Bài viết của Bút Canh

[MINH HUỆ 10-02-2025] Trước hết, tôi muốn làm sáng tỏ một khái niệm pháp luật: Ai là người Trung Quốc? Trong xã hội tự do, người ta nói “người Trung Quốc” là chỉ người có quốc tịch Trung Quốc, cũng chính là người ở Trung Quốc đại lục, không bao gồm Hoa kiều ở các quốc gia khác. Trên thế giới có rất nhiều Hoa kiều, Hoa kiều có hộ chiếu Singapore thì là người Singapore, có hộ chiếu Malaysia thì là người Malaysia, có hộ chiếu Mỹ thì là người Mỹ. Một ví dụ tiêu biểu là ở Đài Loan, khi Tưởng Giới Thạch còn sống, nói người Đài Loan là chỉ công dân của Trung Hoa Dân quốc, khi Tưởng Giới Thạch qua đời, trong tâm trí của người Đài Loan đã dần dần thay cách gọi “công dân của Trung Hoa Dân quốc” thành “người Đài Loan”, nhưng trên pháp luật thì vẫn thuộc về “Trung Hoa Dân quốc” do Tôn Trung Sơn thành lập. Bài viết này chỉ muốn thảo luận về người Trung Quốc theo ý nghĩa pháp luật.

Tại Trung Quốc, văn hóa truyền thống của các triều đại đều mười phần nhấn mạnh việc yêu dân. Dù là tư tưởng “dân vi quý” của Mạnh Tử, hay là chí hướng “vị sinh dân lập mệnh” (tạo dựng cuộc sống cho người dân) của Trương Tái, hoặc sự nhân từ “vi quân chi đạo, tất tu tiên tồn bách tính” (đạo làm vua, ắt trước hết phải nhớ đến muôn dân) của Đường Thái Tông, đều biết rằng “lấy dân làm gốc”. “Lấy dân làm gốc” không phải xem dân như thịt ngon để nhắm rượu, xem như rau hẹ mà cắt, mà là lấy lợi ích của bách tính làm hạch tâm để thi hành các nguyên tắc chính trị, là then chốt để các minh quân hiền thần của các triều đại cùng nhau mở ra thái bình thịnh thế.

Đáng tiếc là, người Trung Quốc thời cận đại trải qua cuộc chiến thuốc phiện, hỗn chiến quân phiệt, kháng chiến chống Nhật và nội chiến giữa Dân Quốc và Trung Cộng, không đợi được quân vương nhân từ và hiền thần, mà rước đến con cháu của Marx là Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc nào cũng hô hào “vì dân phục vụ” nhưng lại tàn bạo như Kiệt – Trụ.

Vì sao Trung Cộng lại tàn bạo như thế với nhân dân Trung Quốc? Muốn trả lời câu hỏi này, chúng ta trước hết cần biết rằng, Trung Cộng rốt cuộc đối xử với người Trung Quốc như thế nào.

Lật mở “Từ điển Tân Hoa” của Trung Cộng, chúng ta không khó để tìm được định nghĩa của nó về “con người” như sau: Người: “động vật cao cấp”. Hơn nữa trong “từ điển Hán ngữ hiện đại” có miêu tả chi tiết hơn về “người” “động vật cao cấp” này: “là động vật cao cấp sinh sống trên trái đất, biết nói chuyện, có thể chế tạo và sử dụng công cụ để tiến hành lao động”. Hiển nhiên là, một từ “cao cấp” là cách giải thích cụ thể của Trung Cộng về việc sử dụng ngôn ngữ và công cụ lao động, là tu từ của “động vật”. Theo cách giải thích này, trẻ sơ sinh không biết nói chuyện, cũng không thể lao động, liệu có thể chỉ được tính là động vật cấp thấp chăng?

