Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 21 tháng 5 năm 1997. Vào lúc đó, tinh thần tôi gần như suy sụp vì bệnh tật. Tôi bị suy dinh dưỡng và không thể ăn được, cao 160cm và nặng chỉ có 30kg. Gương mặt tôi tối tăm và xấu xí.

Vào ngày 21 tháng 5 năm 1997, chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện. Vị bác sỹ khám bệnh cho tôi có một gương mặt rất thiện lương. Chị ấy nói với tôi, vẻ mặt đầy quan tâm: “Tôi muốn tặng một quyển sách cho chị để đọc.” Thấy chị ấy lương thiện, tôi đã nhận lấy.

Khi về nhà vào đêm hôm đó, tôi mở sách ra đọc. Khi nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ, tôi đã không thể ngừng khóc. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ thất lạc vừa tìm thấy cha mẹ của mình. Tôi vô cùng phấn chấn và còn nhìn thấy đôi mắt của Sư phụ ngấn lệ. Cả đêm hôm đó tôi không hề ngủ và đọc xong hết toàn bộ Chuyển Pháp Luân. Kể từ đó trở đi, tôi quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi vận dụng các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo sự tu luyện của mình. Tôi hướng nội tìm khi gặp vấn đề, dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu bản thân, và chưa từng giải đãi học Pháp hay luyện công. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một thời gian, tất cả các bệnh tật đã biến mất, sức khoẻ cải thiện, mối quan hệ với chồng trở nên hài hoà và tôi cũng có quan hệ tốt với người thân và bạn bè. Tất cả đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã sử dụng quyền lực của mình để phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và vu khống Sư phụ. Tôi và các đồng tu khác bàn bạc nhau cùng đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và báo cáo tình huống chân thực đến các lãnh đạo quốc gia. Tôi đã đến Văn phòng Kiến nghị nhưng khắp nơi đều là cảnh sát và tôi không thể vào trong được. Tôi đã ba lần đến Bắc Kinh và bị bắt giữ vào lần cuối cùng. Tôi bị đưa về trại tạm giam địa phương và bị kết án 1 năm trong trại lao động cưỡng bức. Vì tôi không chịu từ bỏ tu luyện Đại Pháp, nên lãnh đạo đã sa thải tôi.

Một năm sau, tôi quay về nhà và phát hiện ra chồng tôi đang ngoại tình. Họ nói chuyện điện thoại với nhau và anh ấy thường không về nhà sau giờ làm việc. Dường như họ đã quen biết nhau từ khi tôi bị giam giữ và đã liên lạc với nhau một thời gian lâu rồi. Điều này khiến tôi sốc và không biết phải đối diện với nó ra sao. Vì cuộc bức hại, nên tôi đã không học Pháp trong một thời gian dài. Trong tâm tôi không có Pháp và tôi cứ thế chịu đựng mối quan hệ ngoài luồng kia.

Khi tôi hỏi các đồng tu rằng mình nên làm gì, họ nói: “Trước tiên, hãy học Pháp nhiều hơn, hướng nội tìm ở bản thân nhiều hơn, và đừng suy nghĩ những điều tiêu cực.” Vì vậy, tôi đã học Pháp nhiều hơn và hướng nội tìm những thiếu sót của mình. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể buông bỏ từ trong tâm. Chồng tôi không ở nhà trong suốt dịp Tết và những ngày lễ khác, còn đưa nhân tình đi chơi mà không nghĩ đến cảm nhận của tôi, của các con chúng tôi và của mẹ chồng tôi. Chồng tôi thường sẽ không ở nhà trong khoảng 7 đến 8 ngày, khiến cho tôi vô cùng tức giận.

Sau khi cha chồng tôi qua đời, anh rể và chị chồng tôi quyết định rằng gia đình tôi sẽ chăm sóc cho mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi già yếu và bệnh tật, vì thế tôi phải cho bà ăn, lo chỗ ở cho bà, tắm cho bà và chăm sóc bà. Hai người dì của tôi thỉnh thoảng đến thăm rồi lại rời đi. Tất cả mọi gánh nặng đều rơi vào tôi. Chồng tôi không hề đưa tiền lương cho tôi, vậy nên tôi oán hận anh ấy. Tôi không thể sống như thế được, quả thực quá khắc nghiệt. Tôi không muốn ở nhà chút nào nữa. Càng nghĩ về việc này, tôi càng tức giận hơn. Tôi đã không thể xem bản thân là một người tu luyện nữa.

Tuy nhiên, Đại Pháp đã bắt rễ sâu trong tim tôi. Sư phụ điểm hoá tôi học Pháp. Đại Pháp đã làm tôi rơi lệ: mình là một người tu luyện. Chẳng phải mình nên nghe lời Sư phụ và hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn hay sao? Sau khi học Pháp thật nhiều và hướng nội tìm, tôi nhận ra mình đã sai rồi.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi hiếm khi ở nhà. Cảnh sát thường đến nhà để sách nhiễu tôi. Vì sợ bị bức hại, nên tôi đi lang thang khắp nơi. Cảnh sát không thể tìm thấy tôi, vì thế họ đã theo dõi chồng tôi. Anh ấy không được phép đến rồi đi một cách tuỳ ý và có người theo sát anh ấy tới chỗ làm việc. Anh ấy chịu áp lực rất lớn. Anh phải chăm sóc cho mẹ ruột và con cái của chúng tôi ở nhà. Hẳn là mọi thứ đối với anh cũng không dễ dàng.

Đại Pháp giúp tôi tu xuất được tâm từ bi của một người tu luyện. Tôi đã có thể đối đãi với chồng bằng sự thiện lương. Tôi không còn tập trung vào thiếu sót của anh ấy; tôi quy chính tâm oán hận, tật đố, tâm tranh đấu và những suy nghĩ tiêu cực khác về anh ấy. Đại Pháp đã dạy tôi rằng, bất kể chồng có đối xử với tôi như thế nào, thì tôi nên đối xử tốt với anh ấy, để anh ấy cảm nhận được sự quan tâm và chân thành của tôi dành cho anh. Trong trường hợp nào tôi cũng nên nghĩ cho anh ấy, kiên nhẫn chăm sóc cho mẹ chồng và làm tốt việc nhà.

Khi mẹ chồng tôi nằm liệt giường và không thể cử động được, bà đã đại tiện ra giường. Bà thường gọi tôi vào ban đêm và tôi sẽ kiên nhẫn chăm sóc bà. Chồng tôi thấy tôi chăm sóc cho mẹ anh ấy vất vả ra sao, nên đã đến giúp tôi. Dần dần, anh ấy thay đổi. Anh hiếm khi ra ngoài, bắt đầu giúp tôi làm việc nhà, chăm sóc cho tôi và các con. Anh ấy dần dần cắt đức liên lạc với người phụ nữ kia.

Tôi đã giảng chân tướng cho chồng và hướng dẫn anh bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Hiện tại, anh ấy đã học Pháp và hỗ trợ tôi làm ba việc. Các con chúng tôi cũng học Pháp chung với chúng tôi. Được ban phước lành từ Đại Pháp, gia đình tôi sống vui vẻ thuận hoà.

Hai dì của tôi vô cùng tán đồng với Đại Pháp và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Sư phụ đã cứu độ cả gia đình chúng tôi. Tất cả họ hàng bên mẹ tôi và bên nhà chồng tôi đều tán đồng Đại Pháp. Họ đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo một tương lai an toàn. Con xin cảm ơn Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/14/484767.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/27/222244.html

Đăng ngày 11-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share