Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-04-2024] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Khi nhìn lại, tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi đã không thể tiến về phía trước nếu không có sự dẫn dắt của Sư phụ.
Trước khi về hưu, tôi làm việc tại bộ phận tiếp thị của một doanh nghiệp nhà nước. Khi tôi thông báo trở lại làm việc sau một thời gian nghỉ phép vào năm 2000, lãnh đạo của tôi quyết định điều tôi đến một địa điểm khác để phát triển thị trường mới. Ngay khi tôi chuẩn bị chuyển đến văn phòng ở địa điểm mới, tôi được thông báo rằng cuộc hẹn của tôi đã bị hủy, lý do là vì tôi từng là một điều phối viên của trung tâm hỗ trợ Pháp Luân Đại Pháp địa phương và là mục tiêu chính mà cảnh sát giám sát.
Dưới áp lực của cảnh sát, công ty tôi không sắp xếp công việc khác cho tôi trong một thời gian dài. Gia đình tôi phải sống dựa vào tiền lương của vợ tôi.
Vạch trần vụ “tự thiêu” được dàn dựng
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, cảnh sát bảo tôi từ bỏ tu luyện và đến một đài truyền hình địa phương, nơi họ sắp xếp để quay phim tôi phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp bằng cách đọc kịch bản mà họ đã chuẩn bị. Tôi đã kiên quyết từ chối.
Vào đêm giao thừa năm 2001, ĐCSTQ đã dàn dựng một vụ “tự thiêu” tại Quảng trường Thiên An Môn để kích động mọi người thù hận Pháp Luân Đại Pháp. Vài ngày sau, cảnh sát ra lệnh cho bí thư đảng của công ty tôi và ba lãnh đạo từ công ty của vợ tôi đến gặp tôi tại nơi làm việc của vợ tôi. Họ đe dọa tôi và ra lệnh cho tôi lên truyền hình để bày tỏ quan điểm về vụ “tự thiêu”.
Vào thời điểm đó, cuộc bức hại Đại Pháp diễn ra tồi tệ nhất. Đó cũng là một khảo nghiệm căn bản đối với mỗi người tu luyện chân chính để xem liệu họ có thể buông bỏ sinh tử và kiên định duy hộ Đại Pháp hay không. Đối mặt với những khổ nạn này, tôi liên tục nhẩm đọc bài thơ của Sư phụ để giữ vững bản thân:
“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”. (“Kiến chân tính”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi tự nhắc nhở mình: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải duy hộ sự tôn nghiêm của Đại Pháp. Tôi không bao giờ thỏa hiệp với tà ác, phản bội Sư phụ, hay để lại vết nhơ trên con đường tu luyện của mình. Tôi phải buông bỏ tâm sợ hãi và chứng minh tín ngưỡng kiên định của mình vào Đại Pháp!”
Tôi nói với họ rằng, “Không có học viên Pháp Luân Công nào lại làm những điều mà những người đó đã làm trong vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Trước hết, Vương Tiến Đông không ngồi xếp bằng như một học viên. Các học viên ngồi xếp bằng ở tư thế liên hoa hoặc ít ra là ở tư thế đơn bàn. Truyền hình mô tả ông Vương Tiến Đông là một học viên lâu năm, nhưng chân ông ta lại ngồi xếp chéo một cách thoải mái. Thứ hai, tư thế tay của ông ta trong thế kết ấn hoàn toàn khác với thế tay của một học viên. Thứ ba, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tuyên bố rõ ràng trong Chuyển Pháp Luân rằng các học viên không được sát sinh và cũng tuyên bố trong kinh văn ‘Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]’ rằng ‘… tự sát là có tội’.
“Chúng tôi đều biết rằng tự sát là có tội, vậy thì người tự thiêu sao có thể là học viên Pháp Luân Công được?”
Khi nghe vậy, bí thư Đảng đã đe dọa tôi rằng: “Anh không biết gì về tình hình hiện tại. Sao anh dám tuyên bố như vậy chứ? Anh không nghĩ đến hậu quả sao? Anh không nghĩ đến sự an toàn của bản thân anh sao?”
