Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục
[MINH HUỆ 15-11-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp đã tu luyện Đại Pháp 26 năm, con đường tu luyện của tôi đã được Sư phụ an bài, sinh mệnh của tôi cũng được Sư phụ kéo dài thêm, hôm nay tôi viết ra thể hội tu luyện của mình trong hơn 20 năm qua, báo cáo lên Sư phụ và chia sẻ với đồng tu.
Năm đó tôi vì chữa bệnh khỏe người mà bước vào tu luyện Đại Pháp. Trước khi đắc Pháp, tôi bị xơ gan cổ trướng nặng chuyển thành ung thư gan, vô phương cứu chữa. Khi ấy tôi đã chọn xong mộ phần, dặn dò hậu sự với con trai rồi từ từ chờ đợi sinh mệnh kết thúc. Nhưng đối diện với một gia đình có vợ và các con lớn nhỏ, tôi không cam tâm! Tôi mới ngoài 30 tuổi đã phải bỏ lại vợ con mà đi, tôi thường lặng lẽ khóc trong đau buồn, nhưng tôi có thể làm được gì đây? “Diêm Vương gọi người canh ba đi, ai dám lưu người đến canh năm.” Nhưng kỳ tích đã xuất hiện trên thân tôi! Tôi không những sống qua canh năm, mà còn sống khỏe mạnh đến hôm nay, vì sao? Bởi vì ngay khi mạng sống tôi đang treo trên sợi chỉ, ngay giây phút sắp rời bỏ thế gian đó, tôi đã đắc Đại Pháp vũ trụ!
Sư phụ từ bi vĩ đại đã vớt tôi lên từ địa ngục, tẩy tịnh tôi, dẫn dắt tôi bước đi trên con đường của Thần – phản bổn quy chân, hướng tới quang minh.
Sau khi đắc Pháp, tôi bỏ tất cả thuốc Đông Y, Tây Y và nhiều lọ thuốc. Vì tôi đã minh bạch được ý nghĩa chân chính của nhân sinh: Làm người là để phản bổn quy chân. Từ đó, mỗi ngày tôi kiên trì học Pháp, luyện công, và hồng dương Đại Pháp. Người trong thôn nhìn thấy thân tâm tôi thay đổi, cũng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp, nhà tôi thành lập điểm luyện công, người đến điểm luyện công ngày càng nhiều, mỗi ngày mọi người đều cùng học Pháp luyện công và chia sẻ với nhau, cộng đồng tinh tấn, có vô số điều kỳ diệu không sao kể hết, ai ai cũng mặt mày rạng rỡ, tràn đầy năng lượng.
Cứu người ở bản làng miền núi xa xôi
Khi mọi người đang vui vẻ luyện công thì Trung Cộng bắt đầu bức hại điên cuồng, điểm luyện công bị buộc phải dừng, tôi bị liệt vào đối tượng trọng điểm bị truy bắt ở địa phương, cảnh sát đã đến nhà vài lần để bắt tôi, và tôi đã thoát được mấy lần nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Cuối cùng tôi bị buộc phải rời khỏi nhà. Tôi mang theo quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân”, vợ bỏ vào túi tôi hơn 100 Nhân dân tệ – số tiền duy nhất có ở nhà lúc đó, và dặn dò tôi: “Mau đi đi, hãy chạy thoát thân, nhất định đừng quay lại!”.
Sư phụ giảng:
“Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Nhưng tôi thậm chí còn không có nơi nào để xin ăn, tôi bị truy nã phi pháp khắp nơi, nhà tôi bị giám sát 24/24, tôi không dám đến nhà họ hàng, không dám ở lại nhà bạn bè, cũng không dám đến chỗ đông người, đôi khi tôi ngủ qua đêm ở ngoài trời, khi trời trở lạnh, tôi trốn trong nhà kính của nông dân để sưởi ấm một lúc rồi phải rời đi trước bình minh. Đối diện với thế gian ô trọc, tôi ngước nhìn các vì sao trên bầu trời và thở dài: Tôi nên đi đâu? Đường ở đâu?
