Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, sợ đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tái mét, vừa quỳ lạy vừa khóc, run rẩy nói với Tôn giả rằng: “Viên ngọc đã trong tay rồi, nhưng xin Ngài chớ ăn pho mát này, hãy để con ăn”. [Lương tâm cô gái lại lần nữa xuất hiện].

Tôn giả nói: “Cô muốn nó làm gì?”

Cô gái khóc và nói: “Để con – kẻ tạo tội nghiệp này ăn cho xong rồi.”

[Cô gái này vốn hiểu rõ thiện ác, nhưng…]

Tôn giả nói: “Một là ta không nỡ để cô ăn, vì cô quá đáng thương. Hai là nếu ta không nhận cúng dường của cô, thì ta đã trái với nguyện Bồ Tát, phạm lỗi căn bản. Đặc biệt là sự nghiệp tự độ, độ tha, độ chúng sinh của ta đời này cũng đã viên mãn, thời gian đến thế giới khác cũng đã đến rồi. Thực ra, đồ cúng dường của cô không làm hại ta được, ăn và không ăn không có vấn đề gì. Nếu ta ăn pho mát lần trước của cô, thế thì viên ngọc đó e rằng sẽ không đến tay cô, do đó ta mới không ăn. Giờ đây, cô đã có viên ngọc trong tay rồi, ta cũng đã có thể yên tâm ăn, đồng thời ông ấy cũng đã có thể thỏa mãn nguyện vọng của ông ta rồi!”

Tôn giả tiếp tục dạy bảo: “Hơn nữa, ông ấy tuy hứa với cô rằng sau khi việc này thành công, sẽ cho cô cái này, cái kia, những lời này là không đáng tin cậy. Những lời ông ấy nói về ta, không một lời nào là sự thực. Sau này, 2 người sẽ có hối hận rất lớn! Khi đó, hai người tốt nhất hãy từ đó mà sám hối, cố gắng học Phật. Nếu không được như thế, thì ít nhất cũng phải ghi nhớ kỹ, tương lai nếu gặp phải việc liên quan đến sinh mệnh, thì nhất định chớ tạo tội nghiệp nữa! Hãy thành kính cầu nguyện với ta và người kế thừa ta!. [Tôn giả khuyên răn hậu quả, khuyên trở về với căn bản của sinh mệnh].

“Hai người thường vứt bỏ hạnh phúc vui vẻ, tự tìm thống khổ. Lần này, tội nghiệp mà 2 người tạo ra, ta sẽ phát nguyện là sẽ tiêu trừ cho 2 người. Vì sự an toàn của hai người, sự việc này tuy sớm muộn cũng sẽ bị mọi người biết đến, nhưng trước khi ta chết, thì nhất định không được nói với người khác. Ta – ông già này, những lời trước đây mọi người nghe nói đến, rốt cuộc là thật hay là giả, hai người chưa tận mắt nhìn thấy, có lẽ không tin. Lần này cô tận mắt nhìn thấy, đã tin lời của ta không phải là giả chứ!” [Lời nói có lý].

Nói xong, Tôn giả Milarepa cầm bát pho mát độc và ăn hết. [Thản nhiên chịu khổ nạn cực lớn].

2. Tôn giả Milarepa từ bi đối đãi thế nào đối với Tháo Phổ ngu muội cuồng vọng

Một lúc sau, Tôn giả có dáng vẻ bệnh trầm trọng. Khi đó, Tiến sĩ Tháo Phổ mang theo rượu thịt rất ngon, giả dạng muốn đến cúng dường Tôn giả, đến trước mặt Tôn giả, cười giễu và nói: “Ôi, người đại thành tựu như Tôn giả thế này, thì không mắc trọng bệnh như thế này mới đúng! Sao Ngài lại mắc bệnh thế? Nếu có thể chia bệnh được cho người khác, Ngài có thể chia cho các đại đệ tử. Nếu bệnh có thể chuyển cho người khác được, vậy xin Ngài hãy chuyển cho tôi đi! Ngài giờ đây chẳng làm nổi trò gì, kết cục sẽ ra sao?” [Tâm tật đố của kẻ ác gây ra].

Tôn giả cười hòa ái, và nói: “Ta vốn không phải bị căn bệnh này. Nguyên nhân hiện nay buộc phải bị bệnh, ông phải biết rõ mới đúng! Phàm phu thông thường bị bệnh, khác về bản chất với việc hành giả Yoga bị bệnh, duyên khởi cũng khác nhau. Bệnh hiện nay của ta, thực sự là thể hiện của Phật Pháp trang nghiêm”. [ Hòa ái nhẫn chịu đau đớn, Tôn gia khai thị chân tướng].

