Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2007] Đối với một đệ tử Đại Pháp, việc quan trọng nhất hiện nay chính là cứu độ chúng sinh. Giảng sự thật dường như là khía cạnh khó khăn nhất của ba điều chúng ta cần làm trong Chính Pháp. Đôi khi, chúng ta cảm thấy giảng sự thật khó khăn, đó chính vì phần nhiều thời gian khi chúng ta thực hiện công việc theo cách suy nghĩ của người thường.

Pháp của Sư Phụ giảng cho chúng ta về sự khác biệt giữa người và thần. Với một người thường – không phải là người tu luyện, ý niệm chỉ huy tứ chi và các giác quan thực hiện công việc. Với người tu luyện, ý niệm (chính niệm) chỉ huy công năng để thực hiện mọi việc. Vậy, chính là công năng của của họ thực hiện những việc cần làm. Như với Thần và Phật, ý niệm của họ khiến mọi thứ được thực hiện trong một thời gian ngắn nhất trong mọi không gian. Vậy, đo bằng thời gian trong không gian của chúng ta, mọi việc sẽ được thực hiện trong chớp mắt. Trên thực tế, khi đệ tử Đại Pháp có chính niệm mạnh mẽ, chúng ta có thể sử dụng công năng như mong muốn. Mọi việc quả thực là có thể thực hiện thậm chí không cần nhấc chân động tay. Chính bởi vì lúc đó tâm tính của ta đã đạt đến tiêu chuẩn của Thần Phật và chúng ta làm mọi việc trong trạng thái của Thần và Phật?

Từ lần đầu khi Sư Phụ giảng cho chúng ta về việc cứu độ chúng sinh, đệ tử Đại Pháp đã có những cố gắng lớn lao trong công việc giảng sự thật. Mọi người đề xướng nỗ lực qua những hình thức thực hiện đa dạng, phong phú, và đã thu nhận được nhiều kinh nghiệm trong việc giảng sự thật. Nhưng vấn đề là tất cả các phương pháp và kinh nghiệm đều không thể thay thế cho việc phát chính niệm. Cuộc bức hại có vẻ gia tăng trên toàn Trung Quốc đã chỉ ra vấn đề này. Điều đó có nghĩa là, chúng ta đã vô tình càng ngày càng không chú ý đến tác dụng của công năng và chính niệm của mình trong quá trình làm phong phú phương pháp giảng sự thật. Nói một cách tương tự, điều đó cũng như là chúng ta chuyển dần từ việc sử dụng một “que diêm để khêu răng” đến việc sử dụng “những khí cụ chính xác của Tây y để đục răng.” Trong quá trình cứu độ chúng sinh, chúng ta đã càng ngày càng chú ý đến các dạng y cụ Tây Y và dần hình thành một quan niệm rằng hiệu quả trị bệnh phụ thuộc vào sự ưu trội của công cụ mà vô tình lơ là sự vô hình của “lớp khí vàng rất đặc bốc lên từ thứ thuốc ấy.”

Thực hiện công việc Đại Pháp trong trạng thái hoặc ý niệm của thần thay vì trong trạng thái và ý niệm của người thường chính là chìa khoá chấm dứt cuộc bức hại và cứu độ chúng sinh.

Tôi nhớ lại sau khi cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 Tháng Bảy 1999, vì tôi học Pháp và ít có quan hệ với các bạn đồng tu, tôi tức thời đã không biết phải làm gì. Sau đó tôi quyết định mình nên tận dụng cơ hội này để học Pháp, đổi mới lại bản thân mình trong mỗi suy nghĩ, và giữ ý niệm thanh tịnh nhất để chính niệm của mình được tốt. Tôi tin rằng Đại Pháp có thể làm tất cả nếu như mình giữ tâm niệm của mình thanh tịnh, Đại Pháp sẽ chỉ ra cho mình cần làm mọi việc như thế nào.