Trải qua thăng trầm, tôi đến nhà một người họ hàng ở ngoại thành, sau khi họ biết tình huống của tôi, thì đồng ý cho tôi ở lại. Cuối cùng tôi cũng có được một chốn dừng chân. Nhà người họ hàng tương đối xa thành phố, mọi người trong làng chỉ nghe nói qua Pháp Luân Công và không có ai luyện công. Ở nhà họ hàng, tôi giúp họ làm việc đồng áng vào ban ngày và học Pháp trong thời gian nghỉ ngơi. Đến tối khi họ đi ngủ, tôi lặng lẽ ra bên ngoài bắt đầu luyện công, mùa hè muỗi nhiều, lúc đầu, tôi bị muỗi đốt ở mặt, tay và bất kỳ vùng da hở nào trên người, ngứa ngáy vô cùng. Tôi mặc kệ chúng, trong tâm nghĩ: “Nếu ta nợ các ngươi, ta sẽ trả.” Một lúc sau, tôi chỉ nghe thấy tiếng vo ve nhưng không còn con muỗi nào đốt nữa. Trong tâm tôi nghĩ: “Có lẽ món nợ với chúng đã được trả hết?” Lúc này tôi cảm thấy như có cái gì đó đang bao phủ mình, tôi lập tức minh bạch: Là Sư phụ giúp mình, là Sư phụ đã ban cho mình một cái lồng, không cho chúng đến quấy nhiễu mình luyện công, chúng mới không thể tiếp cận mình, hóa ra Sư phụ đang ở bên cạnh mình! Lúc này tôi đang ở xa quê nhà, những giọt nước mắt cảm ân bất giác rơi xuống, rơi vào miệng tôi mặn chát, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi lại cảm thấy ngọt ngào.
Tôi minh bạch, Sư phụ để tôi đến đây là muốn tôi cứu người nơi này. Vì vậy chỉ cần tôi có thể tiếp xúc với ai đó, tôi sẽ giảng chân tướng và làm tam thoái cho họ. Một năm sau, cơ bản là hơn một nửa dân làng đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái. Lúc này, dưới sự an bài công phu của Sư phụ, một người họ hàng xa ở địa phương đã đưa tôi lên thành phố.
Các công nhân chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp
Đến một môi trường mới hoàn toàn xa lạ. Tôi bắt đầu làm việc ở công trường xây dựng, hầu như tôi bị yêu cầu làm tất cả những công việc bẩn thỉu, mệt mỏi và những việc mà không ai muốn làm, tuy khối lượng công việc hàng ngày quá tải nhưng tôi vẫn chăm chỉ. Ngoài ra, những lời mỉa mai, xỉa xói, mắng mỏ của những người xung quanh cũng thường xuất hiện, họ coi tôi là “đồ ngốc”. Tôi dùng tiêu chuẩn của Đại Pháp để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thực sự làm được “đả bất hoàn khẩu, mạ bất hoàn thủ” (Chuyển Pháp Luân), chịu đựng sự bắt nạt của họ. Bởi vì tôi minh bạch đây là nợ nghiệp đời đời kiếp kiếp mà mình đã nợ, nay phải hoàn trả.
Một lần, tôi đang làm việc trên một cái thang ở độ cao hai tầng, tôi bị trượt chân và ngã từ trên không xuống, ngồi bệt xuống đất. Khi đó tôi cảm thấy khó thở, các công nhân vây quanh tôi và muốn gọi xe cứu thương. Vì lúc ấy tôi không nói nổi nên vẫy vẫy tay với họ, ý là đừng gọi xe, họ đỡ tôi đứng dậy, tôi lại vẫy vẫy tay, sau một lúc, tôi gắng gượng đứng dậy, và nói với giọng yếu ớt: “Tôi không sao, các anh cứ làm việc đi!” Tôi nghe một người nói: “Mặt trắng bệch mà còn nói không sao.” Tôi thử xem có đi được không, và kết quả là có thể đi. Dù đôi chân như nặng ngàn cân, nhưng tôi vẫn từng bước từng bước đến khu lán của công trường, và đến chỗ ở của mình, lúc này, quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tôi bắt đầu luyện công, khi luyện đến “duỗi” của Bài động công thứ nhất, tôi nghe thấy tiếng răng rắc của xương trong cơ thể, đau đớn không chịu nổi, đau đến mức da thịt run cả lên, mồ hôi từ quần áo rơi xuống đất, mỗi lần “duỗi” đều như vậy. Trong tâm tôi nghĩ: “Sư phụ đang nối xương cho mình.” Tôi kiên trì luyện xong năm bài công pháp, tiếp theo bắt đầu học Pháp, tôi kiên trì như vậy trong mấy ngày liền.
Hơn 10 ngày sau, tôi có thể quay lại công trường làm việc, và tôi thực sự không sao cả. Các công nhân đều chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, qua đó tôi giảng chân tướng cũng thuận lợi hơn, một số người còn chủ động tìm tôi làm tam thoái.
Luật sư bội phục: Các anh là những người tốt nhất!
