Bài viết của Vương Kim Cúc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 25-01-2025] Là một cựu huấn luyện viên bóng rổ quân đội và một nữ doanh nhân thành đạt tại Trung Quốc, bà vô cùng biết ơn Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho mình một cuộc sống mới và cứu bà thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo. Chính vì vậy, bà thường đến các điểm du lịch để chia sẻ với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và phơi bày những tuyên truyền vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với môn tu luyện. Bà cũng tham gia làm tình nguyện viên cho Shen Yun.

cb03b11c17c3b2e75653b25ab7332cb7.jpg

Bà Vương Kim Cúc, cựu huấn luyện viên bóng rổ và là nữ doanh nhân, hiện đang sinh sống tại Canada

Những thăng trầm trong cuộc sống

Sinh ra trong một gia đình nghèo ở tỉnh Sơn Đông vào năm 1948, tôi là con thứ bảy trong tám anh chị em. Thấy những đóa cúc nở rộ trong vườn nhà, cha tôi, một người vốn yêu thích thư pháp, đã đặt tên tôi là Kim Cúc (cúc vàng) với mong muốn tôi sẽ có được sự bền bỉ và thành công trong cuộc sống.

Tuổi thơ của tôi vô cùng cơ cực. Trong nạn đói lớn (1959-1961), mỗi ngày trong làng có hơn 10 người qua đời. Để giúp đỡ gia đình, tôi và một chị gái đã đi đến Đông Bắc Trung Quốc để làm việc ở một nhà máy, và tôi là công nhân trẻ nhất.

Vài năm sau, chị em chúng tôi trở lại quê nhà và đội bóng rổ của Quân Giải phóng Nhân dân (PLA) đến khu vực chúng tôi tuyển người. Vì vậy, tôi gia nhập đội bóng rổ của Bộ Tổng tham mưu PLA, rồi sau đó gia nhập đội bóng rổ của Quân khu Tế Nam. Sau này, tôi trở thành huấn luyện viên bóng rổ của Quân đoàn 26. Sự nỗ lực đã mang đến cho tôi nhiều giải thưởng, nhưng cũng đem lại cho thân thể tôi không ít chấn thương và đau đớn.

Sau khi nghỉ hưu từ quân đội vào những năm 1980, tôi trở thành phó chủ tịch của một công ty chuyên về lĩnh vực phim và video. Một lần nữa, với sự nỗ lực của bản thân, tôi đã có một ngôi nhà lớn, một chiếc xe đẹp, và một tài xế riêng. Với vị trí này của tôi, mẹ tôi và những người dân trong làng cũng theo đó mà được hưởng lợi.

Tuy nhiên, vào năm 1995, tôi mắc phải một loạt các bệnh hiểm nghèo và bị liệt. Gia đình đã đưa tôi đến nhiều bệnh viện để chữa trị, nhưng đều không có kết quả.

Một năm sau, một người bạn đã tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và nói rất nhiều người đã khỏi bệnh hiểm nghèo sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì các phương pháp điều trị y tế đều không có tác dụng nên tôi bắt đầu đọc cuốn sách và thấy ấn tượng với các Pháp lý uyên thâm giảng trong đó. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sức khỏe của tôi nhanh chóng cải thiện. Chỉ sau một tháng, chứng liệt của tôi biến mất và tôi có thể đứng dậy. Sau khi chứng kiến điều kỳ diệu này, nhiều bạn bè và người thân của tôi cũng quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Suốt cả cuộc đời tôi tập trung vào việc kiếm thật nhiều tiền. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra Pháp Luân Đại Pháp vô cùng trân quý vì môn tu luyện có thể cải thiện cả tâm lẫn thân. Tôi quyết định giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho những người lính và sỹ quan quân đội mà tôi từng làm việc cùng.

Giảng chân tướng cho mọi người

Chứng kiến sự cải biến kỳ diệu của tôi, một số anh chị em trong gia đình đã quyết định tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, họ cũng bị bức hại.

Giống như tôi, chị gái thứ hai của tôi là Vương Kim Lượng cũng mắc nhiều bệnh khi làm nghề kế toán. Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho chị ấy một thân thể khỏe mạnh và chị ấy vô cùng biết ơn Đại Pháp. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, vì không chịu từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp nên chị đã bị kết án 8 năm tù. Mặc dù bị bức hại, chị vẫn kiên định tu luyện.

