Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-08-2024] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi còn là sinh viên. Trước khi tôi tu luyện, Sư phụ đã coi sóc tôi. Gia đình tôi và tôi đã được thụ ích rất lớn từ việc tôi tu luyện. Phật ân hạo đãng, cảm ân Sư phụ đã từ bi cứu độ!
Trước khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã quản tôi rồi
Tôi vốn ốm yếu, oặt ẹo ngay từ khi sinh ra. Mẹ tôi đã thử mọi cách để cải thiện sức khỏe của tôi, nhưng tôi vẫn yếu ớt. Vì thường xuyên đau ốm, tôi đã quen thuộc với tất cả các bệnh viện lớn trong thành phố. Khi học trung học, lần đầu tiên tôi rời nhà để học tại trường cấp 3 của huyện. Chưa lâu sau khi học kỳ thứ hai của lớp 10 bắt đầu, tim tôi đã gặp vấn đề. Mẹ tôi hỏi ý kiến bác sỹ, bác sỹ bảo mẹ hãy nhanh chóng đưa tôi lên thành phố để nhập viện điều trị.
Sau khi tôi xuất viện, mẹ đưa tôi đến một cơ sở y tế gần nhà và nhờ một dì người quen giúp tôi truyền dịch dinh dưỡng, rồi mẹ đi làm (đây là lần đầu tiên tôi được truyền dịch dinh dưỡng). Vài phút sau khi mẹ rời đi, tôi cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, sau đó lại càng đau dữ dội, rồi tôi cảm thấy khó thở, bụng đau quặn từng cơn. Tôi đau đớn đến mức không thể ngồi yên, toàn thân bắt đầu rủ xuống.
Tôi cố gắng gọi dì y tá quen biết. Thấy tình trạng của tôi, dì hoảng hốt gọi bác sỹ, bác sỹ đến cũng không biết làm sao. Tôi dùng hết sức lực còn lại để nói, bảo họ giúp tôi rút kim truyền ra. Có lẽ vì sợ hãi trước tình trạng của tôi, không ai dám lại gần tôi cả, càng không ai đến giúp tôi rút kim. Tôi cảm giác như mình sắp chết, vì vậy tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng để tự rút kim ra.
Kim được rút ra rồi, tôi lập tức cảm thấy có thể thở được. Sau này tôi mới biết, dịch dinh dưỡng đó có tỷ lệ dị ứng là một phần nghìn, mà tôi chính là một trong số ít ca dị ứng hiếm hoi đó.
Một năm sau, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi nói với tôi rằng từ nhỏ đến lớn tôi đã sống sót kỳ diệu qua nhiều sự cố y khoa, chắc hẳn là tôi đang chờ đợi Sư phụ và Đại Pháp. Đúng vậy, trong vô hình Sư phụ đã luôn chăm sóc tôi.
Sư phụ ban cho tôi một cuộc đời mới
Vì bệnh tim của tôi không khỏi nên mẹ tôi đã cho tôi nghỉ học để tiện chăm sóc, sau đó chuyển tôi đến trường trung học phổ thông ở thành phố. Vì vấn đề về tim, bác sỹ đã cấp cho tôi giấy xác nhận không tham gia các tiết thể dục, do vậy mỗi khi các bạn cùng lớp đi học thể dục, tôi cứ phải một mình ngồi trong lớp ở tầng bốn, dõi theo các bạn vui vẻ chạy nhảy trên sân, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Vào kỳ nghỉ hè, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và thấy rất hay. Tôi rất ủng hộ việc tu luyện của mẹ. Có lẽ cơ duyên chưa đến nên mãi đến mùa hè năm sau tôi mới bước vào tu luyện. Ngay khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã điều chỉnh cơ thể tôi. Từng trường kỳ trong tình trạng yếu ớt và đau ốm, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui có sức khỏe tốt. Sau khi khai giảng, tôi đã tham gia các tiết thể dục một cách bình thường.
Một lần, tiết thể dục có bài kiểm tra chạy 800 mét. Sau khi chạy xong, tim của tôi đập rất nhanh, nhưng tôi không để ý nhiều và cho rằng đó là bình thường. Sau khi tiết thể dục kết thúc, tôi trở lại lớp để nghỉ ngơi nhưng nhịp tim của tôi không những không chậm lại mà còn càng lúc càng nhanh. Tôi bắt đầu khó thở, cảm giác như bị ngạt thở. Tôi không muốn các bạn cùng lớp nhận ra điều gì bất thường, nên tôi vội vàng gục xuống bàn, vùi đầu dưới cánh tay.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim của tôi vẫn rất nhanh và hơi thở trở nên ngày càng khó khăn. Tôi không thể nghe rõ khi một bạn học cùng lớp nói chuyện với tôi, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ấy ở rất xa. Sau đó, tiếng nói của các bạn học khác xung quanh tôi cũng trở nên xa dần.