Không lâu sau, trong khi giảng chân tướng thì tôi tiếp xúc được với đồng tu. Nhờ sự giúp đỡ của đồng tu, tôi và một đồng tu khác cùng nhau thuê một căn nhà và thành lập điểm tài liệu nhỏ, thế là một bông hoa nhỏ đã khai nở. Tôi tận dụng thời gian rảnh rỗi hàng ngày để in tài liệu Đại Pháp, phát tài liệu, cứu độ nhiều chúng sinh hơn.
Một lần khi phát tài liệu Đại Pháp, vì bị người không minh bạch chân tướng tố báo, nên tôi đã bị bắt cóc. Các đồng tu mời một luật sư địa phương để biện hộ cho tôi vô tội, do tà ác địa phương gây áp lực và sức ép đối với vị luật sư này khiến luật sư không dám nói lên sự thật. Các đồng tu lại mời một luật sư từ Bắc Kinh để biện hộ cho tôi. Khi vị luật sư này gặp tôi lần đầu tiên, chưa nói lời nào mà đã đọc thuộc “Luận Ngữ” của Sư phụ, sau đó giải thích lý do đến đây, đến khi nói rõ xong mọi chuyện, trước khi rời đi thì hỏi tôi: “Anh còn việc gì nữa không?” Tôi nói: “Tôi còn một danh sách tam thoái, anh có thể giúp tôi mang ra ngoài được không?” Luật sư mỉm cười nói: “Anh thế này mà còn cứu người khác! Yên tâm, tôi nhất định có thể giúp anh mang ra ngoài, không tin hãy đợi đến khi anh được thả thì hỏi người nhà của anh nhé.”
Khi vị luật sư này gặp tôi lần thứ hai, ông ấy nói rằng có thể biện hộ cho tôi, sau khi ông ấy giải thích xong cách biện hộ của mình và cách tôi sẽ hợp tác, ông lấy lại hỏi tôi: “Anh còn việc gì nữa không?” Tôi lại nói: “Tôi còn một danh sách tam thoái, anh có thể giúp tôi mang ra ngoài được không?” Luật sư lại mỉm cười và nói: “Được, tôi thực sự phục những người luyện công các anh, trong tất cả những người tôi tiếp xúc, các anh là những người tốt nhất! Đến khi tôi nghỉ hưu, tôi cũng luyện Pháp Luân Công.”
Vào ngày mở phiên toà, luật sư đã biện hộ cho tôi vô tội, lời nói ngắn gọn và đúng trọng tâm, rất chính xác: “Thân chủ của tôi không vi phạm bất kỳ luật nào, yêu cầu được trả tự do trước tòa.” Thẩm phán không nói nên lời, không còn cách nào nên đành hoãn phiên tòa 15 phút. Khi tòa tiếp tục, họ không có lý do gì, mà áp cho tôi tội danh hoang đường là “gây rối trật tự công cộng”, và kết án phi pháp ba năm tù.
Chứng thực Đại Pháp trong tù
Điều kiện trong tù rất kém, tù nhân thường đánh mắng đệ tử Đại Pháp, và đệ tử Đại Pháp âm thầm chịu đựng. Sau đó tôi mới ngộ rằng, đây là đang dung dưỡng cho thế lực tà ác, nhất định phải phản bức hại. Trong nhà tù tối tăm không có chỗ cho lý luận, đợi đến khi được gặp người nhà, tôi kể cho người nhà nghe về những hành động tà ác này trong tù, người nhà tố cáo những tù nhân đã đánh đệ tử Đại Pháp ra tòa, và thề sẽ tiếp tục kiện nếu tòa không giải quyết. Tòa án không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xử lý những tù nhân này. Tù nhân không phục và nói ra tên của cảnh sát đã ra lệnh đánh. Người nhà lại tiếp tục kiện cảnh sát, kết quả những cảnh sát này cũng bị phán xử. Từ đó trở đi, hiện tượng tù nhân đánh đập đệ tử Đại Pháp trong tù không còn nữa.
Đơn giản là việc học Pháp và luyện công trong tù quá khó khăn. Dẫu khó cũng phải học Pháp. Nhưng không có sách thì phải làm sao? Có mấy vị đệ tử Đại Pháp trong chúng tôi có thể học thuộc “Chuyển Pháp Luân”, mấy đồng tu này viết lại những gì đã học thuộc, sau đó bổ sung cho nhau, chỉnh sửa, vậy là toàn bộ quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân” đã được viết ra, mỗi bài giảng là một quyển, tổng cộng có chín quyển được âm thầm viết ra, nhờ vậy mọi người có thể học Pháp. Tất cả điều này được hoàn thành bí mật và dưới sự giám sát của nhà tù.
