Bài viết của Bích Hải, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2024] Tôi sinh năm 1953, lớn lên trong một gia đình nông thôn vô cùng nghèo khó ở Trung Quốc. Trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1959-1961), tôi suýt chết đói. Năm 1966, Cách mạng Văn hóa bắt đầu khi tôi còn là học sinh tiểu học, và lớp học thường xuyên bị dừng lại. Các học sinh được khuyến khích tham gia vào phong trào chính trị, vì vậy tôi là một học sinh bán thời gian trong 5 năm. Vì gia đình tôi rất nghèo, nên tôi nghỉ học và làm việc cho đội sản xuất. Vì làng tôi chỉ có vài người biết chữ và không có giáo viên, nên Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) của làng đề nghị tôi dạy học.

Vợ chồng tôi rất nghèo, vì vậy chúng tôi sống ở nhà bố mẹ vợ. Vợ tôi rất chăm chỉ và tài giỏi. Bà là bác sỹ của làng, và cũng làm việc đồng áng. Bà không nghỉ ngơi ngày nào, ngay cả khi đang mang thai. Con trai chúng tôi gầy gò, nhưng hoạt bát và đáng yêu.

ĐCSTQ biến tôi thành quỷ dữ

Tôi cảm thấy không đủ trình độ để giảng dạy, vì mình chỉ đi học 5 năm, vì vậy năm 1978 tôi từ chức và làm trong chính quyền thị trấn. Tôi vượt qua kỳ thi và trở thành một công chức. Ai cũng hy vọng rằng cuộc sống sẽ cải thiện, tuy nhiên tôi học thói quen hút thuốc và uống rượu từ những công chức khác. Họ đều dùng của công để mua rượu. Tôi uống ngày càng nhiều, và cuối cùng say xỉn mỗi ngày.

Một hôm, tôi say và đá vào đầu con trai 2 tháng tuổi của tôi khi cháu đang trong tay vợ. Cháu khóc thét lên và không thể thở. Mặt cháu tím ngắt. May mắn thay, vợ tôi là một bác sỹ, nhưng vẫn mất một khoảng thời gian con tôi mới bình phục. Tôi sợ hãi hành vi của mình và muốn cai rượu, nhưng tôi không có nghị lực. Thay vào đó, tôi lại uống càng nhiều hơn. Tôi không còn quan tâm gì tới thứ gì ở nhà và chỉ biết uống.

Tôi mất lý trí mỗi khi say. Tôi la hét, chửi rủa và đánh người khác. Một lần thậm chí tôi đã xách một con dao bếp và dọa giết người. Tôi hủy hoại vô số thứ trong nhà và ở nhà hàng. Tôi đánh vợ đến nỗi thân thể bà đầy vết bầm tím. Tôi cũng tát vào mặt vợ, và bà vẫn còn vết sẹo. Các con trai tôi khiếp đảm tôi, vì tôi thường xuyên say xỉn về nhà lúc nửa đêm và đánh thức chúng dậy bằng những tràng chửi rủa chúng inh ỏi. Tôi thường xuyên lôi chân con trai út ra và xách ngược nó lên. Mỗi khi thấy tôi say xỉn trở về, chúng đều run rẩy vì sợ hãi, trốn trong góc vườn, không dám vào nhà.

Sau khi làm rất nhiều thứ điên rồ, tôi lăn ra ngủ, thi thoảng tôi ngủ dưới gầm bàn của quán nhậu hoặc ở công sở. Tôi còn ngủ cả ngoài đường. Thi thoảng tôi bị ngộ độc rượu và phải đưa tới bệnh viện. Vô số lần, mọi người nơi tôi đến phải gọi cho vợ tôi vào nửa đêm. Bà phải lau dọn bãi nôn của tôi và thay quần tôi khi tôi làm ướt. Vì lũ trẻ còn quá nhỏ để phải ở nhà một mình, vợ tôi phải bế chúng theo cùng.

Vợ tôi chỉ cười và xin lỗi những người khác, nhưng một lần khi chúng tôi về tới nhà, bà ấy đã khóc. Cả ngày bà ấy bận rộn làm việc nhà, bao gồm chăm sóc cha mẹ chúng tôi. Chập tối, bà ấy lại lo lắng về những phiền phức mà tôi đã gây ra. Đến đêm, bà lại bị tôi chửi rủa và đánh đập khi tôi say xỉn trở về. Bà ấy luôn mất ngủ. Sức khỏe của bà ấy suy giảm và mắc rất nhiều bệnh.

