Bài viết của Chân Chân, học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-08-2024] Tôi bắt đầu mắc chứng trầm cảm vào năm 2002 khi 40 tuổi. Tôi bị mất ngủ và vô cùng lo lắng. Cảm giác đó khó có thể diễn tả thành lời. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử.
Tôi đến một bệnh viện tâm thần để tiếp nhận trị liệu và đặt lịch hẹn với một bác sĩ chuyên khoa. Bác sĩ chuyên khoa đã kê một số loại thuốc. Nhưng nó chẳng những không có tác dụng mà tôi còn bắt đầu cảm thấy nóng rát ở ngực. Sau đó, tôi đến gặp một bác sĩ chuyên khoa khác, vị chuyên gia này đã kê cho tôi một phương thuốc khác, nhưng cũng không hiệu quả. Tôi thử tới năm vị bác sĩ chuyên khoa, nhưng không một ai trong số họ có thể giúp tôi. Thay vào đó, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Đến độ tôi không thể chịu đựng được nữa và tôi bắt đầu đập mạnh vào ngực mình. Có những lúc, tôi đau đớn đến mức đập tay và đầu của mình vào tường. Bây giờ, khi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
Khi tình trạng của tôi tiếp tục xấu đi, tôi gần như không thể ăn được. Tôi thậm chí không thể nuốt nổi ngụm cháo và tôi đã sụt hơn 4 kg. Vì thuốc Tây không thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi đã đến Bệnh viện Trung Y tỉnh. Tôi uống thuốc Trung y theo toa của bác sĩ, nhưng tôi vẫn không thấy khá hơn. Tôi lại đến một bác sĩ chuyên khoa Trung y khác, ông ta kê cho tôi một toa thuốc khác, nhưng nó chỉ làm cho bệnh tình của tôi trở nên tệ hơn. Sau đó, tôi còn thử một số phòng mạch tư của cả Trung y lẫn Tây y.
Một phòng khám kê cho tôi một loại thuốc màu nâu sẫm, nó khiến tôi cảm thấy ngay lập tức khỏe khoắn hơn. Nhưng sau khi dùng thuốc một thời gian, bác sĩ khuyên tôi không nên uống nữa. Ông ấy nói rằng thuốc có chứa hormone và không phải là thuốc chữa khỏi bệnh của tôi. Nếu như tiếp tục uống, nó sẽ gây tổn hại cho sức khỏe của tôi. Hơn nữa, loại thuốc đó rất đắt, tiêu tốn hơn 800 nhân dân tệ một tuần; tôi đơn giản là không đủ khả năng chi trả. Sau khi tôi ngừng uống thuốc, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Tôi đau đớn mỗi thời mỗi khắc và tôi muốn tự tử. Tuy nhiên, con gái tôi vừa được nhận vào một trường trung học danh tiếng. Chúng tôi có mối quan hệ mật thiết và tôi nghĩ nếu tôi chết, đó sẽ là một đả kích lớn và ảnh hưởng to lớn đến việc học tập của con bé cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi tự nhủ: “Không, tôi không thể chết. Con gái tôi còn chưa kết hôn và vẫn cần tôi. Tôi nhất định sống tiếp!” Tôi gặp bác sĩ và thử nhiều loại thuốc khác nhau. Tôi thậm chí còn chi 100 nhân dân tệ để gặp một thầy mo (đồng cốt), nhưng vô ích.
Tôi gắng gượng hơn 1 năm, trong thời gian đó chồng tôi, anh trai và chị gái tôi luân phiên chăm sóc tôi. Tôi muốn chết, nhưng tôi không thể rời xa con gái mình; nhưng nếu tôi sống, tôi sẽ phải chịu thống khổ không chịu đựng được. Tình cảnh của tôi thật tuyệt vọng.
Ánh sáng cuối đường hầm
Một người phụ nữ tên Jing sinh sống trong khu cộng đồng của tôi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy biết về tình trạng của tôi và đã cố gắng thuyết phục tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều lần, nhưng tôi nói rằng tôi quá bồn chồn và không thể ngồi yên được. Vào mùa thu năm 2003, cô ấy lại đến thăm tôi. Nhìn thấy tình trạng của tôi, cô ấy nói: “Chúng ta hãy đi dạo để thư giãn chút nhé.” Tôi cảm thấy vô vọng và bất lực, nhưng sau khi cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy hy vọng. Vì vậy, tôi đã đi theo cô ấy ra ngoài. Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường gần căn hộ của tôi rồi sau đó cô ấy đưa tôi về nhà cô.