Mỗi ngày tôi đều không hề phí phạm một chút thời gian, ngay cả khi tôi thực hiện công việc nhà. Tôi cố gắng hết sức mình học Pháp và tập công. Cùng lúc đó, tôi kiểm soát ý niệm của mình và nếu tôi thấy một điều gì không tốt, tôi loại bỏ nó ngay. Khi đó, dường như mỗi một phút tôi đều tự động kiểm soát ý niệm. Bằng cách đó, tôi thay đổi rất nhanh, và tâm trí tôi mau chóng trở nên sáng suốt. Tôi trở nên vững vàng, và chính niệm của tôi ngày càng mạnh. Bất kì tà ác nào từ các không gian khác đến gần tôi, tôi có thể cảm nhận được chúng ngay lập tức. Tôi tập trung tâm trí mình lúc đó và những điều xấu lập tức bị giải thể. Mỗi một ngày, chủ nguyên thần của tôi đều rời thân thể và tiêu diệt tà ác ở những không gian khác. Khi đó, Sư Phụ còn chưa dạy chúng ta phát chính niệm, sử dụng công năng hoặc giải thể tà ác như thế nào. Tuy vậy quả thực tôi đã thực hiện những điều đó mà không biết. Mỗi khi tôi trở về từ những không gian khác, tôi tựa như một khối cầu mang năng lượng. Toàn bộ thân thể tôi ở các tầng vi mô đang sôi lên, và tôi khó có thể cảm giác cơ thể của mình. Tôi có thể hồi phục trạng thái bình thường chỉ sau chốc lát. Mọi thứ xung quanh tôi đều có năng lượng, thậm chí cái nhìn của tôi cũng có năng lượng. Khi tôi nhìn vào một bức tường, bức tường được bao phủ bởi một làn sóng trong suốt đầy mầu sắc. Khi tôi nhìn vào dây đèn, dây đèn rung lên. Khi tôi tập trung lên trần nhà, ở đó rực ánh sáng vàng với Pháp Luân trong suốt, lúc ẩn lúc hiện.

Tôi ở trong trạng thái này khoảng hơn sáu tháng, và sau đó tôi biết mình phải đi Bắc Kinh kêu gọi. Bởi tôi đã có ý nghĩ không sợ bị bắt vào tù (ý nghĩ không đúng) và tôi không phản kháng nó, tôi đã trải qua một tháng trong tù. Trong giai đoạn đó, tôi đã gặp rất nhiều tù nhân khác nhau và tôi đã nói với họ về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự bức hại hiện nay. Đa số họ, trừ một vài người nghiện ma tuý, đều tin tưởng, và họ đã sớm được ban ơn. Một ngày sau khi tôi được tự do, tôi gặp một người bạn tù cũ. (Thái độ của chị với Đại Pháp có biểu hiện tốt nhất. Chị bị kết án một số năm vì tội vô ý ngộ sát và chị đã được thả sớm ngay sau đó.) Chị kể với tôi là một bạn tù cũng nhận được giảm án và một bạn tù khác đang thực hiện hình phạt bên ngoài trại giam, v, v. Tôi nghĩ lại và nhận thấy rằng việc gia hạn giảm án của họ chính là sự phản ảnh trực tiếp một cách tương ứng thái độ của họ đối với Đại Pháp.

Tôi chỉ muốn nói rằng sức mạnh của một người tu Đại Pháp không vật chất hoá qua kĩ năng hay phương cách thực hiện công việc, những cái đó chỉ là sự trợ giúp. Thay vào đó, sức mạnh này liên quan đến chính niệm không gì phá nổi của người tu, điều đó đến từ Pháp, đến từ niềm tin của bạn, đến từ quá trình tích luỹ của tu luyện chân chính. Chính niệm của bạn càng mạnh mẽ, bạn càng nhanh chóng giải thể tà ác, và ngược lại. Nếu chính niệm của chúng ta không mạnh mẽ, điều đó có nghĩa là chúng ta đang ở trạng thái của người thường hoặc ở tầng tu luyện thấp.

Nhắc lại những kinh nghiệm của tôi trước kia, tôi hiểu rằng sức mạnh của Đại Pháp đã triển hiện, đó không phải vì tôi hiểu Pháp sâu sắc hay vì tôi tài giỏi hoặc có năng lực thực hiện công việc. Mà chính bởi vì tôi tu luyện bản thân mình trong mỗi niệm, quyết tâm đến với chúng sinh bằng tâm thanh tịnh nhất, và tôi tin tưởng Đại Pháp toàn năng có thể thực hiện bất kì điều gì. Chỉ bởi vì tôi nghĩ như vậy, sức mạnh vô biên của Đại Pháp triển hiện.

Phật Pháp vô biên. Trong nhiều trường hợp, chúng ta có thể không nhận thấy được mức độ mạnh mẽ của Pháp. Trên thực tế, nếu bạn không cảm nhận được, đó chủ yếu vì những thiếu sót của bạn trong tu luyện. Khi những người tu luyện hành động trong xã hội người thường, họ thường phát triển một số cách làm hoặc cách nghĩ và khó nghĩ cách thay đổi. Tuy nhiên, chúng ta cần tinh tấn bản thân trong Chính Pháp và đạt đến trạng thái của Phật hoặc Thần (sử dụng chính niệm và công năng để thực hiện công việc trong thời gian ngắn nhất). Chúng ta cần vượt lên khỏi trạng thái hiện thời của mình và cứu độ chúng sinh với hiệu quả lớn hơn nữa.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/12/16/168465.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/24/94756.html

Đăng ngày 29-2-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share