Tôi trả lời: “Anh có bảo tôi không được bày tỏ ý kiến của mình sao? Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy tôi nói sự thật, không nói dối.
Nhiều người đã thay nhau đe dọa tôi, sử dụng cả chiến thuật mềm mỏng và cứng rắn, để buộc tôi phải tuân thủ. Nhưng tôi quyết tâm duy hộ Đại Pháp và sẽ không để họ được như ý. Tôi biết rằng Pháp thân của Sư phụ ở bên cạnh tôi, dõi theo tôi và tôi biết mình sẽ vượt qua được khảo nghiệm này.
Bí thư Đảng tiếp tục đe dọa tôi: “Chỉ cần anh hứa không tu luyện Pháp Luân Công và hợp tác với chúng tôi trên truyền hình, thì công ty sẽ lập tức sắp xếp cho anh một công việc mới, và gia đình anh sẽ được an toàn và hạnh phúc. Anh đừng cố chấp, nếu không chúng tôi sẽ không thể tìm được việc làm cho anh. Đừng chống lại chính quyền – trứng không thể chọi đá được đâu”.
Tôi không hề lay chuyển và nói, “Tự do tín ngưỡng là quyền được Hiến pháp trao cho mọi công dân. Nếu tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt, thì tôi đã phạm tội gì? Chẳng phải trước đây anh đã khen ngợi công việc của tôi sao? Nếu công ty tôi không thể sắp xếp việc làm cho tôi vì áp lực từ cấp trên, thì tôi sẽ không làm khó anh và có thể từ chức.”
Bí thư Đảng uỷ đồng ý ngay và bảo tôi báo cáo với công ty và nộp đơn từ chức. Tôi biết anh ta muốn được vô tội trong tương lai. Tuy nhiên, lãnh đạo cấp cao nơi vợ tôi làm việc đã phản đối, nói rằng nếu tôi từ chức, thì công ty của họ sẽ phải chịu trách nhiệm.
Ngôi nhà chúng tôi sống thuộc công ty của vợ tôi. Bộ phận an ninh và người gác cổng ở đó theo dõi mọi hành động của chúng tôi khi ra vào. Họ ghi lại xem tôi rẽ trái hay rẽ phải khi ra ngoài, tôi đi tay không hay xách túi, tôi đi xe đạp hay đi bộ. Rõ ràng là họ đã để mọi người tham gia bức hại chúng tôi.
Cuối cùng tôi nói với bí thư Đảng uỷ rằng tôi cần thời gian để đưa ra quyết định. Nếu tôi quyết định từ chức, thì tôi sẽ làm theo đúng thủ tục. Kết quả cuối cùng là cảnh sát không thể khiến công ty ép tôi xuất hiện trên truyền hình.
Sau khi về nhà, tôi nói với vợ về việc tôi đã quyết định – rằng tôi thà mất việc còn hơn từ bỏ tu luyện. Vợ tôi bày tỏ sự ủng hộ và an ủi tôi, cô ấy nói rằng có rất nhiều người không có việc làm ổn định: “Người ta vẫn sống được. Chúng ta có thể trang trải được cuộc sống miễn là chúng ta làm việc chăm chỉ và chịu đựng gian khổ”.
Ngày hôm sau, tôi đang trên đường đến công ty để xin từ chức thì tình cờ gặp được người phó giám đốc cũ của công ty, hiện là giám đốc điều hành của một công ty khác. Khi biết tôi sẽ xin từ chức, anh ấy lập tức phản đối: “Làm việc ở đó lâu như vậy mà anh lại xin từ chức sao? Nghe lời tôi khuyên: Đừng bốc đồng, hãy bình tĩnh và đừng làm chuyện thiếu sáng suốt. Tôi sẽ viết thư cho các lãnh đạo đơn vị của anh để nhờ họ cố gắng sắp xếp công việc cho anh. Tôi không tin rằng một công ty lớn như vậy lại không thể sắp xếp cho anh!” Tôi rất cảm động trước lòng tốt của anh ấy.