Thật không thể tin được, ngay khi bước vào nhà cô ấy, các triệu chứng của tôi đã thuyên giảm—toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Cô ấy nói: “Chị sẽ mở một số bản nhạc. Nếu như em thích, chúng ta có thể vặn to âm lượng. Nếu em cảm thấy khó chịu, chúng ta sẽ tắt nó đi.” Tôi không thể nghe nổi bất cứ bài nhạc nào sau khi bị trầm cảm. Ngay cả những ca khúc yêu thích nhất của tôi cũng làm tôi khó chịu. Nhưng lần này tôi muốn thử. Tôi không nhớ cô ấy đã bật Phổ Độ hay Tế Thế, nhưng khi tôi nghe nhạc, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào. Âm nhạc rất ưu nhã, tôi cảm thấy rất thư thái và bình tĩnh. Tôi càng nghe, tâm trí tôi càng an tĩnh.
Tôi hỏi cô ấy đây là loại nhạc gì và tại sao lại nghe hay thế. Cô ấy nói: “Đây là âm nhạc Pháp Luân Đại Pháp.” Thấy tôi cảm thấy khỏe hơn, cô ấy hỏi tôi: “Em có muốn luyện công pháp đả tọa của Pháp Luân Đại Pháp không?” Vì tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, nên tôi đã đồng ý. Sau khi thiền định trong một giờ, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Buổi trưa cô ấy đã nấu cháo. Tôi thường gặp khó khăn khi ăn, nhưng tôi đã ăn ba bát. Mặc dù tôi không biết gì về Đại Pháp và không hiểu làm thế nào mà tôi khỏe hơn, nhưng tôi biết rất rõ rằng sự cải thiện của tôi nhất định có quan hệ đến việc thử tập luyện. Bằng không, hơn một năm sau khi qua tay nhiều bác sĩ như vậy, làm sao tôi có thể khỏe lại nhanh như thế? Cô ấy hỏi tôi có dám tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang bức hại Đại Pháp rất nghiêm trọng, nhưng tôi nghĩ: “Miễn là tôi không còn trầm cảm, bức hại thế nào tôi cũng không sợ”. Vì vậy, tôi đã đồng ý một cách chắc nịch. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu học luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi vẫn cảm thấy ổn sau khi rời khỏi Jing nhưng khi về đến nhà mình, tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn. Chỉ có điều các triệu chứng nhẹ hơn nhiều và tôi có thể chịu đựng được. Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon lành. Ngày hôm sau, gia đình tôi nói với tôi rằng tôi thậm chí còn ngáy nữa. Sau này khi học Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý rất từ bi. Để điểm hóa cho tôi và dẫn dắt tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, Ngài đã tiêu trừ núi nghiệp bệnh của tôi. Khi viết những điều này, tôi vui mừng khôn xiết và rưng rưng nước mắt.
Cùng với đó, tôi cũng liễu giải được nguyên lý “bất thất bất đắc” của vũ trụ. Vì vậy, Sư phụ đã không tiêu trừ toàn bộ nghiệp lực của tôi mà lưu lại một chút để tôi nhẫn chịu. Nhưng tôi đã không ý thức ra ngay điều này. Chiều hôm đó và sáng hôm sau, gia đình tôi đã vận dụng quan hệ của mình để liên hệ với nhiều chuyên gia danh tiếng từ Bệnh viện Trung Y và Bệnh viện Tâm thần Tỉnh, quyết định điều trị cho tôi bằng cả Trung Tây y kết hợp. Cuối cùng, tôi vừa uống thuốc vừa đồng thời tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khoảng thời gian này, tôi mỗi ngày đều đến nhà Jing, đọc các bài giảng và luyện công cùng vợ chồng cô ấy. Vì lớn lên trong sự ăn sâu của văn hóa Đảng, tôi tin vào thuyết tiến hóa và thuyết vô thần. Trong một thời gian dài, tôi không tin vào sự tồn tại của Thần Phật và tôi không minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện của Phật gia. Nhìn lại, ngộ tính của tôi lúc đó thực sự kém cỏi.
Những trải nghiệm tuyệt vời
Khi tôi học Pháp và luyện công, tình trạng của tôi ngày một cải thiện và chứng trầm cảm của tôi cũng nhanh chóng biến mất. Bệnh thoái hóa đốt sống cổ mà tôi mắc phải hơn 10 năm cũng không cánh mà bay. Sau đó, tôi bắt đầu trải nghiệm nhiều hiện tượng thần kỳ.
