[MINH HUỆ 10-12-2007] Liên, ngồi trước mặt tôi, nói một cách từ tốn và thân ái. Những điều chị nói rất chân thành và đơn giản. Chị có một vẻ đẹp cổ điển, dáng điệu thanh lịch và cao quí. Nghe câu chuyện của chị giống như nhấp nháp một thứ trà ngon. Ngụm trà đầu thì đắng, nhưng dần dần hương vị ngày càng đậm đà. Sau đây là câu chuyện của chị:

“Vào năm 1999 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại các đệ tử Pháp Luân Công, tôi có một giấc mơ. Tôi đang bay rất cao và sau đó đến nghỉ tại một bờ đá, Tôi nghĩ mình phải đến thiên quốc. Nhưng khi đó trời rất tối, ánh sáng duy nhất đến từ một cái cây có vị đắng mọc trên nền đất. Khi đó tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Hai ngày sau đó tôi chợt nhận ra rằng chỉ có thể sáng lên rực rỡ khi trải qua khó nạn.

“Và, trên thực tế, khó nạn bắt đầu ngay sau đó. Chồng tôi thường xuyên về nhà muộn với biểu hiện rất khó chịu. Anh ấy không nói chuyện với tôi trong nhiều ngày. Tôi đã rất muốn theo anh và tìm hiểu anh đang làm gì. Nhưng tôi cảm thấy đấy không phải là cách hành xử của một người cao thượng, một người đệ tử. Khi đó tôi thức tỉnh. Cùng thời gian, tôi dành nhiều thời gian học Pháp, chuyển tài liệu cho các bạn tu, và đi phát tài liệu giảng sự thật. Tôi đến những làng xá xa xôi bằng taxi, đi phân phát tài liệu và đi bộ về nhà. Khi về đến nhà thì cũng đã nửa đêm. Dù cho tôi có bận rộn và tự do làm những gì mình muốn, tôi vẫn cảm thấy mình cô đơn dù biết rằng có Sư Phụ và có Pháp. Tôi vẫn còn tìm kiếm hạnh phúc và một cuộc sống vui vẻ.

“Một ngày tôi nhìn thấy chồng tôi mặc một chiếc quần mới, và tôi hỏi anh ai đã may cho anh. Anh ấy nói chị gái anh ấy may, anh ấy có vẻ vô tư như một đứa trẻ. Nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Con gái của tôi cũng nói là cháu tìm thấy ảnh của một người đàn bà trong túi của bố. Tôi không nói gì. Con gái tôi nhắc mẹ về một bài thơ của Sư Phụ “Sư khác biệt giữa người thường và thần thánh”:

‘Con người là gì ? Là đầy ắp tình cảm và dục vọng” (Trích Hồng Ngâm)

“Tôi biết con gái tôi đang cố gắng làm yên lòng mẹ. Nhưng đối diện với sự đổ vỡ của hôn nhân, tim tôi đau đớn, dù cho tôi chưa bao giờ nói với họ hàng về nỗi đau của mình. Tôi đã nghĩ với mình rằng từ nay phía con người của mình có thể chết, nhưng tôi có thể tái sinh từ Pháp”

“Vào mùa xuân năm 2003. Một người phụ nữ đến nhà tôi và nói, “Tôi đã sống với chồng chị ba năm nay. Chúng tôi đã đi Bắc Kinh và Thượng Hải cùng nhau và anh ấy đã gặp mặt cha mẹ tôi. Anh ấy rất là tốt với tôi.” Khi cô nói vậy, tôi cảm thấy rất bình tĩnh, nhưng tôi cũng thấy cô ấy không được thoải mái, nên tôi mời cô ấy một tách trà nóng và nói chuyện với cô. Nhìn thấy cô ấy đang run lên vì lạnh, tôi choàng áo lên cho cô ấy và chia sẻ với cô ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy xấu hổ về bản thân mình và nói chuyện với đầu cúi thấp, “Em không ngờ chị lại tốt thế, tốt từ đáy tâm hồn. Em chắc chắn sẽ trở về quê và bắt đầu lại cuộc đời của mình.”

Khi kể đến phần này của câu chuyện, Liên kéo mái tóc đen của mình ra phía sau, với vẻ mặt buồn, chị kể tiếp: “Tôi cảm thấy trái tim của mình tan nát. Cảm giác trống rỗng không thể miêu tả nổi.”

“Tôi cảm thấy bị tổn thương. Khi tôi cầm bài viết của Sư Phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế 2004 tại New York”, tôi đã không cầm được nước mắt. Sư Phụ là người gần gụi nhất của tôi, và tôi giãi bày những ẩn ức của mình cho Sư Phụ” “Sư Phụ, con đang đau khổ quá.” Ngay khi tôi nói điều ấy, tôi cảm thấy Sư Phụ đang đứng cạnh tôi. Sư Phụ rất cao và to, nụ cười trên mặt. Người giống hệt như bức hình trong Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ nói với tôi” “Đây là tu luyện. Con có quyết định tiếp tục tu luyện hay không ? Tôi khóc và trả lời” Có, con sẽ tiếp tục tu luyện” Tôi cầm bài viết lên và đọc một vài câu. Sau đó, tôi lại một lần nữa nói với Sư Phụ “Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn bên trong.” Sư Phụ mỉm cười và chăm sóc tôi mọi lúc. Người nói với tôi, “Đây là tu luyện. Con chọn con đường nào ?” Tôi trả lời, “Con chọn Đại Pháp. Sư Phụ vươn tay và lấy ra một cái gì đó ở tim tôi. Đột nhiên, mọi cảm giác lo lắng và đau khổ biến mất. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tràn ngập niềm vui.

Khi Liên kết thúc chuyện của mình, tôi nói với cô ấy bằng một giọng run run, “Này, Liên, chị đã giải thoát được ba điều tránh cho chị đau khổ. Chị thật là xuất sắc.” Liên khiêm tốn và từ chối, chị nói “Không, tôi không tốt đến thế đâu. Tôi chỉ nghe theo Sư Phụ và cố gắng cho chu đáo thôi.”

Tôi không thể không nghĩ đến một bài thơ:

Có một thái độ khiến con người phải động tâm, đó là Chân
Có một phẩm chất làm người ta ấm lòng, đó là Thiện
Có một cảnh giới chấn động nhân tâm, đó là Nhẫn
Chân-Thiện-Nhẫn là nền tảng cuộc sống.

Khi tôi thấy cuôc sống có thể thật đẹp như vậy và tâm hồn có thể trong sạch đến vậy, tôi muốn chia sẻ với các bạn kinh nghiệm cá nhân của mình: “Nếu bạn nhận thức được “Chân, Thiện, Nhẫn” thật tốt, một ngày bạn cũng sẽ như tôi, sẽ cảm thán từ tận trái tim mình, “Pháp Luân Đại Pháp thật Hảo”

 

Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2007/12/10/168060.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/1/3/92875.html

Đăng ngày 7-2-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share