[MINH HUỆ 01-02-2008] Tôi bắt đầu công việc trong Truyền Thanh Minh Huệ vào cuối 2007. Công việc của tôi là làm một chương trình phỏng vấn 10 phút một lần mỗi tuần. Tôi đã làm công việc đó được một năm rưỡi. Tôi muốn chia sẻ một vài sự hiểu biết và kinh nghiệm của mình.

1. Loại bỏ chấp trước vào tài năng

Khi bắt đầu làm việc, tôi đã phỏng vấn một học viên thường xuyên thỉnh nguyện trước đại sứ quán Trung Quốc. Tôi đã không thích cô ấy vì tôi nghĩ cô không lý trí. Mặc dù cô là người Tây Phương, nhưng tiếng anh của cô không tốt và có nhiều lỗi, tôi thường phải đoán cái mà cô ấy cố đang gắng nói. Đôi khi cô ấy chỉ nói lẩm bẩm. Tôi đã có một chấp trước: tôi thích nói chuyện với những người có tư duy lôgic hợp lý và có thể nói rõ ràng hoặc những người có tài năng. Người học viên đặc biệt này đã không điền đầy đủ. Tôi trở nên thực sự mất kiên nhẫn với cô. Khi cô nói, tôi không thể không nghĩ rằng nó sẽ làm tôi mất nhiều thời gian để lam sạch dữ liệu âm thanh (những kỹ năng kỹ thuật của tôi rất hạn chế vào lúc đó).

Khi tôi kết thúc cuộc phỏng vấn với cô và bắt đầu biên tập âm thanh, tôi thậm trí đã trở nên bực tức hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không thể nhìn rõ, cảm thấy yếu, và dạ dày của tôi làm tôi khó chịu. Điều này là rất không bình thường. Tôi đã từng làm việc trên máy tính cả ngày mà không có vấn đề gì. Điều gì đang xảy ra với tôi đây? Tôi dừng lại việc đang làm và bắt đầu nghĩ. Tôi đã nhận ra rằng tình trạng tinh thần của tôi đã không đúng đắn. Tôi đã than phiền chê trách người học viên vì vấn đề của tôi: thật mất thời gian để biên tập tài liệu âm thanh của cô. Tôi đã không thích phong cách của cô ấy vân vân…Tôi đã quá chú trọng vào bản thân.

Tôi đã nhận ra rằng tôi quá ích kỷ. Tôi đã đưa ra một lỗ hổng lớn cho ma quỷ lợi dụng. Tôi không thể để điều này xảy ra, nên tôi đã tiếp tục làm việc. Tôi tự nhắc nhở mình không được để lẫn lộn những cảm xúc của mình với công việc Đại Pháp và chỉ làm cái mà tôi phải làm, mà không phán xét về các học viên khác.
Sau một lúc, sự khó chịu của tôi giảm xuống. Khi tôi nghe lại dữ liệu âm thanh, tôi thấy rằng người học viên đã nói rất tốt. Vậy là tôi đã quá tập trung vào điểm yếu của cô và bỏ qua điểm mạnh của cô ấy.

Tôi nhận ra rằng, trong tu luyện và cuộc sống hàng ngày, tôi là một người hay đòi hỏi, đặc biệt là trong lĩnh vực tôi giỏi. Tôi quá tập trung vào điểm yếu của mọi người và luôn thắc mắc tại sao mọi người không thể thăng tiến. Trên thực tế, tôi chỉ coi trọng bản thân mình.

Chấp trước này có thể có những nguyên nhân gốc rễ sâu hơn. Một vài năm trước, tôi có một giấc mơ. Tôi đã mơ thấy những chúng sinh bị lôi kéo bởi ma quỷ. Họ đang đợi hai vị thần để trừng phạt ma quỷ. Hai vị thần bay qua, một vị trẻ hơn, vị kia tầm trung tuổi và một nữ thần. Tôi là nữ thần trong giấc mộng. Vị trẻ là người trợ giúp tôi. Tôi ý thức được rất rõ ràng về cách mà mọi người nhìn tôi trong giấc mộng. Họ kính phục khả năng của tôi và tin tưởng tôi. Tôi đã rất tự hào về lý trí và năng lực của mình. Tôi đã không nghĩ nhiều về những người khác. Và vì, tôi đã không thể hiện tính tự mãn của mình trên bề mặt. Tôi đã xem mình là thần. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng tâm tính của tôi đã trệch khỏi cái được trông đợi ở tầng đó. Tôi là người ích kỷ. Mặc dù trong cảnh giới đó vẫn là thế giới thần thánh, nhưng nó đã bại hoại.