Tôi kiệt sức khi thức dậy vào buổi sáng, và chỉ hút thuốc. Tôi hút hai bao thuốc mỗi ngày. Khi tôi không say, vợ tôi ra sức thuyết phục tôi cai rượu. Bà ấy bảo tôi hãy nhớ lại những bức thư tình tôi viết cho bà và những lời ngọt ngào tôi đã nói trước khi cưới, lời hứa hẹn làm việc chăm chỉ cùng nhau để có một cuộc sống tốt đẹp, và rằng tôi còn muốn viết một tình sử trong cuộc sống sau này.

Bây giờ, vợ tôi làm theo những gì chúng tôi lên kế hoạch, nhưng tôi quá nghiện rượu và không thể kiểm soát bản thân. Tôi gây ra quá nhiều phiền phức khi say xỉn đến nỗi mang tiếng khắp huyện. Gia đình tôi tan vỡ cũng vì sự nghiện ngập của tôi.

Vì tất cả những đau khổ vợ tôi phải chịu đựng, bà phát một số bệnh: suy nhược thần kinh, mất ngủ, viêm mũi và viêm amidan mãn tính. Sau đó bà bị viêm khớp dạng thấp, gây ra bệnh tim. Sau khi khám bệnh, người ta kết luận rằng viên khớp dạng thấp là do viêm amidan, vì vậy amidan của bà bị cắt bỏ, nhưng họng vẫn đau, và nó chuyển thành viêm họng mãn tính. Khớp của vợ tôi đau đến nỗi bà không thể chải đầu, và không thể nâng bát cơm lên ăn. Bà cũng phải chịu những cơn đau kinh khủng ở đầu gối, đau thần kinh tọa, nhiễm trùng đường tiết niệu mãn tính, đau bụng kinh, các vấn đề nghiệm trọng về dạ dày, vv… Vì bị hành hạ bởi nhiều bệnh tật, vợ tôi vô cùng yếu và luôn cảm thấy lạnh. Ngoại trừ những ngày nóng nhất trong mùa hè, chân bà ấy luôn luôn lạnh. Vào mùa đông, thỉnh thoảng máy sưởi đốt cháy lưng quần áo của bà ấy mà bà không hề biết.

Hoàn cảnh gia đình khó khăn làm cho tình trạng của vợ tôi tiếp tục xấu đi. Vào tháng 4 năm 1997, vợ tôi không thể làm được việc gì, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân. Khi các con đi học về thì không có gì để ăn. Mặc dù như vậy, tôi vẫn tiếp tục say xỉn như trước. Một hôm, sau khi say, tôi đá vào một cái bàn quán nhậu và chân tôi bị gãy. Vài người đã mang tôi về nhà lúc nửa đêm. Vợ tôi đang nằm trên giường và không thể chăm sóc tôi, bà phải gọi em gái sang giúp. Vợ chồng em vợ tôi gọi taxi và đưa tôi tới bệnh viện. Họ chăm sóc gia đình tôi khi tôi đang ở bệnh viện.

Đôi khi tôi hối hận. Khi nhớ lại những hành vi của mình, tôi cảm thấy mình hành động như một con quỷ. Tôi tin rằng đó là do mình giao du với nhóm người xấu này mới trở nên như vậy. Không một ai được gọi là bạn bè tới thăm tôi, để tôi tự thân vận động. Tôi hủy hoại thân thể bằng rượu. Tôi bị trĩ nặng, cả nội và ngoại, và một lỗ rò chảy máu liên tục. Tôi hút 2 bao thuốc mỗi ngày, gây ra chứng viêm phế quản nghiêm trọng. Tôi cũng bị đau thần kinh đầu nghiêm trọng.

