Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-11-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 70 tuổi. Trong hơn 20 năm qua, nhờ sự từ bi phổ độ của Sư phụ, tôi đã vững bước trên hành trình tu luyện đầy gian nan. Sư phụ đã cứu tôi khỏi cái chết cận kề, và giúp tôi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc.
Sau khi kết hôn, vợ chồng chúng tôi sống cùng gia đình chồng, gồm cả anh trai chồng. Tôi phải nấu ăn cho mọi người. Tôi có hai cô con gái, sinh cách nhau một năm. Một tháng sau khi con gái thứ hai chào đời, tôi phải nấu ăn một ngày ba bữa. Tôi luôn bận rộn, dọn dẹp bếp núc, ru con ngủ, giặt tã và làm những việc vặt khác. Tôi bận rộn cả ngày và không bao giờ đi ngủ trước nửa đêm.
Ngày nào mẹ chồng tôi cũng sang trò chuyện với hàng xóm. Sau khi về nhà, bà bắt lỗi công việc của tôi. Chồng tôi làm việc ở thành phố khác. Nhưng ngay cả khi về nhà thì anh ấy cũng chỉ chơi mạt chược với bạn bè ở nhà, mà không phụ giúp tôi làm việc nhà. Không một ai trong gia đình giúp đỡ tôi. Tôi buồn bã vì cuộc sống của mình quá khốn khổ. Trong lòng tôi chất chứa nhiều oán hận đến mức tôi gần như suy sụp.
Tôi bị bệnh dạ dày nghiêm trọng nên chỉ có thể ăn cháo. Tôi cảm thấy như cuộc đời mình sắp kết thúc, nhưng vẫn rất lo lắng cho các con gái nhỏ của mình. Tôi khóc mỗi đêm và đôi khi bị ảo giác. Tôi dường như nghe thấy tiếng con gái thứ hai đang gọi từ xa: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”.
Vì các con, tôi không cho phép mình gục ngã. Cuối cùng, tôi đề nghị gia đình tôi chuyển ra ngoài sống riêng. Do sự thúc giục của tôi, bốn người chúng tôi cuối cùng chuyển đến một nơi khác. Mặc dù tôi không phải phục vụ nhiều người như trước, nhưng sức khỏe của tôi đã giảm sút và trở nên tồi tệ đến mức không thể nhấc nổi cái cuốc. Trong vụ mùa đồng áng bận rộn, chồng tôi phàn nàn rằng tôi không thể giúp anh được gì. Tôi lo lắng, đau đớn và cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Năm 1996, sau khi bị tai nạn xe hơi, bố chồng tôi phải nằm liệt giường. Chị chồng tôi đến thăm ông và đọc sách cho ông nghe. Vì cửa sổ mở nên tôi có thể nghe thấy tiếng chị ấy đọc khi tôi đang làm việc ngoài sân. Tôi không hiểu rõ lắm nhưng muốn nghe thêm, nên tôi dừng làm việc và đứng gần cửa sổ để lắng nghe.
Chị chồng nhận thấy tôi đang lắng nghe, và nói với tôi rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện của Phật gia. Chị ấy nói cuốn sách này dạy mọi người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi rất xúc động khi nghe chị ấy đọc. Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này trước đây. Tôi thốt lên “Thật tuyệt quá! Em cũng muốn học!” Khi nói ra điều này, tôi cảm thấy như một cánh cửa lớn mở ra, và tâm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Chị chồng tôi đưa cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân và dạy tôi năm bài công pháp. Tôi bắt đầu tu luyện một mình. Khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi không thể rời mắt. Tôi viết ra những từ mà mình không biết, sau đó nhờ các con gái dạy cho tôi.
Mỗi ngày, tôi khao khát học Pháp đến mức tôi nhanh chóng hoàn thành công việc để có thể học Pháp và luyện công. Tất cả những cảm giác đau khổ đều biến mất. Điều duy nhất trong tâm tôi là niềm hạnh phúc. Tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, và có thể làm bất kỳ công việc đồng áng nào.
Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Con xin cảm tạ Sư phụ vì ân cứu độ của Ngài.
Tôi là người đầu tiên trong làng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những người hàng xóm hiểu được sự huyền diệu của Pháp Luân Đại Pháp thông qua sự cải thiện sức khỏe tôi. Một người bắt đầu học Pháp cùng tôi.
Học viên thứ ba trong làng là một người hàng xóm mà tôi gọi là “Dì”. Một lần, tôi nghe con gái dì ấy nói rằng dì ấy mắc bệnh ung thư vú, và đang rất đau đớn. Tôi nói với cô ấy: “Hãy bảo mẹ em đến học Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn chị đây, chị đã khỏi hết bệnh tật sau khi tu luyện.”
Sau khi nghe về những thay đổi mà Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho tôi, dì ấy đến nhà tôi học Pháp và luyện công. Chỉ vài ngày sau, các triệu chứng ung thư vú của dì ấy biến mất. Đã 20 năm trôi qua, và dì vẫn khỏe mạnh dù bây giờ đã ngoài 80 tuổi. Trải nghiệm của dì ấy lại một lần nữa chứng thực sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi nghe tin tốt lành về dì ấy, hơn 10 người làng tôi bước vào tu luyện. Chúng tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bốn ngôi làng gần đó. Ngày hôm đó, tôi đi bộ hơn 30 dặm nhưng không cảm thấy mệt chút nào. Ngay khi về đến nhà, tôi vẫn nấu cơm tối và làm các việc nhà khác như thường lệ.
Giờ đây, cả hai con gái của tôi đều có gia đình và công việc tốt. Tôi thường giúp các con chăm sóc các cháu, đồng thời làm những việc chứng thực Pháp. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì cứu con khỏi bể khổ và ban cho con một cuộc sống mới. Tất cả những thay đổi này có được khi tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/13/484899.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/25/221806.html
Đăng ngày 11-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.