Nếu có người cho rằng người viết đang cưỡng từ đoạt lý, thế thì chúng ta hãy nhớ lại định nghĩa về con người trong văn hóa truyền thống. “Thuyết văn giải tự” nói người là “thiên địa chi tính tối quý giả dã” (là sinh mệnh quý giá nhất trong trời đất). Còn trong “Lễ Ký – Lễ Vận” cho rằng: “Cố nhân giả, kỳ thiên địa chi đức, âm dương chi giao, quỷ thần chi hội, ngũ hành chi tú khí dã”. (Kẻ làm người, là đức của trời đất, là sự giao hòa của âm dương, là sự giao hội giữa thần và quỷ, là tinh khí của ngũ hành). Người xưa cho rằng con người là trân quý nhất, con người được trang bị nhân tính và bản chất thiện lương mà động vật không có. Thân người khó được, chỉ có người mới có thể thông qua tu luyện gian khổ mà thành Phật, đắc Đạo, vậy mới nói người là linh của vạn vật.

Trung Cộng phủ định Thần Phật, tuyên dương thuyết vô thần và thuyết tiến hóa. Trong mắt nó, người chẳng qua chỉ là khỉ “tiến hóa” thành. Bởi vậy, xem người là động vật hoàn toàn phù hợp với logic tầng đáy của nó. Trung Cộng đã xem người là động vật thì hết thảy những gì Trung Cộng làm với người Trung Quốc đều có thể hiểu được.

Là động vật, trước hết không thể có tư tưởng của loài người. Thế nên Trung Cộng đã phát động cách mạng đại văn hóa, các cuộc vận động như phá tứ cựu để phá hoại văn hóa truyền thống cũng như cưỡng chế nhồi nhét văn hóa đảng vào người Trung Quốc. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, người Trung Quốc đã mất đi tín ngưỡng vào Thần, chỉ được phép tin tưởng đảng cộng sản. Không tin Thần Phật, tự nhiên cũng sẽ không tin thiện ác hữu báo, không biết lễ nghĩa liêm sỉ nữa. Trung Cộng bắt đầu chế tạo lượng lớn những đặc sản của nó là thuyết vô thần như “người già ăn vạ”, “người mẹ Trung Quốc” và “gấu con”.

Sự trung thủy giữa vợ chồng vẫn luôn là phẩm chất mà người xưa xem trọng, còn động vật thì không hề có yêu cầu đạo đức thế này, vì vậy Trung Cộng đã tiến hành cải tạo cực kỳ có hệ thống nhằm biến tư tưởng con người trở nên dâm loạn. Trung Cộng từng tuyên truyền mạnh mẽ chế độ “cộng sản cộng thê” (chung tài sản, chung vợ), mưu tính hủy diệt triệt để quan hệ vợ chồng truyền thống. Trung Cộng phản đối hôn nhân sắp đặt, cổ xúy tự do yêu đương, dùng những cách nói ngụy thiện như “tình yêu đích thực”, “mở cửa” để dẫn dụ, dung túng con người dâm loạn, cố ý bật đèn xanh cho kẻ dâm loạn khi xây dựng pháp luật cho người dân phổ thông, “khoan dung” một cách kỳ lạ cho kẻ ngoại tình trong hôn nhân, loạn tình dục vậy mà lại trở thành một trào lưu. Trung Cộng không chỉ coi người Trung Quốc là động vật, mà còn muốn biến người Trung Quốc thành cầm thú giao hợp bừa bãi.

Trung Cộng đã hủy hoại tư tưởng của con người, đồng thời cũng muốn cướp đoạt quyền lợi làm người. Trung Cộng thổi phồng nó là trị quốc bằng pháp luật, nhưng người sống ở Trung Quốc đại lục đều biết, hệ thống tư pháp của Trung Cộng có biết bao hủ bại đen tối. Trung Cộng trong cách mạng văn hóa đã tạo ra biết bao án giả, án oan sai, mọi người bị đưa vào các trại cải tạo, trại lao động để bức hại “cải tạo” phi pháp. Tuy Trung Cộng mấy năm nay đã hủy bỏ chế độ trại cải tạo khét tiếng, nhưng nó vẫn tiếp tục sử dụng bệnh viện tâm thần, trung tâm cai nghiện, các cơ sở giáo dục pháp luật làm nơi bức hại ngoài vòng pháp luật cho các nhân sỹ bất đồng ý kiến và người có tín ngưỡng tôn giáo.