Trên đường về nhà, tôi liên tục hướng nội. Trên bề mặt, dường như việc tôi sẵn sàng từ chức là đặt tu luyện lên hàng đầu và công việc ở vị trí thứ hai, điều này là hợp lý. Tuy nhiên, có một ẩn ý vi tế trong tiềm thức của tôi rằng họ sẽ không bức hại tôi nữa nếu tôi rời khỏi công ty. Thực ra, suy nghĩ này là một hữu lậu trong tu luyện của tôi.
Cựu lãnh đạo của ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã áp dụng chính sách tiêu diệt đối với các đệ tử Đại Pháp: “Bôi nhọ danh dự, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể”. Để bức hại chúng tôi về mặt tài chính, họ sa thải chúng tôi khỏi các chức vụ công, hủy bỏ an sinh xã hội, giữ lại lương hưu của chúng tôi, áp dụng các khoản tiền phạt lớn, và không cho chúng tôi làm việc.
Tôi cảm thấy mình đã không cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho các lãnh đạo ở đơn vị công tác của mình để họ có thể hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc tham gia vào cuộc bức hại và việc đối xử tử tế với các học viên Pháp Luân Công quan trọng như thế nào. Thay vào đó, tôi muốn tự nguyện từ chức. Chẳng phải cựu thế lực muốn tôi từ chức hay sao? Vậy chẳng phải tôi đã vô tình hợp tác với cuộc bức hại sao? Tôi tự trách mình vì hành vi thiếu lý tính của mình, đồng thời, tôi cũng nhận thức rõ hơn về sự nghiêm túc của việc tu luyện.
Sau đó, tôi nhận ra rằng việc tôi gặp lại lãnh đạo cũ không phải là ngẫu nhiên. Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy những thiếu sót trong quá trình tu luyện của tôi và điểm ngộ cho tôi thông qua những lời của anh ấy. Vì vậy, tôi quyết định không từ chức.
Hãy tưởng tượng nếu một học viên phải chạy đi khắp nơi và lo lắng về việc kiếm sống mỗi ngày. Làm sao anh ta có thể toàn tâm toàn ý đặt tâm vào việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh? Là đệ tử Đại Pháp, làm sao chúng ta có thể hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình như thế được? Bằng cách đề nghị từ chức, chẳng phải tôi đang tự tạo ra chướng ngại cho mình hay sao? Sự an bài của Sư phụ là để tôi có việc làm, chứ không phải bị mất việc.
Cảm tạ Sư phụ đã điểm ngộ cho con! Sư phụ đã giúp tôi thức tỉnh kịp thời và tránh đi đường vòng trong tu luyện.
Thật kỳ diệu, có người tuyển tôi vào làm
Sau khi tôi ở nhà chờ hơn một tháng để công ty giao việc cho tôi, thì một người quản lý tốt bụng nói với tôi rằng công ty dự định đưa tôi đến một buổi tẩy não. Tôi biết điều này là do tôi không đồng ý lên truyền hình để bôi nhọ Đại Pháp. Tôi quyết định rời khỏi nhà để tránh điều này. Vì điện thoại của tôi bị theo dõi, nên tôi đã thỏa thuận với vợ mình là sẽ liên lạc với cô ấy qua điện thoại công cộng vào một ngày cụ thể.
Vài ngày sau, chính quyền biết được tôi đã rời khỏi nhà. Họ hỏi vợ tôi tại sao tôi bỏ trốn, tôi đã đi đâu, và tại sao tôi không đến đồn cảnh sát. Vợ tôi nói với họ rằng tôi phải ra khỏi thị trấn để tìm việc vì họ không sắp xếp việc làm cho tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy không biết tôi ở đâu. Cảnh sát bảo cô ấy báo cáo với họ ngay khi cô ấy nghe được bất cứ tin tức gì từ tôi.
