Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-10-2024] Sau khi Sư phụ Lý công bố các bài kinh văn: “Vì sao có nhân loại”, “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”, “Viễn ly hiểm ác”, “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”, “Đối đãi chính xác với người nhà Sư phụ”, “Pháp nạn” và “Kinh tỉnh”, tôi đọc các bài kinh văn và bật khóc.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1994. Tôi đã may mắn nhìn thấy tấm hình của Sư phụ tại nhà của một học viên Đại Pháp. Tôi cảm thấy như thể tôi đang nhìn thấy bình minh của hy vọng, và tôi bật khóc. Tôi nói với người học viên, “Những bức chân dung vị Phật trong nhà tôi chỉ là hình ảnh của một vị Phật. Bức chân dung vị Phật trong nhà của anh là một vị Phật sống.” Thấy tôi có tiền duyên với Sư phụ, cô học viên đã cho tôi mượn một cuốn sách giới thiệu Pháp Luân Công. Tôi đem sách về nhà và chỉ đọc hết trong một lần. Tôi nhận định rằng đây chính là điều tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Tôi hoàn toàn tin vào Sư phụ và Đại Pháp và tin Sư phụ đến đây để cứu độ chúng sinh. Sau đó, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã khỏi bệnh tim mà không cần phẫu thuật, sỏi mật của tôi cũng biến mất. Nhờ Sư phụ mà tôi đã thay đổi từ người bị bệnh nặng và đầy nghiệp lực thành người khoẻ mạnh hơn cả khi còn trẻ. Tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp.
Tôi đã đọc nhiều lần mọi bài viết và bài giảng mà Sư phụ đã xuất bản và chép tay chúng để ghi nhớ sâu sắc hơn. Tôi đã chép cuốn Chuyển Pháp Luân bảy lần. Mỗi khi tôi chép sách tôi kiểm tra lại nhiều lần. Tôi đã chép Hồng Ngâm đến Hồng Ngâm VI hai lần, tôi có thể thuộc và đọc đi đọc lại một vài bài. Tôi chưa từng ngừng học Pháp và luyện công trong suốt 30 năm.
Tôi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Ba vị lãnh đạo ở công ty đến nhà tôi vào ngày hôm sau. Một trong số họ nói rằng: “Cảnh sát đã đến và hỏi chúng tôi ai là người tu luyện Pháp Luân Công. Công ty đã phải báo cáo về cô và họ muốn cô phải giao nộp tất cả sách về Pháp Luân Công cô đang giữ.”
Tôi vừa về đến nhà sau chuyến đi Bắc Kinh cùng với chồng của tôi, và tôi nói với họ: “Chuyển Pháp Luân còn quan trọng hơn mạng sống tôi. Không ai có thể lấy nó khỏi tôi, và không ai có thể đụng vào.” Bức hại trở nên nhỏ bé với chính niệm mạnh mẽ của tôi. Họ rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì và không bao giờ quay lại.
Vào năm 2015, các học viên Đại Pháp khắp cả nước đều kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì đã khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng có trong số học viên đó. Biên lai tôi nhận được khi nộp đơn khiếu nại đã được chuyển đến đồn cảnh sát địa phương trong vòng một tuần. Cảnh sát bắt đầu gọi điện cho tôi ba ngày một lần. Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ và nói: “Sao một người lại không thể tập một môn tốt như vậy?”, cảnh sát nói tôi có thể tu luyện ở nhà.
Họ gọi điện cho chồng tôi và nói rằng tôi phải đến trụ sở cảnh sát chiều hôm đó. Tôi phát chính niệm và gọi đến trụ sở cảnh sát. Họ nói họ đang đợi tôi. Tôi nói tôi phải chăm sóc người già ở nhà và không thể rời đi. Tôi đã yêu cầu họ cho tôi nghỉ ngơi vì họ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ không đi. Họ không bao giờ gọi lại nữa.