Quan chức của ủy ban chính trị pháp luật từ cấp trung ương đến địa phương đều hủ bại cuồng vọng, biết pháp nhưng lại phạm pháp, trở thành ngành nghề có tỷ lệ phạm tội cao nhất trong giới quan trường của Trung Cộng. Điều này đương nhiên “có lợi” cho Trung Cộng dùng để bức hại phi pháp dân chúng Trung Quốc, dưới mô thức hành vi không coi nhân quyền và pháp luật ra gì trong thời gian dài, người dân đã ngộ nhận rằng Trung Cộng cho họ quyền lực vô hạn, mà không hề biết rằng trong con mắt của Trung Cộng vốn đã thành thạo trong việc vắt chanh bỏ vỏ, họ chẳng qua cũng chỉ rác không có chút giá trị, sử dụng một lần rồi bỏ.

Trong sự việc “dân tị nạn Tiktok” ùa sang “Sách đỏ nhỏ” xảy ra gần đây, có rất nhiều người Mỹ không hiểu tình hình đã khen ngợi Trung Cộng, lên án chính phủ Mỹ đã ngăn cấm Tik Tok (phiên bản nước ngoài của Douyin). Họ đâu biết rằng, tại đất nước Trung Cộng, người dân nếu không có sự giúp đỡ của công cụ “vượt tường lửa” thì cơ bản không thể vào các trang web nước ngoài, càng không thể nói đến chuyện tự do sử dụng Facebook, Twitter (X), và Google. Mà hành vi “vượt tường lửa” này càng trực tiếp mạo phạm pháp luật của Trung Cộng.

Thực ra, việc quản lý ngôn luận của Trung Cộng là điều mà người nước ngoài không thể tưởng tượng. Chưa nói đến diễu hành trên phố, kháng nghị, hễ có người viết ra chân tướng Trung Cộng tàn sát sinh viên trong sự kiện Lục Tứ (ngày 4 tháng 6 năm 1989) trên mạng, hoặc viết một câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tin nhắn, thì chưa cần đến hôm sau đã bị Trung Cộng đến bắt để bức hại rồi.

Có một ví dụ nổi tiếng: MC hàng đầu của Trung Quốc Lý Giai Kỳ, đang phát sóng trực tiếp vào ngày “4/6”, bánh kem hình xe tăng đặt trên kệ hàng đã bị Trung Cộng cấm chỉ. Sự tốt đẹp được triển hiện ở đất nước Trung Cộng, hoàn toàn là biểu tượng giả dối sau khi nhân dân bị bức hại tàn khốc và bị buộc phải im lặng trước áp lực chính trị đè nặng.

Có những người chưa từng chứng kiến sự khủng bố của Trung Cộng, cho rằng Trung Cộng đang phát triển kinh tế, mức sống người ta đang được nâng cao, không có nó cũng không được. Thật ra, Trung Cộng không hề cho người Trung Quốc ăn miễn phí, bản thân người Trung Quốc thông minh tài trí, vất vả lao động mới là nguyên nhân chủ yếu làm tăng trưởng thu nhập của họ, Trung Cộng chỉ là một bộ phận để mở rộng môi trường kinh tế mà thôi. Mặt khác, Trung Cộng xem người Trung Quốc là nô lệ, nếu không bị Trung Cộng cướp đoạt thì người Trung Quốc tất nhiên sẽ càng sung túc giàu có hơn nữa.

