Bài viết của học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-08-2007] Cô Zhang là một học viên Pháp Luân Công lớn tuổi sống tại Trung Quốc. Cô bị cảnh sát bắt năm 2004. Sau hai mươi ngày, cô bước ra khỏi nhà tù với chính niệm.

Khi cô Zhang đến nhà tù, một lính canh hỏi cô, “Tên bà là gì? Bà lấy các CD và các tờ bướm của bà từ nơi đâu?” Cô Zhang bình tĩnh trả lời, ”Không cần biết tên tôi là gì hoặc từ nơi đâu tôi có các tài liệu này. Tốt hơn ông nên xem cái CD này trước và xem điều nó nói có đúng hay không. Tôi vô tội, nhưng ông còng tay tôi. Giang trạch dân phạm tội diệt chủng, nhưng ông không tố giác nó, và trái lại ông khủng bố các học viên. Chúng tôi đang đương đầu với nguy hiểm để nói cho dân chúng biết sự thật và cứu độ họ. Ông đang giúp độc tài làm điều ác. Đó là điều mà tôi muốn nói và ông có thể viết nó xuống.” Người lính canh quá sợ và lập đi lập lại, ”Không, không, tôi sẽ không làm điều đó.”

Để bôi nhọ Pháp Luân Công, các lính canh đăng lên sáu tiêu chuẩn của một tà giáo trong nhà tù. Cô Zhang viết chúng xuống từng điều một. Sau đó cô so với các đặc điểm của Giang trạch dân và ĐCSTQ với từng tiêu chuẩn một. Điều cô làm là rõ ràng và hợp lý. Các lính canh sợ quá đến độ chảy mồ hôi.

Vì nhà tù thường tổ chức cái mà chúng gọi là ‘các lớp giáo huấn’, cô Zhang nắm lấy cơ hội và đề nghị, “Tôi có thể nói ra các ý tưởng của tôi không?” Buổi chiều hôm đó, Dì Zhang được mang đến một nơi đặc biệt để nói về các ý tưởng của cô. Cô nói về các vấn đề nhỏ và lớn và các ý kiến từ thời xưa đến nay. Áp dụng cái trí huệ mà cô được giác ngộ qua và từ Pháp, cô nói về thế nào là một người tốt và thế nào là một người xấu. Các lính canh họăc là gật đầu liên hồi hoặc là giữ im lặng. Cỏ vẻ như họ sắp sửa vỗ tay.

Vì các lính canh trong nhà tù đã hết cách, sau nhiều ngày Hội đồng chính trị và luật pháp địa phương gửi người đặc biệt để tẩy não cô Zhang. Khi người đó nói với cô, “Tôi có thể nói một lời với cô không?” cô trả lời, “Dĩ nhiên, nhưng tôi có hai điều kiện. Một, cả hai chúng ta phải có cái quyền nói. Hai, chúng ta phải chấp nhận quan điểm đúng, bất kể là nó là từ ai, đồng ý không?” Người đó trả lời, “Làm sao điều đó được chớ?” Cô Zhang nói, “Nếu chúng ta không đồng ý với các điều kiện căn bản như vậy, làm sao chúng ta có thể nói chuyện với nhau được?” Khi người đó không còn cách chọn lựa nào khác đành phải thối lui, người giám đốc xưởng nơi làm việc của cô Zhang đến để gặp cô và người đó nói một cách vội vàng, “Tôi phải đi. Đến phiên ông cố ‘chuyển hoá’ cô ấy.” Sau đó y thất vọng rời đi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/26/161557.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/1/89134.html

Đăng ngày 20-4-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share