Chấp trước của tôi đã được củng cố trong cuộc sống này bởi vì tôi có một số năng lực nhất định mà thường mang lại cho tôi những lời khen ngợi. Vì không để ý đến nó, nên dần dần tính tự mãn và không khoan dung với người không có năng lực của tôi đã gia tăng. Vì tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã được ca ngợi bởi nhiều đồng tu. Những phản ứng của tôi đối với sự tán dương ca ngợi đó giống với những phản ứng trong giấc mơ kia của tôi. Tôi tự hào về chính mình và luôn đặt mình trong vị thế cao. Cựu thế lực đã an bài những khả năng cho tôi để gia tăng phần của tôi mà đã lệch khỏi Pháp.

Tuy nhiên, Đại Pháp có thể chính lại mọi thứ. Qua học Pháp, tôi hiểu rằng những năng lực của tôi đến từ Pháp và chúng nên được dùng để hỗ trợ Sư Phụ chính lại thế giới, chứ không phải dùng để tăng cường chấp trước của chúng ta. Tất cả chúng ta đều có những tính cách, đặc tính của riêng mình, với những sứ mệnh khác nhau trong thế giới này. Những năng lực của chúng ta, mạnh hay yếu, đều được an bài bởi Sư Phụ và có lý do của nó. Tôi có những khả năng đó, không phải vì tôi là người vĩ đại, mà là Đạ Pháp vĩ đại. Là một sinh mệnh trong Đại Pháp, tôi không nên kiêu hãnh về một năng lực nào đó mà mình có được từ Đại Pháp, và không có lý do gì để xoi mói những người mà có vẻ như không có những năng lực mạnh mẽ,

2. Tâm tính được phô bày ra trong mâu thuẫn, xung đột

Một vài tháng sau đó, tôi có thai, một đứa bé trai thứ hai. Tôi thấy rằng tôi không thể thức khuya như trước, hoặc tôi sẽ cảm thấy buồn nôn. Do vậy, tôi tránh việc đi ngủ quá muộn. Một lần tôi cần tải một chương trình lên vào buổi tối, nên tôi đã nói với chồng tôi rằng khi con trai chúng tôi đi ngủ, tôi sẽ bắt đầu làm để tôi có thể hoàn thành vào 12 giờ trưa. Chồng tôi không được gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào khi tôi đang ghi âm. Khi tôi sẵn sàng ghi âm, tôi thấy chồng tôi đang nói chuyện trên điện thoại. Tôi đã ra hiệu cho anh ấy rằng tôi cần bắt đầu ghi âm. Anh ấy ghật đầu, nhưng 20 phút đã qua và anh ấy vẫn còn nói chuyện trên điện thoại. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ anh ấy thật không tử tế và tôi đã nóng lên: “Anh không bao giờ ở nhà. Em phải ở nhà chăm sóc con nhỏ. Em phải đi làm và làm công việc Đại Pháp. Bây giờ em có thai. Nếu em đi ngủ quá muộn, em sẽ không ngủ ngon giấc và vân vân…” Tất cả những tổn thương cũ đã trỗi dậy.

Tôi lại ra hiệu cho chồng tôi bằng micrô của tôi. Tuy nhiên, anh ấy chỉ gật đầu, cằn nhằn, và tiếp tục nói chuyện. Tôi đã giận giữ. “Anh thậm chí đã không nhìn em”. Tôi gần như là muốn chộp lấy điện thoại và la hét anh. Nhưng tôi đã kiểm soát được mình vì tôi không muốn người tu luyện biết về điều này. Tôi đã xông ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại

Chồng tôi có lẽ đã nhận ra điều gì đó không đúng. Ngay khi tôi ngồi xuống, anh kết thúc cuộc nói chuyện và đi ra. Tôi thậm chí tức giận hơn khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của anh. Tôi đã trách móc một cách thậm tệ về việc anh không tử tế với tôi như thế nào. Anh ấy đã lắng nghe. Sau khi tôi bình tĩnh trở lại anh đã nói: “Anh biết rằng em bị căng thẳng. Nhưng em có biết rằng anh cũng rất căng thẳng? Anh không làm tốt trong việc hợp tác. Anh không nghĩ anh phù hợp với công việc của mình.”