Tôi nhận thấy ý thức của mình bắt đầu yếu dần và cảm giác về cái chết ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi đã dùng chút ý thức còn lại để tự nhủ: “Cho dù sắp chết, mình sẽ không bao giờ nói đó là vì mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi vừa nghĩ như vậy, điều kỳ diệu liền xảy ra. Tôi bỗng nhiên có thể thở được bình thường, tim đang đập nhanh cũng mau chóng bình tĩnh lại, và tôi đã sống lại rồi! “Là Sư phụ đã cứu con!” Tôi xúc động đến rơi lệ, là Sư phụ vĩ đại đã cứu tôi một lần nữa!
Lúc này, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên. Tôi tiếp tục tiết học tiếp theo như thường lệ. Trong mắt người khác, đó chỉ là mười phút nghỉ giải lao. Tuy nhiên, tôi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Sư phụ cho tôi một “người mẹ” mới
Mẹ tôi là một người có tính cách mạnh mẽ. Khi còn trẻ, bà luôn có sức khỏe tốt. Sau khi tôi sinh ra, tôi thường xuyên ốm đau, thể chất yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác. Bố tôi lúc đó làm việc xa nhà, vì vậy mẹ tôi phải dành nhiều thời gian và công sức để chăm sóc tôi. Thêm vào đó, công việc cơ quan bận rộn, sự mệt mỏi kéo dài đã khiến sức khỏe của mẹ dần dần sa sút, theo đó, tính cách cũng như tâm trạng của bà ngày càng xấu đi.
{Để cải thiện sức khỏe, mẹ tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm cả việc tập khí công. Mỗi khi mẹ thực hiện những bài tập khí công loạn bát nháo đó, bố và tôi đều sợ hãi đến mức phải trốn trong phòng ngủ không dám mở cửa. Dù vậy, sức khỏe của mẹ tôi không những không cải thiện mà trạng thái tinh thần của bà còn xấu đi. Bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân, và tính tình của mẹ ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Sau khi sức khỏe của mẹ tôi suy yếu, bà thường mắng tôi vì những chuyện vặt vãnh. Tôi nhớ khi tôi học lớp hai hoặc lớp ba, mẹ tôi đã rất tức giận vì tôi không dọn dẹp bàn học đúng giờ mà mẹ quy định. Bà ném tất cả đồ đạc trên bàn học của tôi ra ngoài cửa sổ tầng hai. Tôi vừa khóc vừa đi xuống nhặt từng thứ một và mang chúng về nhà. Sau đó, bà đã đánh tôi vì không đỗ vào trường trung học mà bà mong muốn.
Mặc dù tôi là con một, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nuông chiều tôi. Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã yêu cầu tôi rất nghiêm khắc. Chỉ khi đạt điểm xuất sắc ở trường, mẹ mới thưởng cho tôi. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng chỉ cần tôi ốm, mẹ sẽ rất dịu dàng và đáp ứng những yêu cầu mà lúc thường tôi không dám nói ra. Do vậy, không biết từ khi nào, tôi bắt đầu phát sinh một tâm lý không lành mạnh là mong mình bị ốm. Mặc dù cơ thể tôi có thể phải chịu đựng cơn đau, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui.
Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong kỳ nghỉ hè năm tôi bị ốm và phải nghỉ học. Tôi nhớ rõ hôm đó mẹ đã hát khi về nhà. Tôi đang ở phòng khách thì nghe thấy tiếng mẹ tôi hát ở cầu thang. Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi hỏi mẹ: “Có chuyện gì vui vậy mẹ?” Mẹ tôi nói: “Mẹ cảm thấy rất thoải mái. Như thể mẹ đang bay lên. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy”. Mẹ nói với tôi rằng bà sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày hôm đó, bạn của bà đã giới thiệu pháp môn này cho bà. Tôi lập tức cảm thấy lo lắng, nhớ lại những ký ức đáng sợ trước đây. Tôi vội vàng bảo mẹ đưa sách cho tôi xem. Lúc đó, tôi nghĩ nếu trong sách có nội dung không tốt, tôi nhất định phải phản đối đến cùng.
Khi tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ, một cảm giác quen thuộc ập đến với tôi. Tôi nói với mẹ: “Hình như con đã thấy tác giả trong bức ảnh ở đâu đó rồi, nhưng con không nhớ được là ở đâu”. Mẹ tôi nói với tôi rằng đây là Sư phụ. Sau đó, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.
Sau khi đọc được mấy trang, tôi nhận ra rằng cuốn sách này hoàn toàn khác với những cuốn sách trước đây của mẹ. Cuốn sách này dạy người ta trở thành người tốt và tu dưỡng thiện tâm. Không suy nghĩ nhiều, tôi nói với mẹ: “Cuốn sách này rất hay và người ta có thể tu luyện theo sách mẹ ạ”. Mẹ muốn tôi tu luyện cùng bà, nhưng tôi từ chối, nghĩ rằng chỉ cần bà tu luyện là đủ tốt rồi.
Sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà cảm thấy như được tái sinh. Đầu tiên, sức khỏe của bà ngày càng cải thiện. Bà bắt đầu chủ động đảm nhận nhiều việc nhà hơn. Trước đây, hầu hết công việc đều do bố tôi làm vì sức khỏe của mẹ không tốt.
Mẹ tôi cũng trở nên vui vẻ. Trước kia bà luôn nghiêm khắc và lạnh lùng. Sau khi luyện Đại Pháp, cách nói chuyện của bà cũng thay đổi. Trước đây, bà nói với bố con tôi bằng giọng ra lệnh. Bây giờ, bà bàn bạc mọi thứ với bố con tôi, bà thường nói: “Ồ, được đấy”. Đôi khi tôi cố tình bắt chước cách nói của mẹ, nhưng bà không hề tức giận và luôn mỉm cười.
Trước đây, tôi không dám nổi giận vì khi tôi làm vậy, mẹ còn nổi giận hơn cả tôi, và thậm chí còn đánh tôi. Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mỗi khi tôi có chút giận dỗi, mẹ đều bình tĩnh, kiên nhẫn trò chuyện và giảng giải cho tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc chưa từng có.
Tôi đã nghĩ: “Có phải đây là mẹ mình không? Thật không thể tin được. Môn tu luyện này tuyệt vời đến mức đã mang lại cho mình một ‘người mẹ’ mới.” Giờ đây ngẫm lại, tôi vẫn cảm thấy thật kỳ diệu. Sau này tôi hiểu rằng chính Sư phụ và Đại Pháp đã cải biến mẹ tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ.
Một buổi sáng tháng 9 năm 2021, gia đình chúng tôi đang chuẩn bị ăn sáng như thường lệ thì phát hiện bà nội chưa ra khỏi phòng. Chúng tôi nghĩ bà vẫn đang nghỉ ngơi. Mẹ tôi vào phòng gọi bà dậy ăn sáng, còn hai bố con tôi ngồi đợi trong phòng ăn. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng mẹ kêu cứu. Chúng tôi vội chạy vào phòng bà nội và thấy bà nằm bất động trên giường. Chân bà thõng bên mép giường, sắc mặt tái nhợt, tiểu tiện không tự chủ, chăn và đệm đều ướt sũng.
Bố tôi ôm bà và hỏi mẹ tôi: “Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi nói: “Mau cùng nhau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ đi”. Chúng tôi lập tức niệm to hết lần này đến lần khác. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ trong tâm. Bố tôi đặt tay dưới mũi bà nội và phát hiện bà không còn thở nữa.
Bố tôi trở nên lo lắng và muốn thông báo cho các chú, và bố đi lấy điện thoại di động. Mẹ và tôi không hoảng sợ và tiếp tục gọi bà nội. Chúng tôi tin vào Sư phụ và biết rằng bà nội nhất định sẽ hồi phục, vì bà đã hiểu chân tướng về Đại Pháp, bình thường bà cũng thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Khi bố tôi đang gọi điện thoại trong phòng khách, một phép màu đã xảy ra. Bà nội đột nhiên “ư” lên một tiếng và thở ra một hơi thật dài. Khuôn mặt nhợt nhạt của bà dần hồng hào trở lại, đôi mắt bà cũng mở ra, và hơi thở bắt đầu từ từ hồi phục. Bà nội tôi đã sống trở lại. Chính Sư phụ từ bi đã cứu bà và để cả gia đình chúng tôi chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, xe cứu thương đến, bố mẹ tôi đưa bà nội đi viện. Qua kiểm tra tại bệnh viện, bà nội đã bị đột quỵ.
Mặc dù bà nội đã tỉnh lại, nhưng bà không thể nói và bị liệt nửa người. Trong bệnh viện, bà vẫn kiên trì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong tâm. Đến ngày thứ ba, bà đã có thể nói và cử động cơ thể, chân cũng có thể hoạt động được. Các bác sỹ nói: “Người 90 tuổi mà hồi phục nhanh như vậy, thật sự rất hiếm thấy”. Sau hai tuần, bà được xuất viện.
Tôi còn nhiều trải nghiệm cảm động và kỳ diệu khác. Những câu chuyện trên đây chưa đủ để diễn tả lòng từ bi cứu độ của Sư phụ đối với tôi và gia đình tôi. Đệ tử càng không thể dùng lời lẽ để bày tỏ lòng biết ơn đối với Ngài! Đệ tử một lần nữa cảm ơn Ngài vì lòng từ bi và vĩ đại, cảm ân Sư phụ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/25/478929.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/15/219967.html
Đăng ngày 26-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.