Cuộc đời tôi có một bước ngoặt tích cực

Khi cuộc sống của chúng tôi dường như vô vọng, bạn bè của vợ tôi đến thăm và nói với bà về một môn khí công tên là Pháp Luân Đại Pháp, nghe nói hiệu nghiệm vô cùng trong việc chữa bệnh khỏe người, nhưng vợ tôi không tin môn khí công đó có thể giúp được mình. Sau nhiều năm, vợ tôi đã thử mọi biện pháp, từ Tây Y tới Trung Y. Không gì hiệu nghiệm, và sức khỏe của vợ tôi tiếp tục sa sút. Nhưng bà lo rằng lũ trẻ không thể sống thiếu bà, vì thế bà quyết định thử một lần. Bà bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Ngạc nhiên thay, chỉ mới đọc cuốn sách này, sức khỏe của vợ tôi đã bắt đầu cải thiện hàng ngày. Sau 4 hay 5 ngày, bà ấy có thể đứng dậy và tập các bài công pháp. Bà ấy dần dần có thể nấu nướng và làm việc nhà trở lại, và chúng tôi không còn cần em vợ chăm sóc nữa. Sau đó, vợ tôi có thể bắt đầu làm hàng thủ công.

Để tiết kiệm thời gian, vợ tôi bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho bà ấy nghe khi bà làm việc. Không hề hay biết, cơn đau chân của tôi biến mất, và tôi có thể đạp xe đạp đi làm. Nước da của vợ tôi trở nên hồng hào và bà ấy mỉm cười. Bà ấy dùng các bài giảng trong Pháp Luân Đại Pháp cùng những giá trị truyền thống để dạy dỗ lũ trẻ của chúng tôi, giúp chúng trở thành những học sinh xuất sắc với phẩm chất và thành tích tốt.

Cuộc bức hại bắt đầu

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Dưới áp lực khủng khiếp đó, vợ tôi hoảng sợ và ngừng luyện các bài công pháp và học Pháp. Chưa đầy một năm sau, bà ấy mắc phải một số bệnh mới, bao gồm mất ngủ, huyết áp cao, cholesterol cao, thoái hóa đốt sống cổ, các vấn đề về mắt và hội chứng mãn kinh khi chỉ mới 40 tuổi. Không còn cách nào khác, bà ấy nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp, và tu luyện trở lại. Thần kỳ thay, chỉ sau vài ngày, mọi bệnh tật của bà ấy biến mất mà không cần chữa trị.

Vợ tôi vui mừng khôn xiết và bắt đầu chia sẻ trải nghiệm của mình với những người khác, nói cho họ chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp mà không hề bàn bạc với tôi. Cảnh sát bắt giữ bà ấy khi quay về, và đưa bà tới trại tạm giam. Chuyện này khiến tôi lo sợ. Trên hết, bí thư ĐCS ở chỗ tôi làm gây áp lực với tôi, thúc giục tôi tham gia vào cuộc bức hại này. Ông ta khăng khăng bắt tôi ở một ngôi làng có các học viên Đại Pháp, cấm tôi trở về nhà. Nếu bất kỳ học viên nào ở làng đó tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.

Vào lúc đó, con trai út của chúng tôi vẫn còn học tiểu học. Suốt những ngày đó, cả lớp nhìn cháu với ánh mắt lạ lùng, và buổi tối, cháu trở về nhà mà không có gì ăn. Cháu đói và sợ hãi, trốn trong chăn và khóc. Chị vợ tôi phát hiện ra hoàn cảnh và tới chăm sóc cháu, giúp cháu vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Tôi tuyệt vọng, thiếu can đảm để đứng lên đòi công lý mặc dù tôi biết Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại oan sai. Vợ tôi đã không hề làm gì sai và chỉ đơn thuần nói ra dựa trên lương tâm của mình. Thay vì hỗ trợ vợ mình, tôi giữ một thái độ oán giận với Pháp Luân Đại Pháp và vợ tôi vì sự phiền hà, áp lực và bất công của tôi. Tôi nguyền rủa bà ấy và các học viên khác, thậm chí nói rằng bất kỳ ai đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp nên bị tử hình. Tôi mặc kệ những gì vợ mình phải chịu đựng, và thậm chí còn nghĩ đến việc ly hôn nếu bà ấy bị cầm tù lâu.

Rất nhanh, tôi đã chịu quả báo. Chưa đầy một tuần, hai mắt tôi bị viêm và chảy máu, sưng tấy như củ khoai lang. Cơn đau khủng khiếp, tôi không thể mở nổi mắt. Thậm chí dù đã trị, tình trạng của tôi còn ngày càng tệ hơn. Cùng lúc đó, bệnh trĩ của tôi trở nên đau đớn kinh khủng. Tôi càng căm ghét vợ tôi hơn, đổ tội cho bà ấy vì mang tai họa đến cho tôi. Hai tuần sau, khi vợ tôi trở về nhà, tôi từ mặt bà ấy. Vợ tôi bị cảnh sát và chính quyền địa phương bắt phải trả 10.000 Nhân dân tệ, nhưng tôi không quan tâm.