Trong nhà tù có camera giám sát khắp nơi, nên việc luyện công càng khó. Tôi không thể nghe theo mệnh lệnh và chỉ huy của tà ác, tôi quyết định đột phá quan nạn này. Một tối nọ, khi mọi người đều đã nghỉ ngơi, tôi bắt đầu luyện công trên giường tầng của mình, đầu tiên luyện động công, không có nhạc luyện công nên tôi đếm số. Cai ngục trực ban phát hiện, đã ra lệnh cho tôi dừng lại, tôi không nghe và tiếp tục luyện. Anh ấy tức giận bước đến và ấn tôi ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, tôi tiếp tục luyện tĩnh công, anh ấy lại ấn tôi nằm xuống, tôi cũng không phản kháng, đợi anh ấy đi rồi, tôi vẫn ngồi dậy tiếp tục luyện. Cuối cùng cai ngục thực sự hết cách, nên đổi tôi sang giường tầng khác, và nói: “Chỗ này là điểm mù của camera, anh có thể luyện ở đây.” Nội tâm tôi xúc động sâu sắc và thốt lên: “Sư phụ ơi, con thành công rồi!” Kể từ đó, tôi có thể luyện công bình thường trong tù.
Cảnh sát buộc tôi viết “Ngũ thư”, còn ký văn bản tương tự, lần nào tôi cũng cự tuyệt, tôi kiên định một niệm: Thư gì cũng không viết! Văn bản gì cũng không ký! Mình là đệ tử Đại Pháp, quyết không thể bôi nhọ danh hiệu vinh quang đệ tử Đại Pháp, càng không thể hồ đồ có lỗi với lương tâm, có lỗi với ân Sư đã cứu mạng mình. “Kiên quyết không viết, kiên quyết không ký” – đây là một niệm vững như bàn thạch, bất kỳ tà ác nào cũng không thể lay động.
Cho đến mấy hôm trước khi ra tù, cai ngục lại uy hiếp và đe dọa tôi: “Nếu anh không viết, không ký, căn bản đừng mơ tưởng ra khỏi đây, chưa kể còn bị tăng án.” Tôi nghĩ: Các anh nói không tính, Sư phụ tôi nói mới tính. Khi các đồng tu bên ngoài biết tin, một tuần trước khi tôi được thả, họ đã gửi thông tin của tôi đến Chuyên mục tổng hợp Đại lục trên trang Minh Huệ Net, nêu rõ ngày và giờ cụ thể tôi được thả, nhờ các đồng tu giúp tôi phát chính niệm. Nhân đây tôi cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của đồng tu dành cho tôi.
Khi kết thúc ba năm tù oan, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ từ bi vĩ đại, nhờ sự giúp của các đồng tu, với một niệm kiên định tin tưởng “chỉ bước đi trên con đường an bài của Sư phụ”, tôi mang theo danh sách 27 người tam thoái (tôi ghi nhớ danh sách này trong tâm mình), đường đường chính chính bước ra cổng nhà tù. Trong số những người đến đón tôi có người nhà, cán bộ thôn, còn có cảnh sát ở đồn, tôi được xe cảnh sát chở về nhà miễn phí.
Đại Pháp khai trí khai huệ cho tôi
Sau khi về nhà, cảnh sát vẫn thường xuyên đến quấy nhiễu tôi, ép tôi viết “Ngũ thư”, ký tên, và đe dọa tôi: “Nếu anh không ký, sẽ tống anh vào tù, hơn nữa lần này thời gian còn lâu hơn.” Mục đích của tà ác là ép buộc tôi từ bỏ tu luyện, các cán bộ thôn cũng thường tìm đủ mọi lý do gây khó khăn cho tôi để tống tiền, tôi giảng chân tướng cho họ nhưng họ không nghe, đối diện với tất cả những điều này, tôi cảm thấy môi trường này không thích hợp để tôi tu luyện, nên tôi quyết định đi “vân du”, mặc dù lưu lạc không nhà khổ sở hơn, nhưng tà ác ít quấy nhiễu hơn, có thể làm tốt ba việc hơn.
Tôi bước ra khỏi nhà một lần nữa và quay trở lại thành phố nơi tôi đã sống, bởi vì ở đây có những đồng tu tốt như người thân trong gia đình, thậm chí còn hơn cả người thân. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã tìm được việc làm ở công trường xây dựng. Một cơ hội ngẫu nhiên đã đến, người thợ điện quá bận rộn nên gọi tôi đến giúp tạm thời, ở đó, tôi đã học được cách sử dụng điện, lấy chứng chỉ thợ điện và học cách đọc bản vẽ. Sau này, tôi có thể đọc hiểu được những bản vẽ mà ngay cả thợ chuyên nghiệp cũng không thể hiểu được. Bản thân tôi cũng cảm thấy thật khó tin, bởi tôi chỉ học được vài năm rồi Cách mạng Văn hóa đến và việc học của tôi chấm dứt, tôi gần như quên hết những chữ tôi biết, vậy mà tôi lại có thể hiểu được bản vẽ dày đặc. Tôi biết đây là Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ, điều này đủ để chứng minh sự kỳ diệu của Đại Pháp, và sự siêu thường của đệ tử Đại Pháp.