Thử hỏi, có bao nhiêu gia đình phải vắt kiệt sáu cái túi tiền (chỉ vợ chồng và cha mẹ hai bên) mới góp đủ tiền đặt cọc nhà? Có bao nhiêu người vì nợ hơn 30 năm tiền nhà mà cảm thấy nghẹt thở? Lại có biết bao người đối diện với giá nhà vô lý và mức lương còm cõi đến đáng thương đành quyết định lựa chọn buông xuôi, từ bỏ việc mua nhà, yêu đương, kết hôn, sinh con? Nô lệ nhà cửa không chỉ là cách nói trào phúng cay đắng về bản thân của người Trung Quốc, mà còn là hiện trạng bóc lột chèn ép của Trung Cộng.

Đương nhiên, Trung Cộng không chỉ vơ vét nhà đất, thị trường chứng khoán của Trung Cộng lại càng là cỗ máy xay thịt máu tanh, vơ vét của một nhóm người dân chơi cổ phiếu được gọi trào phúng là “rau hẹ”. Tại đây, người Trung Quốc thoái hóa từ động vật thành thực vật xong, thật nực cười đến đáng thương.

Càng chưa nói đến những gì mà Trung Cộng đã làm trong thời kỳ dịch bệnh như cưỡng chế cách ly, cưỡng chế giám sát, cưỡng chế tiêm vắc-xin, toàn bộ người dân Trung Quốc đều bị hại thâm sâu. Khi có người dân biểu đạt rằng vắc-xin chưa đủ thí nghiệm chứng nghiệm và thời gian nghiên cứu, sau khi đưa ra yêu cầu không muốn mạo hiểm tiêm phòng, Trung Cộng đã tìm đến lãnh đạo (ông chủ) của người này, dùng các thủ đoạn để cưỡng chế tiêm chủng như đuổi việc. Đây là thật sự quan tâm đến sức khỏe của người dân sao? Rõ ràng là không, ấy là Trung Cộng khinh rẻ người Trung Quốc như động vật, động vật không có quyền lựa chọn, bản thân động vật chính là vật thể thí nghiệm. Tiêm một ống không có tác dụng thì tiêm hai ống, hai ống không có tác dụng thì ba ống. Người Trung Quốc sống đã không có tôn nghiêm, lại không có quyền lên tiếng, càng không có tự do thân thể, không khác gì động vật ở nông trại.

Hơn nữa, sau khi tiêm vắc-xin xong, có rất nhiều người xuất hiện hậu di chứng, khiến dân chúng bất mãn. Dưới dư luận mạnh mẽ lên tiếng phê phán, tháng 4 năm 2024, Dương Hiểu Minh — “cha đẻ của vắc-xin Covid” — đã được Trung Cộng khen ngợi đột nhiên bị ngã ngựa. Hiển nhiên, đây là thủ đoạn của một Trung Cộng “vĩ đại, quang minh, chính trực” để đổ lỗi xoa dịu cơn phẫn nộ của người dân.

Vậy thì Trung Cộng vì sao lại nới lỏng giám sát? Là khi sinh kế của dân chúng giảm sút không ngừng, là vì dịch bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, là một thế hệ người trẻ Trung Quốc bắt đầu cách mạng giấy trắng.

Có người nói, Trung Cộng đã tiêu tốn lượng lớn nhân lực, tài lực để khống chế dịch bệnh, ý tưởng là tốt. Không phải thế, Trung Cộng là muốn dùng phần lớn kim tiền khống chế những ảnh hưởng của dịch bệnh đến quyết sách của các chính phủ nước ngoài, để xuất khẩu khủng bố và chế độ chính trị của nó, là cái giá phải trả cho việc người đứng đầu đảng của nó khăng khăng muốn làm cái gọi là “kể câu chuyện hay về Trung Quốc”.