Tiến sĩ Tháo Phổ trong lòng thầm nghĩ: Tôn giả dường như đang nghi ngờ mình, nhưng vẫn không dám xác định. Vì Tôn giả nói bệnh có thể chuyển dời, điểm này tuyệt đối là không thể tin được. Thiên hạ nào có chuyện bệnh có thể chuyển dời sang người khác được? Thế là Tháo Phổ nói: “Tôi không rõ nguyên nhân bệnh của Tôn giả. Nếu bệnh do ma quỷ phụ thân gây ra, thì nên tu phép đuổi ma. Nếu do Tứ đại không hài hòa gây ra, thì nên uống thuốc điều hòa thân thể. Nếu bệnh thực sự có thể chuyển dời được sang thân thể người khác, vậy Tôn giả hãy chuyển bệnh sang thân tôi là được rồi”. [Kẻ ngạo mạn rất khó từ bỏ tự ngã và ngạo mạn].

Tôn giả nói: “Có một người tội lớn, ma quỷ trong tâm người đó chạy ra làm tổn hại ta, khiến ta Tứ đại không hài hòa mà sinh bệnh. Bệnh này thì ông không có khả năng trừ nó được. Bệnh này của ta tuy có thể chuyển sang cho ông được, nhưng e rằng ông không chịu nổi một khắc, do đó ta sẽ không chuyển dời tốt hơn”. [Tiếp tục khai thị chân tướng].

Tháo Phổ lòng thầm nghĩ: “Cái lão này hoàn toàn không thể chuyển dời bệnh cho người khác được, do đó cố ý nói những lời mát mẻ này. Nhất định phải khiến ông ta bẽ mặt mới được”. Thế là Tháo Phổ cứ kiên trì thỉnh cầu Tôn giả nhất định phải chuyển bệnh cho ông ta. [Kẻ ngu tiên nhập vi chủ, cố chấp vào kiến thức của mình].

Tôn giả nói: “Ông đã kiên trì thỉnh cầu thế này, ta sẽ tạm thời chuyển bệnh đến cánh cửa đối diện. Nếu chuyển cho ông, thì ông sẽ không chịu nổi! Ông hãy xem đi”. Tôn giả liền dùng thần lực chuyển nỗi thống khổ của bệnh tật đến cánh cửa đối diện. Cánh cửa ban đầu phát ra tiếng rắc rắc, dường như sắp nứt vỡ ra, một lát sau, quả thực vỡ ra muôn mảnh. Nhìn Tôn giả, quả nhiên hiện ra dáng vẻ khỏe mạnh vô bệnh. [Tôn giả triển hiện chân tướng: thống khổ của tội nghiệp mà 2 người Tháo Phổ đã tạo ra lớn nhường nào].

Tiến sĩ Tháo Phổ trong lòng thầm nghĩ: “Đây hoàn toàn là ảo thuật phép che mắt! Không thể lừa ta được”. Tháo Phổ nói: “A, Việc này quả là hiếm thấy! Nhưng vẫn cứ xin Tôn giả chuyển bệnh cho tôi”. [Kẻ ngu si tiếp tục để cho quan niệm che lấp cái tâm].

Tôn giả nói: “Ông đã khổ công yêu cầu thế này, thì ta chuyển một nửa bệnh cho ông. Nếu chuyển toàn bộ cho ông, thì chắc chắn ông sẽ không có sức chịu đựng được!”. Tôn giả bèn chuyển một nửa sự thống khổ của bệnh tật cho ông ta. Tiến sĩ Tháo Phổ lập tức đau đớn như sắp ngất đi, run rẩy cũng không được, thở cũng không ra hơi. Đến khi sắp tắc thở thì Tôn giả liền thu lại đại bộ phận bệnh đã chuyển dời cho ông ta, và lại hỏi ông ta rằng: “Ta mới chuyển cho ông nửa non bệnh thôi. Thế nào? Chịu được không?” [Nghiệp lực này mà ông đã tạo ra, thì ông không chịu nổi. Thống khổ quá lớn, tự ông đã bị hủy rồi. Tôn giả thiện đãi và lượng thứ kẻ ngu].

Sau khi Tháo Phổ đích thân nếm cơn đau đớn kịch liệt này, trong tâm nảy sinh lòng sám hối mạnh mẽ. Tháo Phổ quỳ xuống, dập đầu tôn kính, mặt đầy nước mắt khóc và nói: “Thưa Tôn giả, thưa Tôn giả! Thưa Thánh nhân, thưa Thánh nhân! Con thành tâm sám hối rồi! Cầu xin Ngài tha thứ cho con. Con nguyện đem tất cả tài sản cúng dường cho Tôn giả. Tội nghiệp quả báo của con, xin Tôn giả nghĩ cách giúp!”. Tháo Phổ khóc vô cùng thương tâm. [Tôn giả khuyến thiện thành công].

Tôn giả thấy ông ta đã thực tâm sám hối thì vô cùng vui mừng, liền thu hồi nốt phần nhỏ bệnh còn lại trên thân ông ta, và nói với ông ta rằng: “Cả cuộc đời ta xưa nay không muốn tài sản ruộng đất, hiện nay sắp chết rồi, càng không cần những thứ này. Ông hãy giữ lại là được rồi. Sau này, dù cho mất mạng cũng không được làm việc ác nữa. Quả báo của tội nghiệp lần này do ông tạo ra, ta đã nguyện tiêu trừ nó cho ông rồi”. [Để độ nhân, Tôn giả từ bi vô hạn].