Tôi biết rằng anh đang thành thật với tôi. Anh đã cảm thấy nhiều áp lực. Tôi biết rằng anh nhận nhiều công việc phối hợp, tôi đã không muốn có thêm một đứa bé trai thứ hai. Mẹ tôi đến sống với tôi hai lần trong những thời kỳ đầu có thai của tôi, và sau khi con trai tôi sinh, bà lại đến giúp tôi. Khi bà kiệt sức vì mệt mỏi. Bà chỉ học Pháp Luân Công và chưa phải là một người tu luyện thực sự. Bà không thể hiểu tại sao chồng tôi lại tốn quá nhiều thời gian và cố gắng như vậy vì điều mà không mang lại tiền cho gia đình. Tôi không thể làm cho bà hiểu hoàn toàn. Thật may mắn, bà đã thay đổi nhờ những màn biểu diễn Văn nghệ Tết nguyên đán.

Với áp lực từ công việc Đại Pháp, sự không thoải mái từ việc có thai của tôi, và tâm trạng của tôi hay thay đổi, tôi đã trở nên thực sự tức tối khó chịu. Tôi không có vấn đề gì với mẹ tôi vì bà là một người thường, và tôi có thể hiểu được bà từ đâu đến. Có thể hiểu được khi bà than phiền về mệt mỏi và về đã không thấy mục đích của chương trình Văn nghệ Tết nguyên đán Trung Quốc. Nhưng chồng tôi là một người tu luyện. Tôi nghĩ rằng anh ấy là một người tu luyện. Nếu anh ấy không sống theo tiêu chuẩn, tôi mới mất bình tĩnh với anh. Tôi đã quên tất cả những điều mà Sư Phụ đã nói: những người tu luyện không nên tức giận và cần phải khoan dung, và chúng ta nên nghĩ đến người khác trước. Trong những hoàn cảnh như vậy, một mâu thuẫn nhỏ đã phát triển thành lớn.

Trên thực tế, tôi đã sử dụng một lương lớn thời gian học Pháp trong thời kỳ đó. Tôi đã nhận ra rằng tôi không kiên định trong tu luyện của mình nên tôi đã học nhiều. Khi tôi đọc Pháp, tôi đã cảm thấy rằng hết nút thắt này đến nút thắt khác đã được cởi bỏ. Tôi đã trở thành một người khác, với một cái tâm rất thanh tịnh, và những phàn nàn của tôi lập tức biền mất. Nhưng khi tôi cảm thấy căng thẳng, nhiều chấp trước của tôi lại xuất hiện trở lại.

Tôi thấy rằng khi chúng ta không ở dưới áp lực, tính ích kỷ của chúng ta được che dấu bởi một vài thứ nhất định, như là tính lịch sự nhã nhặn và một sự hiểu biết về cái mà chúng ta có trên bề mặt. Nhưng nó không có nghĩa là các chấp trước đã bị nhổ tận gốc. Nó sẽ nổi lên khi chúng ta bị căng thẳng. Do vậy, tôi đã nhận ra rằng sự tu luyện của tôi không chắc chắn. Tôi đã quá chấp trước vào cái mà tôi phải làm đến mức tôi không chú ý gì đến việc người khác cảm thấy thế nào.

Giải pháp duy nhất là học Pháp nhiều hơn nữa, nghĩ đến người khác trước, và cần khoan dung tha thứ hơn. Khi chúng ta có những năng lực lớn hơn và loại bỏ các tâm chấp trước của chúng ta, chúng ta có thể hành xử tốt hơn nhiều khi có áp lực.

Nhìn lại kinh nghiệm của tôi, tôi có thể cảm nhận Sư Phụ đang dẫn dắt tôi trong mọi lúc. Bất kể chúng ta có bao nhiêu mâu thuẫn giữa các đồng tu, bất kể chúng ta không hành xử tốt như những người tu luyện như thế nào, Sư Phụ không bao giờ bỏ chúng ta. Tôi nhất định làm tốt hơn và chính lại mọi thứ trong tôi, phần mà chưa phải là “Chân Thiện Nhẫn”.

Cảm ơn các bạn, Sư Phụ đã cho chúng ta có hội tu luyện và thanh lọc chúng ta để chúng ta có thể phản bổn quy chân.

Bài chia sẻ kinh nghiệm trong các biên tập viên Minh Huệ, 2007

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/1/159586.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/24/94750.html

Đăng ngày 29-2-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share