Trong dịch bệnh, người Trung Quốc tử vong lượng lớn, các lò hỏa thiêu hoạt động quá công suất, mà Trung Cộng vẫn một mực giấu kín không thông báo. Mặt khác, tình trạng thiếu nhân khẩu đã dẫn đến nhiều vấn đề xã hội cũng không thể che giấu. Thế là Trung Cộng lại khởi động cỗ máy tuyên truyền, thúc đẩy người Trung Quốc sinh nhiều con, đây là trái ngược hẳn với tuyên truyền “một người sinh vượt, cả làng treo dây” vào thập niên 70. Vào thời điểm kế hoạch hóa gia đình, Trung Cộng lại như kẻ điên loạn lôi sản phụ “sinh vượt” đi phá thai, cần biết là, loại sỉ nhục nhân cách phụ nữ này, làm tổn thương đến sức khỏe của phụ nữ, hành vi cướp đoạt quyền được sinh ra thậm chí còn không xảy ra ở động vật.

Khủng bố và máu tanh của việc ép phá thai vẫn chưa phải là tội ác lớn nhất của Trung Cộng, nạn thu hoạch nội tạng sống càng khiến tội ác của Trung Cộng thêm chồng chất. Ngày nay, đối tượng bị mổ cướp nội tạng đã chuyển hướng từ người tu luyện Pháp Luân Công sang dân chúng phổ thông. Đặc biệt là trong “sự kiện Hồ Hâm Vũ”, dân chúng Đại lục đã bắt đầu thực sự ý thức rằng nạn mổ cướp nội tạng của Trung Cộng đã trở thành một ngành công nghiệp hoàn chỉnh.

Sau khi Cao Chiêm Tường, Thứ trưởng Bộ Văn hóa, nguyên Bí thư Đảng ủy của Liên đoàn Văn học Nghệ thuật Trung Quốc qua đời, tin tức này bị báo cáo lượng lớn ra ngoài. Truyền thông Trung Cộng nói: “Mấy năm qua, Cao Chiêm Tường vẫn luôn chiến đấu với bệnh tật, nội tạng đã được thay mấy cái, ông từng nói đùa rằng rất nhiều linh kiện không phải là của ông rồi”. Vậy thì những nội tạng kia là của ai? Ông ta lấy đâu ra nhiều tiền thế để làm phẫu thuật? Thay một cơ quan nội tạng có phải sẽ cần cướp đi một mạng người Trung Quốc? Chân tướng đằng sau nó thật khiến người ta không rét mà run. Kỳ lạ là các lãnh đạo cấp cao của Trung Cộng đều sống lâu như thế, họ hoàn toàn xem dân chúng Trung Quốc thành kho lưu trữ nội tạng để sử dụng bất cứ khi nào.

Trên thực tế, thể chế quân đội, cảnh sát, tư pháp, giáo dục, và y tế của Trung Cộng sớm đã hình thành một hệ thống thu hoạch nội tạng lớn và bí mật. Nội tạng một khi được lấy ra, lợi ích kinh tế khổng lồ khiến Trung Cộng không thể chủ động dừng tay, vì thế mỗi một người Trung Quốc đều có khả năng là “con cừu chờ chết” tiếp theo.

Ngày này, khi Trung Cộng thống trị Trung Quốc, mọi người không có tự do tín ngưỡng, không có tự do ngôn luận, càng không có tự do thân thể, Trung Cộng đã cướp đoạt hết thảy quyền lợi mà Trời ban cho con người. Theo thống kê không đầy đủ, Trung Cộng đã tạo ra cái chết bất thường cho hàng chục triệu người Trung Quốc, hàng trăm triệu gia đình Trung Quốc bị bức hại, thêm nữa là mấy trăm triệu thai nhi bị mất mạng dưới tay Trung Cộng. Trung Cộng vì sao lại giả dối, cực đoan, tà ác, tàn bạo đến thế với người Trung Quốc? Chính là vì Trung Cộng xem người Trung Quốc là động vật, như gia súc. Vậy vì sao Trung Cộng lại xem con người là động vật? Đáp án chỉ có một: Vì Trung Cộng là ác ma. Đảng viên của Trung Cộng là những người đã bị chủ nghĩa cộng sản thuần hóa mà xem vật chất là cao nhất.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/10/490565.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/11/225438.html

Đăng ngày 18-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share