Sau khi tôi luyện công được một tuần, Sư phụ đả khai thiên nhĩ thông cho tôi. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy một dòng khí tiến vào tai trái rồi lại đi ra ở tai phải, khiến tai tôi nhưng nhức. Sau khi luyện xong, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc Đại Pháp đang phát.
Sư phụ mỗi ngày đều điều chỉnh đôi chân tôi. Đôi khi tôi thấy phát nhiệt ở một chỗ và sau đó lại nong nóng ở chỗ khác. Có nhiều đêm, tôi cảm thấy nóng đến mức phải bỏ chăn ra và tôi đổ mồ hôi nhễ nhại như thể vừa xông hơi.
Trong khi tôi đang ngồi tọa thiền, phần thân trên của tôi cảm thấy rất nhẹ. Cứ như thể cơ thể vật chất nặng nề của tôi không còn tồn tại nữa. Tôi cũng không nghĩ tưởng gì. Tôi cảm thấy rất mỹ diệu và thư thái; cảm giác này khó có thể diễn tả.
Jing giới thiệu tôi với những đồng tu khác. Tôi tham gia một số nhóm học Pháp, đọc Pháp và chia sẻ tâm đắc thể hội trong nhóm. Các đồng tu kỹ thuật đã giúp tôi mua một chiếc máy tính và cài đặt phần mềm để tôi có thể đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ. Tôi cũng truy cập trang web Minh Huệ và Chánh Kiến hàng ngày và đọc lượng lớn bài chia sẻ của các học viên. Những điều này đã mở mang tầm mắt và khai mở tâm trí của tôi. Tôi dần dần bước vào thế giới siêu thường của tu luyện Đại Pháp. Khi tôi đọc các bài viết trên Minh Huệ, tôi đã kinh ngạc và xúc động trước những thể ngộ trong tu luyện của những học viên Đại Pháp khác, những trải nghiệm thần kỳ của họ về việc vượt quan nghiệp bệnh và vô số kỳ tích mà Đại Pháp triển hiện. Tôi dần dần đột phá lớp vỏ của hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ. Chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn và tôi đã vững bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Đột phá nỗi sợ hãi
Tuy nhiên, cơn đau đớn của chứng trầm cảm khiến tôi sợ hãi mãnh liệt. Tôi không thể buông bỏ nó, cựu thế lực đã lợi dụng và gia cường nỗi sợ hãi của tôi, khiến tôi không dám ngừng uống thuốc. Khi tôi quyết định ngừng, tôi trở nên sợ hãi đến mức run rẩy và chứng trầm cảm của tôi dường như đã quay lại. Tôi luôn phụ thuộc vào thuốc trong nhiều năm. Một ngày nọ, Jing nói với tôi rằng khi cô ấy đang đọc Chuyển Pháp Luân và đọc dòng đầu tiên của một đoạn, dòng chữ đó biến mất và 6 chữ màu bạc lớn xuất hiện, ghi là: “Người tu luyện không có bệnh”. Sáu chữ này lập thể và nổi bật trên trang giấy. Tôi ngay lập tức minh bạch đây hẳn là điểm hóa của Sư phụ dành cho tôi. Jing đã động viên tôi: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không có bệnh. Sư phụ đã lấy chúng đi cho chúng ta”. Với sự động viên của cô ấy, tôi quyết định ngừng uống thuốc. Lần này, tôi để tâm thái mình thoải mái và giao phó hết thảy cho Sư phụ. Tôi chỉ quản học Pháp và luyện công mỗi ngày.
Một buổi chiều, tôi vừa chịu đựng đau đớn vừa đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy rất rõ 4, 5 vật thể tròn màu xám có kích thước bằng hạt đậu nành tiến vào đầu tôi từ thái dương bên trái và di động từ trái qua phải trong đầu tôi, rồi nhanh chóng di chuyển ra khỏi cơ thể tôi từ thái dương bên phải sau khoảng bốn hoặc năm giây. Sau đó, các triệu chứng của tôi thuyên giảm và cảm giác lo lắng của tôi biến mất. Tôi cảm thấy rất buồn ngủ và muốn đi ngủ. Tôi rất phấn khích vì tôi nhận ra rằng những thứ tròn màu xám kia là những linh thể đã tra tấn tôi. Sư phụ nhìn thấy tâm kiên định của tôi và trục xuất những thứ đó ra khỏi tôi. Ngài biết rằng tôi vẫn chưa loại bỏ được quan niệm về “bệnh tật” của mình, vì vậy Ngài cho tôi nhìn thấy những linh thể đó và khải ngộ cho tôi về nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm của tôi.