Trong công việc, tôi luôn cố gắng cứu những người hữu duyên mà mình gặp. Một lần, tôi đến một tiểu khu nọ để sửa đường dây và tiến hành cải tạo đường dây. Lúc đó tôi gặp hai vợ chồng cao tuổi, qua trò chuyện được biết họ đều là nhân viên đã nghỉ hưu, căn cứ vào khả năng tiếp thu của họ, tôi đã giảng chân tướng và làm tam thoái cho họ, họ còn bày tỏ muốn đọc sách, học Pháp luyện công.
Các công nhân một lần nữa chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp
Trong tu luyện, những chuyện đề cao tâm tính và chuyển hóa nghiệp lực thường xảy ra. Có lần khi tôi đang sử dụng máy cưa điện làm việc, bất cẩn bị máy cưa điện lướt qua tay làm bị thương ba ngón đầu tiên của bàn tay phải, lúc đó máu chảy không ngừng, các công nhân hoảng sợ và vội vàng đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Đầu tiên đặt cọc 10.000 Nhân dân tệ, rồi làm thủ tục nhập viện.” Công nhân nói: “Giải quyết trước đã, vì chảy rất nhiều máu.” Bác sỹ lại nói: “Không đóng tiền thì không thể làm được gì.” Công nhân lo lắng: “Nhìn xem bàn tay của anh ấy bị thương nặng đến mức nào, gân đứt và xương cũng bị thương, không khéo phải cắt cụt chi, đây là bệnh viện loại gì vậy?” Một công nhân khác nói tiếp: “Là loại bệnh viện muốn tiền.”
Đối thoại của họ nhắc nhở tôi, tôi lập tức ngộ rằng: “Đúng rồi, bệnh viện là để người thường trị bệnh, mình là đệ tử Đại Pháp, mình là người siêu thường, sao có thể để họ chữa trị được chứ? Mình đi sai đường rồi.” Ngộ rồi thì lập tức quy chính. Tôi nói với các công nhân: “Chúng ta về thôi, không cần chữa trị.” Một công nhân nói: “Vẫn còn chảy máu, về rồi ổn không?” Tôi nói: “Không sao. Tôi là người tu Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản.”
Sau khi quay về nơi ở, tôi tìm một miếng vải sạch và quấn tay lại. Mặc dù không chảy máu, nhưng đau như thể 10 ngón tay nối với trái tim vậy! Ba ngón tay ngày càng sưng phồng lên, có chỗ chuyển sang màu tím đen, ngón cái bị tê, ngón thứ hai không thể gập lại, ngón giữa không có cảm giác và cả bàn tay nóng bừng. Ài, tôi không nhìn nữa, cùng không nghĩ nữa, “có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney).
Tôi bắt đầu đọc thuộc câu: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân). Tóm lại, nhớ đoạn Pháp nào thì đọc thuộc đoạn Pháp đó, tôi cũng không hề gián đoạn việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Dần dần, vết sưng trên tay bắt đầu giảm bớt, cuối cùng ba ngón tay từ từ hồi phục bình thường. Tôi quay lại làm việc ở công trường và các công nhân đều chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Nhìn lại con đường tu luyện mà tôi đã trải qua, từ việc buộc phải rời khỏi gia đình, nương nhờ nhà người thân ở bản làng xa xôi, rồi chuyển lên thành phố làm việc, bị tà ác bắt cóc bức hại ba năm tù oan… Mặc dù không có trải qua “81 nạn”, nhưng có những thăng trầm và rất nhiều khó khăn, nếu không có Sư phụ bảo hộ suốt chặng đường, tôi sẽ không thể vượt qua được. Từ nay về sau, bất kể con đường tu luyện còn bao xa, còn bao khó khăn, tôi vẫn tiếp tục kiên định bước đi, hoàn thành sứ mệnh của mình: Trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, đoái hiện thệ ước tiền sử, theo Sư phụ về nhà.
Tầng thứ hữu hạn, mong đồng tu từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/11/15/大陸法會-從26年前肝硬化轉肝癌說起-484637.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/16/221674.html
Đăng ngày 07-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.