Em gái tôi, Vương Kim Hương, huấn luyện viên bóng chuyền cấp quốc gia, là người đầu tiên trong gia đình tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Em gái tôi đã bị bắt giữ phi pháp, bị đưa đến trại lao động và tại đó bị các cai ngục tiêm những loại độc dược không rõ nguồn gốc. Em gái tôi qua đời khi chỉ mới ngoài 50 tuổi.

Năm 2004, tôi may mắn rời khỏi Trung Quốc và chuyển đến Canada. Tại đây, tôi thường đến các điểm du lịch để trò chuyện với du khách, đặc biệt là du khách từ Trung Quốc, về Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều người Trung Quốc đã bị lừa dối bởi chiến dịch tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp. Một trong những tuyên truyền dối trá lớn nhất là vụ tự thiêu được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn năm 2001.

Ngoài việc đến các điểm du lịch gần nhà, tôi còn đến thác Niagara để trò chuyện với du khách về Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời giảng rõ chân tướng về những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ. Tôi cũng chia sẻ những trải nghiệm của chính bản thân mình. Rất nhiều người đã biết được chân tướng và cảm ơn tôi vì đã ở đó.

Làm tình nguyện viên cho Shen Yun

Năm 2007, ba năm sau khi chuyển đến Canada, lần đầu tiên tôi được xem buổi biểu diễn của Shen Yun. Xem xong tôi vô cùng phấn chấn! Cảm giác đầu tiên của tôi là thực sự thấy tự hào khi bản thân là người Trung Quốc. Đồnh thời, thông qua buổi diễn, tôi đã hiểu được văn hóa truyền thống Trung Hoa đích thực là gì—điều mà hiện không còn tồn tại ở thời Trung Quốc cộng sản. Trước đây, người ta đều nói văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, vốn có nền văn minh 5.000 năm, là cái nôi văn hóa thần truyền, lấy nhân, nghĩa, lễ, trí, tín làm quy phạm đạo đức của con người. Còn tôi, đối với những điều này, căn bản lại không có mấy khái niệm. Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm thế nào? Thế nào là văn hóa thần truyền chân chính?, … Sau khi xem Shen Yun, tôi bỗng lập tức hiểu ra. Chính Shen Yun đã mang nền văn hóa mà Thần đã dẫn dắt con người trong suốt 5.000 năm ấy đến với sân khấu quốc tế. Tôi thật may mắn biết bao khi được xem buổi diễn của Shen Yun. Mỗi buổi diễn của Shen Yun đều thu hút tôi sâu sắc, thực sự quá tuyệt vời, nội tâm tôi rung động sâu sắc bởi sự bác đại và từ bi của văn hóa thần truyền.

Khi còn nhỏ, bố mẹ thường dạy tôi phải trở thành một người tốt. Tuy nhiên, nhiều giá trị đã dần bị mai một, dường như con người chỉ tập trung vào việc kiếm tiền hay theo đuổi quyền lực – kể cả khi phải làm tổn hại đến người khác. Shen Yun đã giúp tôi kết nối với những giá trị truyền thống của nhân loại và tôi nhận ra đó chính là điều xã hội chúng ta cần.

Kể từ đó, hàng năm tôi đều xem Shen Yun và tôi cũng tham gia hỗ trợ các buổi diễn với tư cách là tình nguyện viên. Ví như, tôi dán áp phích Shen Yun tại các cửa hàng; bảo vệ các xe buýt của Shen Yun để ngăn các đặc vụ thân Trung Cộng phá hoại phương tiện; tôi cũng đã đến Hoa Kỳ để hỗ trợ các buổi diễn của Shen Yun ở các thành phố.

Đáng tiếc thay, ở Trung Quốc, hiện tại người dân vẫn chưa thể xem được diễn xuất tinh mỹ của Shen Yun. Kỳ thực, ĐCSTQ luôn nhắm mục tiêu vào các giá trị truyền thống. Chính vì vậy mà chính quyền này đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999 và cũng nhắm mục tiêu vào Shen Yun. Mong ước lớn nhất của tôi là một ngày nào đó, Shen Yun sẽ biểu diễn ở Trung Quốc, để người dân Trung Quốc có thể thấy được một Trung Quốc trước thời chủ nghĩa cộng sản.

Tôi chia sẻ câu chuyện của mình với hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ biết đến Pháp Luân Đại Pháp và Shen Yun. Thông qua việc ủng hộ văn hóa và các giá trị chân chính của nhân loại, chúng ta có thể xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn và một tương lai tươi sáng hơn.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/25/489205.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/27/224015.html

Đăng ngày 05-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share