Viết bởi một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2008] Tôi cảm thấy thật sự quá may mắn vì tất cả ba thành viên trong gia đình tôi đều là học viên Pháp Luân Công. Cha tôi đã từng bị bệnh ở chân và không biện pháp điều trị nào có thể chữa khỏi. Sau khi ông bắt đầu học Pháp, bệnh của ông đã được chữa khỏi. Bởi vậy, mẹ tôi và tôi cũng đã bắt đầu tu luyện. Mẹ tôi và tôi luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái với môi trường gia đình hài hoà. Chúng tôi thảo luận về các chủ đề dựa trên Pháp, cùng nhau thăng tiến và tu luyện bản thân tốt.

Tuy nhiên, bố tôi, người luôn tinh tấn trong học Pháp, đã bắt đầu chịu đựng đau đớn bởi nghiệp bệnh trầm trọng. Lúc bắt đầu, mẹ tôi và tôi cố gắng kiên trì giúp đỡ ông từ quan điểm của Pháp bằng việc đọc Pháp về nghiệp bệnh cho ông nghe. Nhiều đồng tu đã giúp đỡ ông bằng việc chia sẻ với ông những kinh nghiệm và hiểu biết của họ về những nguyên lý của Pháp. Khi ông nghe Pháp về phần nghiệp bệnh, ông rất sáng suốt thanh tỉnh và nói rằng ông sẽ kiên định. Cũng như thế, khi các đồng tu nói chuyện với ông, đầu óc của ông rất sáng suốt và minh bạch. Tuy nhiên, chủ ý thức của ông lại trở nên mê mờ ngay sau khi thảo luận. Ông liên tục nói rằng ông muốn đến bệnh viện để kiểm tra. Chúng tôi hiểu rằng những lời đó không phải là chân ý của ông.

Về thực chất, gốc rễ của vấn đề lại từ mẹ của tôi và tôi. Chúng tôi đã có chấp trước dính mắc về hoàn cảnh và đã không nhìn vào bên trong. Vì chúng tôi không thể loại bỏ những chấp trước kịp thời, nên cựu thế lực đã lợi dụng những thiếu sót của chúng tôi và đã phóng đại những chấp trước của chúng tôi. Bố tôi bắt đầu liên tục phàn làn và oán trách mẹ tôi. Ông phàn nàn rằng nếu ông có thể đến bệnh viện, thì bệnh của ông sẽ được chữa khỏi, và bây giờ thì đã quá muộn để đến bệnh viện. Ông ấy than phiền với chúng tôi từng phút từng giây. Thỉnh thoảng, ma tính của ông nổi lên và trách móc chúng tôi rất thậm tệ, đặc biệt là mẹ tôi.

Thực tế, chúng tôi đã ngộ ra rằng chấp trước của bố tôi là luôn tin rằng “bệnh” là hiện hữu có thực. Chấp trước của mẹ tôi là bà ấy sợ chấp trước của bố tôi nổi lên. Ví dụ như, bà nói rằng nếu bố tôi đến bệnh viện, thì ông sẽ từ bỏ tu luyện. Vì vậy, khi bố tôi bắt đầu yêu cầu được đi đến bệnh viện, chúng tôi đã hoàn toàn chống lại ý kiến đó. Chúng tôi nói với ông rằng y học hiện đại không thể chữa khỏi tận gốc bệnh ông. Chúng tôi luôn so sánh những mong muốn của ông với Pháp và không hiểu tại sao ông không thể hiểu Pháp. Chúng tôi đã nghĩ rằng chúng tôi tốt hơn ông, và lờ đi việc chúng tôi nên đo lường bản thân với Pháp. Dần dần, chúng tôi đã mất kiên nhẫn và bắt đầu tranh luận với nhau. Sau đó, tôi đã bắt đầu phàn nàn trách móc ông và hoàn toàn đánh mất đi lòng từ bi của mình. Xung đột giữa chúng tôi ngày càng trở nên thầm trọng. Bố tôi ngừng học Pháp và đã đi đến bệnh viện. Mẹ tôi bị cản trở bởi những quan niệm con người và bắt đầu cảm thấy không được khoẻ cả về thể chất lẫn tinh thần. Cựu thế lực đang cố gắng tiêu diệt tất cả chúng tôi.

Với sự giúp đỡ của một bạn đồng tu, bố tôi đã rời nhà mấy ngày. Mẹ tôi bắt đầu trầm tĩnh trở lại và nhìn vào bên trong. Tôi cũng bắt đầu nhìn sâu vào bên trong mình, và học Pháp với mẹ tôi.

Trên thực tế, chúng ta có nhiều chỗ hữu lậu, thiếu sót và khe hở! Chúng ta luôn để ý người khác, so sánh hành xử của người khác với Pháp thay vì nhìn vào bên trong và phát chính niệm loại trừ can nhiễu. Tuy nhiên, làm sao chính niệm của chúng ta có hiệu lực khi mà vẫn còn những chấp trước dính mắc ẩn sâu? Chỉ khi chúng ta có thể nhận ra những chấp trước của chúng ta và bắt đầu loại trừ chúng, thì Sư Phụ mới có thể giúp chúng ta. Việc chúng ta quá chấp trước vào quan niệm cũa mình cũng giống y như việc bố tôi chấp trước vào “bệnh” của ông. Mặc dù tiêu điểm là khác nhau, nhưng chúng tất cả đều là những chấp trước dính mắc và cần phải được loại bỏ. Nói thẳng ra, tất cả chúng ta đều có chấp trước dính mắc nhưng chúng ta không muốn thừa nhận những chấp trước dính mắc của chúng ta. Do vậy, chúng ta đã không thể xử lý những mâu thuẫn xung đột bằng chính niệm khi chúng xảy đến.

Chúng ta sẽ làm tốt nhất hết khả năng của mình không để Sư Phụ lại thất vọng nữa! Bất cứ khi nào chúng ta có mâu thuẫn, chúng ta nên trầm tĩnh trở lại và nhìn vào bên trong vô điều kiện. Chúng ta không nên để cựu thế lực lợi dụng những khe hở của chúng ta. Chúng ta phải hoàn toàn chống lại cả hai loại bức hại hữu hình lẫn vô hình từ cựu thế lực

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/1/31/171431.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/13/94311.html

Đăng ngày 20-02-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share