Sư phụ đã giải thích rõ ràng bản chất của nghiệp bệnh trong Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi đã bị vây khốn chặt bởi những quan niệm về bệnh tật của con người và không thể phá vỡ lớp vỏ con người của mình. Tôi đã đọc bài chia sẻ của một học viên trên Minh Huệ có tựa đề là “Bệnh tật mê hoặc con mắt người ta”. Tôi cảm thấy người học viên này có sự lý giải rất sâu sắc, thấu triệt và toàn diện về nghiệp bệnh. Anh ấy đã viết:
“Bệnh tật là một giả tướng có thể làm chúng ta khốn đốn. Bản thân bệnh tật là một khái niệm giả. Nó không phải là nguyên nhân chân chính khiến con người đau khổ hoặc tử vong.”
“Trong hàng ngàn năm, con người đã bị mê hoặc bởi hiện tượng bệnh tật và không thể thoát khỏi lối tư duy này.”
“Theo tôi hiểu, bệnh tật là sự an bài của Thần, mục đích ngăn cản nhân loại liễu giải được chân tướng của vũ trụ.”
“Bệnh tật được an bài bởi những sinh mệnh cao cấp, quyết định khi nào một cá nhân sẽ hoàn trả nợ nần của họ, hoàn trả như thế nào và sẽ phải chịu bao nhiêu thống khổ. Khi món nợ đáo hạn, công tắc sẽ bật lên.”
Điều này thực sự truyền cảm hứng cho tôi.
Khi nhận thức của tôi về nghiệp bệnh thay đổi, tôi đã có thể dần dần phá vỡ quan niệm của nhân loại về bệnh tật. Dưới sự bảo hộ từ bi và sự điểm hóa liên tục của Sư phụ, cũng như sự trợ giúp của các đồng tu, tôi dần dần buông bỏ nỗi sợ trầm cảm. Không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào, sức khỏe của tôi vẫn tiếp tục cải thiện và tôi đã hoàn toàn bình phục.
Sau khi tôi tống khứ nỗi sợ bị bệnh, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp của Sư phụ, cảm giác khác hẳn trước đây, và tôi có thể nhìn thấy ngày càng nhiều Pháp lý cao tầng. Tôi đột nhiên minh bạch được nhiều điều mà trước đây tôi không hiểu. Mỗi khi tôi vượt qua được một khảo nghiệm tâm tính, buông bỏ một chấp trước, hoặc lĩnh ngộ một Pháp lý cao tầng, toàn thân tôi đều chấn động. Cảm giác như mọi tế bào đều đang chuyển động, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra và lục phủ ngũ tạng của tôi đều thông thấu. Đó là một cảm giác kỳ diệu!
Để có thể nhanh chóng đề cao trong tu luyện, tôi không lãng phí thời gian và học Pháp rất nhiều. Nhất là sau khi nghỉ hưu, tôi học Pháp 5, 6 tiếng mỗi ngày và cũng học thuộc Pháp. Tôi muốn tâm trí mình ngập tràn Pháp! Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân hơn 10 lần và giờ tôi có thể đọc thuộc ba bài giảng đầu tiên, đặc biệt là bài giảng thứ nhất, tôi có thể đọc thuộc nằm lòng mà không cần nhìn sách. Tôi cũng đọc đi đọc lại các kinh văn khác của Sư phụ. Càng học, đầu não tôi càng thanh tỉnh, tôi càng thấy được nhiều nội hàm hơn và càng hòa tan trong Pháp. Tôi cảm thấy mình được gột rửa trong ánh Phật quang mỗi ngày. Khi tôi nhớ rằng mình là đệ tử của Sư phụ và khi tôi nghĩ đến việc Ngài ở bên cạnh tôi và dõi theo tôi, tôi gần như vui mừng khôn xiết.
Tôi thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Ngay cả khi tất cả tài phú trên toàn thế giới đều ban tặng cho tôi, tôi cũng không bao giờ có thể quay về thế giới người thường nữa. Tôi chỉ muốn tu luyện Đại Pháp, thoát khỏi biển khổ thế gian, và theo Sư phụ về nhà. Đây là thanh âm từ tận đáy lòng tôi!
Đa tạ Sư phụ từ bi khổ độ. Cảm ơn tất cả các đồng tu đã giúp đỡ tôi.
Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/14/479998.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/28/219715.html
Đăng ngày 10-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.