Sau khi biết tình cảnh của tôi, vợ tôi không hề oán giận tôi. Bà ấy gọi tôi và thúc giục tôi về nhà. Khi tôi về nhà, bà ấy chữa trị cho tôi trong khi giảng chân tướng cho tôi, khích lệ tôi cầu xin Sư phụ tha thứ và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi nghe theo bà ấy.

Chưa đầy một tuần sau, mắt và sức khỏe của tôi đều ổn. Mặc dù thể nghiệm uy lực của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không hề thay đổi thói quen xấu của mình. Tôi tiếp tục uống rượu rất nhiều, và sức khỏe của tôi tiếp tục sa sút. Bệnh viêm phế quản và trĩ của tôi ngày càng nặng, gây ra tình trạng ho liên tục, có máu trong phân, và đau đớn dữ dội. Tôi tiêm, truyền dịch, và điều trị tại nhà, nhưng không tác dụng gì. Thậm chí còn tệ hơn, tôi phát ban da trên khắp cơ thể do rượu, và chúng ngứa kinh khủng. Tôi gãi chảy cả máu đóng vảy, sau đó lại gãi cho đến khi chảy máu lại.

Năm 2008, tôi nghỉ hưu và cuối cùng cũng ly khai khỏi đám bạn rượu. Vì có thêm thời gian ở nhà, vợ tôi khích lệ tôi đọc cuốn sách quý, Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đọc đi đọc lại.

Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ bảy, Chuyển pháp Luân :

“Uống rượu khẳng định là gây nghiện, nó là dục vọng chà xát, kích thích lên thần kinh gây nghiện của người ta; càng uống nghiện càng nặng. Làm người luyện công, chúng ta thử nghĩ xem, tâm chấp trước ấy có nên vứt bỏ đi không? Tâm ấy cũng cần phải bỏ.”

“Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được.”

Tôi liên tục học thuộc đoạn Pháp này. Uy lực của Đại Pháp là vô biên, và cuối cùng tôi có thể từ bỏ những thói xấu uống rượu và hút thuốc của mình, vốn đã đeo bám tôi nửa đời. Sức khỏe của tôi dần dần bình phục. Tôi chân chính bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp soi sáng gia đình tôi

Ngoại trừ việc bức hại và sách nhiễu mà chúng tôi phải chịu đựng, mọi việc trong gia đình tôi đều suôn sẻ. Các con chúng tôi đều thành đạt trong học tập và sự nghiệp. Các con trai và con dâu đều có công việc và thu nhập tốt. Các cháu trai học giỏi và giành giải thưởng mỗi năm. Chúng thông minh, nhạy bén, hoạt bát và đáng yêu.

Vợ tôi nâng cao được trí huệ nhờ tu luyện Đại Pháp và trở thành một bác sỹ giỏi. Bà ấy có thể mở một phòng khám, mặc dù bà chỉ học tiểu học và học thêm chương trình bác sỹ nông thôn trong vài tháng. Phòng khám của bà ngày càng trở nên nổi tiếng, nhiều người đến từ hàng trăm dặm, và thậm chí từ thành phố. Điều không thể tin nổi hơn nữa là trước khi tu luyện Đại Pháp, bà ấy chưa từng đạp xe đạp và không thể dùng máy tính thành thục, nhưng giờ bà ấy có thể lái xe và dùng máy tính.

Về phần tôi, từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần dần từ bỏ tất cả các thói quen xấu của mình, và chính lại bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để trở thành một người thực sự tốt. Mặc dù không giỏi giảng chân tướng, nhưng tôi làm tất cả việc nhà để giúp vợ, cho bà ấy có thêm thời gian ra ngoài giảng chân tướng. Hiện giờ, gia đình 8 người chúng tôi đều khỏe mạnh, chung sống hài hòa, và tràn đầy hạnh phúc. Tôi muốn thay mặt toàn thể gia định tôi bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới Sư phụ vì sự từ bi cứu độ và hồng ân vô bờ.

Vì tầng thứ có hạn, nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, xin từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/29/480719.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/16/221670.html

Đăng ngày 22-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share