Tháo Phổ nói với Tôn giả rằng: “Nguyên nhân trước đây con làm việc ác, đa số đều là vì tiền tài. Hiện nay con cũng không cần bất kỳ tài sản nào nữa. Bản thân Tôn giả tuy không cần, nhưng các đệ tử của Tôn giả tu hành thì cũng cần có lương thực, xin Ngài nhận cho họ”. Tuy Tháo Phổ thỉnh cầu như thế này, nhưng Tôn giả vẫn không nhận. Sau này các đệ tử đã nhận, dùng món tài sản này để cúng dường tập thể. Đến nay, vùng Khúc Ba vẫn còn cúng dường tập thể này.

Tiến sĩ Tháo Phổ sau đó quả nhiên vứt bỏ tham luyến cuộc đời, và trở thành người tu hành rất tốt.

Tôn giả nói với các đệ tử rằng: “Sở dĩ ta muốn sống ở đây, chính là muốn để người mắc đại tội này thành tâm sám hối, và được giải thoát khỏi thống khổ của tội nghiệp”.

Cảm ngộ của người chỉnh lý

Câu chuyện trên được chỉnh lý và đăng trên trang mạng Minh Huệ ngày 1/1/2001. Chớp mắt, tôi tu luyện Chính Pháp đã 26 năm rồi, bản thân tôi cũng đã trải qua rất nhiều, vì vậy lại lần nữa nghĩ đến câu chuyện của Phật Milarepa, càng cảm thấy sâu sắc! Nếu nói trước năm 1999 khi còn là học viên mới, đọc câu chuyện này thấy nỗi bi thống lớn hơn thể ngộ, thế thì hiện nay là sự thể ngộ tôn kính sâu sắc.

Tôn giả Milarepa biết rõ là pho mát có độc, sẽ tổn hại thân thể mình, gây ra nỗi thống khổ nghiêm trọng, nhưng Ngài vẫn không để ý đến bản thân, hoàn toàn suy nghĩ cho kẻ vô tri đó, từ bi đối đãi, để đạt được hiệu quả gợi mở thiện niệm, khai mở lương tâm và Phật tính của người đó ở mức độ lớn nhất.

Tôn giả chuyển nghiệp lực thống khổ gây tổn hại bản thân chuyển đến cánh cửa, cánh cửa đó liền phát ra tiếng “rắc, rắc”, dường như sắp vỡ tan, một lúc sau thực sự vỡ tan thành rất nhiều mảnh. Đối diện với chân tướng trước mặt, Tào Phổ lại khinh miệt nói đó là “phép che mắt”, có gì ghê gớm đâu, và còn châm biếm rằng: “À, đây cũng là điều hiếm thấy! Nhưng vẫn xin Tôn giả chuyển bệnh sang cho tôi!”.

Tôn giả không so đo với ông ta, vẫn suy nghĩ cho ông ta, cân nhắc đến khả năng lý giải và khả năng chịu đựng của ông ta: “Ông đã khổ công yêu cầu thế này, thì ta sẽ chuyển một nửa bệnh cho ông. Nếu chuyển tất cả cho ông, thì chắc chắn ông sẽ không chịu nổi”. Nói xong câu này, Tôn giả mới chuyển một nửa bệnh cho Tào Phổ.

Lập tức, Tào Phổ đau đớn đến mức sắp ngất đi, run rẩy cũng không được, thở cũng không được. Khi sắp tắc thở… Tôn giả hỏi: “Ta mới chuyển cho ông non nửa bệnh, thế nào, chịu được không?”

Không thấy không tin, thấy rồi cũng không tin, lấy thân mình thử, sau khi Tháo Phổ đích thân nếm cơn đau đớn kịch liệt do nghiệp lực tạo ra, thì mới sinh lòng sám hối mạnh mẽ! Tháo Phổ thật may mắn, vì đã gặp được Tôn giả Milarepa đại từ đại bi, không tính vui khổ cá nhân, vô tư vô ngã!

Đệ tử Đại Pháp chúng ta đều từ văn tự biết rằng: Tu luyện ắt phải tiêu nghiệp, cứu người còn phải gánh vác nghiệp lực. Từ văn tự, chúng ta cũng biết: Sư phụ luôn tiêu nghiệp cho chúng ta, tiêu nghiệp cho chúng sinh. Nhưng chúng ta có thực sự hiểu rõ được sức nặng của 2 chữ “Tiêu nghiệp” này không? “Trân quý sự chịu đựng của Sư phụ”, “Từ Pháp nhận thức Pháp”, “Thực hiện sứ mệnh”, sức nặng của mấy chữ này vượt xa ngàn cân.

Bản quyền © 1999-2025 thuộc Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/11/488210.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/15/223647.html

Đăng ngày 03-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share