Để ngăn cản chúng tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện với chính quyền, các đặc vụ của ĐCSTQ đã đe dọa sẽ đuổi việc viên chức địa phương cấp cao nếu có bất cứ học viên nào trong khu vực của họ đến Bắc Kinh. Khi cảnh sát không thể tìm được tôi đã đi đâu, họ mù quáng cử một đội đến Bắc Kinh và một đội đến thủ phủ tỉnh để tìm tôi. Họ vẫn không thể tìm thấy tôi.
Sau đó, người lãnh đạo cũ nói với vợ tôi rằng anh ấy đã nói chuyện với bộ phận an ninh nội địa và bảo đảm anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về tôi. Anh ấy đã sắp xếp cho tôi làm việc tại công ty của anh ấy và yêu cầu tôi quay lại ngay lập tức. Tôi biết Sư phụ đã an bài việc này. Sự bảo vệ của anh ấy đã giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm; tất cả đều là sự an bài của Sư phụ. Quá trình này cho thấy rằng những người khác nhau có những nhận thức và thái độ khác nhau về Đại Pháp. Điều đó cũng phản ánh xem họ là người tốt hay người xấu.
Vào ngày đầu tiên làm việc tại công ty mới, Phó chủ tịch công ty nói với tôi rằng, “Chúng tôi không có quyền can thiệp vào tín ngưỡng của anh. Hãy cho tôi biết nếu anh gặp bất cứ khó khăn nào trong công việc và tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết”. Tôi cảm thấy mừng cho anh ấy, vì anh ấy đã đặt định vị trí của mình. Tôi đã làm việc ở đó cho đến khi về hưu.
Tôi là người lớn tuổi nhất trong phòng. Ngoài việc làm công việc của mình, tôi còn dọn dẹp văn phòng, hành lang, và phòng tắm. Do tính chất đặc biệt của công việc, nên tôi thường phải làm thêm giờ vào các ngày lễ. Tôi không nghỉ bù, cũng không yêu cầu trả thêm tiền làm thêm giờ.
Vì tôi nghiêm túc chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, nên không có người nào phân biệt đối xử với tôi vì tín ngưỡng của tôi. Họ tôn trọng tôi và chọn tôi làm nhân viên gương mẫu trong phòng.
Khi tôi được chọn là nhân viên gương mẫu một năm, tôi đã yêu cầu người quản lý trao giải thưởng cho một người khác trong phòng. Quản lý nói: “Không phải chúng tôi thiên vị anh, mà anh là người làm tốt nhất”. Tôi nhớ Phó chủ tịch từng nói trước mọi người rằng nếu tôi là người xấu, thì sẽ không còn người tốt nào trên thế giới này nữa.
Trong bầu không khí công ty tốt đẹp đó, tôi có thể học Pháp ở văn phòng sau giờ làm. Vì tôi rất coi trọng việc học Pháp và làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu nên việc tu luyện của tôi diễn ra tốt đẹp. Tôi cho các đồng nghiệp mượn sách Chuyển Pháp Luân để đọc, và một số người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi biết được sự thật.
Tôi cũng đã phát tài liệu giảng chân tướng cho những người ở các phòng ban khác. Sau khi đọc bài viết “Một chút cảm tưởng của tôi” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II)của Sư phụ, một kỹ sư cao cấp đã nói, “Sư phụ của các vị thật tuyệt vời, và bài viết của Ngài thật cao siêu!”
Để có thể bảo trì chính niệm và phong thái khi đối mặt với nhiều khó khăn và khảo nghiệm khác nhau, thì trước tiên một người tu luyện phải thấu hiểu Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp tối cao trong vũ trụ, rằng Pháp môn này là bất phá, và rằng Sư phụ có Pháp lực vô biên. Chúng ta cần phải buông bỏ chấp trước vào sinh tử trong cuộc bức hại tà ác này. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể bảo trì chính niệm mạnh mẽ và bước đi trên con đường tu luyện chân chính.
Trên đây là những kinh nghiệm và thể ngộ cá nhân. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp, xin vui lòng chỉ chính.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/25/465192.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/20/219119.html
Đăng ngày 05-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.