Tôi đã xuống đường để trực tiếp giảng chân tướng cho mọi người. Tôi đã làm việc này từ năm 1999. Tôi ra ngoài ba đến năm lần một tuần, bất kể trời mưa hay nắng. Hầu hết thời gian tôi đi cùng hai hoặc ba học viên khác, một người đã đi cùng tôi trong 16 năm. Chúng tôi làm việc chặt chẽ với nhau. Một người phát chính niệm, trong khi người kia giảng chân tướng.
Để thuận tiện cho việc ghi tên những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức của nó, chúng tôi không mang găng tay lúc trời đông, nhưng tay chúng tôi luôn ấm.
Chúng tôi đi ra ngoài và về nhà mỗi ngày, hài lòng với những gì chúng tôi đang làm. Đôi khi chúng tôi mang theo thức ăn để nấu. Chúng tôi luôn chuẩn bị bữa ăn cho gia đình đúng giờ. Chúng ta thuận theo trạng thái của người thường ở mức độ tối đa và thực hiện lời thề nguyện ngàn xưa là cứu độ chúng sinh.
Có lần tôi giảng chân tướng cho một số người khi chúng tôi đang đi bộ, và giúp vài người trong số đó thoái ĐCSTQ, nhưng tôi không biết cảnh sát đang theo dõi tôi. Cảnh sát đến và lấy một số tờ rơi của tôi và dự định đưa tôi đến đồn công an. Tôi đã cầu xin Sư phụ ở trong tâm: “Thưa Sư phụ, con đang gặp rắc rối, xin giúp con.”
Viên cảnh sát không nghe tôi khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp. Một thanh niên đến mắng viên cảnh sát vì tọc mạch và bảo tôi rời đi ngay.
Tôi trốn thoát và đi tiếp. Tôi đã phân phát xong các tài liệu tôi mang theo trước khi về nhà. Tôi hướng nội và thấy rằng chính sự thiếu bình an nội tâm đã gây ra rắc rối cho tôi. Từ đó trở đi, tôi chú ý không giảng chân tướng cho đám đông, và phải tập trung để không bị phân tâm bởi những tạp niệm, loại bỏ lo lắng. Từ đó trở đi, tôi luôn cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm một người phù hợp khi tôi ra ngoài giảng chân tướng. Đã hơn 10 năm kể từ khi điều đó xảy ra và tôi không bao giờ gặp phải bất kỳ sự cố nào nữa.
Sư phụ đã an bài cho tôi đến nhóm học Pháp tại nhà của một đồng tu chỉ cách nhà tôi ba phút. Chúng tôi bắt đầu học lúc 2 giờ chiều, và kết thúc lúc 6 giờ 30. Sau đó chúng tôi sẽ phát chính niệm. Thật tuyệt vời khi được học Pháp với nhóm. Tôi ngộ ra được Pháp lý khác nhau mỗi ngày và có thể cảm nhận được sự khai sáng của Sư phụ. Năng lượng tràn ngập cơ thể tôi và làm tôi đổ mồ hôi.
Sư phụ luôn nhắc chúng tôi học Pháp nhiều hơn. Có Sư phụ và Pháp bên mình, chúng tôi có thể làm ba việc một cách sáng suốt. Ngoài việc phát chính niệm bốn lần một ngày, tôi còn phát chính niệm hai lần trong nhóm học Pháp. Vì vậy, tôi phát chính niệm ít nhất sáu lần một ngày. Chỉ khi Pháp ở trong tâm thì mới có thể đi theo con đường tu luyện tốt.
Tôi vẫn còn kém xa các học viên khác khi so sánh với yêu cầu của Đại Pháp. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, giữ mình theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, kiên định đi theo con đường mà Sư phụ an bài, hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực, và dùng Pháp để chỉnh sửa bản thân để tôi có thể đồng hóa với Đại Pháp và thành công đi theo con đường về ngôi nhà thật của mình.
Tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài!
Các bài viết là lời chia sẻ thể ngộ của người tu luyện, thường phản ánh nhận thức của một cá nhân tại một thời điểm dựa trên trạng thái tu luyện của họ và được đưa ra với tinh thần cho phép cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/31/483911.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/19/222130.html
Đăng ngày 13-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.