Bài viết của đệ tử tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-02-2008] Tôi là một nông dân và tôi đã trải qua nhiều khó khăn thử thách trong cuộc sống. Nhưng, tôi cũng thật sự may mắn vì đã trở thành đệ tử Đại Pháp. Theo sự chỉ dẫn từ Sư Phụ, tôi đã đi trên con đường tu luyện của mình.

Bắt đầu tu luyện giữa những khó khăn thử thách

Vợ tôi qua đời khi tôi 30 tuổi. Con trai tôi và tôi cùng sống với nhau trong nghèo đói. Vào cuối năm 1996, tôi bị ốm và không thể dở mình nằm ngửa trên giường hay đi thẳng người. Tôi có thể làm được gì nữa đây? Con trai tôi thì quá nhỏ để đi làm, do vậy hàng ngày tôi đã sống trong lo lắng và tuyệt vọng.

Một hôm, tôi quyết định đến thăm dì của tôi, bà sống cách xa chỗ tôi khoảng 40 – 50 km. Thật không dễ dàng cho tôi để đi tới đó, nhưng tôi đã làm được. Sau khi đến nơi, em con bà dì tôi đưa cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi có thể đọc hầu hết các từ trong quyển sách. Trong trang thứ hai, Sư Phụ nói:

” Tôi không nói về chữa bệnh ở đây, và chúng tôi cũng sẽ không chữa bệnh. Nhưng là một người tu luyện chân chính, chư vị không thể tu luyện với một cơ thể có bệnh. Tôi sẽ tịnh hoá thân thể của chư vị. Tịnh hoá thân thể chỉ được làm cho những ai đến học Pháp và tu luyện chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: nếu chư vị không thể vứt bỏ tâm chấp trước hoặc lo lắng về bệnh ấy, thì chúng tôi chẳng thể làm gì và sẽ không thể giúp gì cho chư vị được.”

Tôi bắt đầu tu luyện mà không có bất kỳ một tư tưởng nào. Trong vài ngày, Sư Phụ đã giúp tôi tịnh hoá thân thể và những bệnh tật hành hạ tôi trong nhiều năm đã biến mất. Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Hai năm tu luyện vững chắc

Hai tháng sau, tôi đến thành phố tìm việc làm. Tôi đã có thể tìm thấy công việc để làm, và đọc sách Đại Pháp trong thời gian rỗi. Tôi cũng đã gặp một đồng tu già. Ông đưa tôi đến nhóm tập ở công viên và nhóm học Pháp tại nhà ông.

Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu ngồi thiền, tôi đã ngồi được 45 phút trong ngày đầu tiên, và một tiếng trong hai ngày tiếp theo. Vào ngày thứ tư, chân của tôi sưng to và tôi đi lại một cách khó khăn. Tôi nghĩ, “Điều này sẽ không ngăn trở được tôi”. Bời vì tôi phải làm việc cả ngày, tôi chọn ngồi thiền lúc sau 10 giờ tối, khi đã học Pháp xong. Như vậy, sau khi tỉnh dậy khoảng lúc 3 giờ sáng, tôi lại ngồi thiền tiếp, tiếp theo đó là tập công buổi sáng. Tôi ngủ khoảng 4 tiếng mỗi ngày. Tôi cũng tự đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình theo Đại Pháp để thăng tiến tâm tính.

Khoảng nửa năm sau, một ngày khi đang tập công, tôi bỗng cảm thấy huyệt Yuzhen ở sau đầu khai mở. Một ngày khác, khi đang tập công bài tập thứ hai và đang ôm Pháp Luân, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt vời. Điều tương tự xảy ra trong khi ngồi thiền, và tôi đã nhìn thấy một vài nơi rất tuyệt vời. Một lần khác, tôi đã nhìn thấy một người—xuất hiện là tôi—mỉm cười với tôi và nhìn tôi tập công. Tôi nghĩ “Cái gì vậy? Có phải tôi đang tập công ở đây không?”. Ồ, anh ấy là Phó nguyên thần của tôi! Tôi đã trải qua nhiều tình huống được miêu tả trong sách Đại Pháp, bao gồm cả vòng đại châu thiên.

Trong phần mở đầu của Luận Ngữ, Sư Phụ đã nói: “Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm cũa người thường…”. Tôi đã học Pháp bằng cả tâm hồn mình từng câu từng câu. Tôi cũng đã từ bỏ tất cả những quan niệm con người và không sợ những khó khăn thử thách. Hàng ngày tôi tiếp tục dậy tập công lúc 3 giờ sáng. Hai năm đã qua và nó đã đặt một nền móng vững chắc cho sự tu luyện sau này của tôi.

Tôi không thể sống mà không có Pháp thậm trí trong một ngày

Cũng giống như nhiều nông dân nghèo khác trên khắp nước Trung Quốc, tôi đã rời quê hương để đi kiếm sống. Sáu năm đã trôi qua. Trong suốt thời gian này, nhiều điều xấu đã được loại bỏ và tôi cũng đã thăng tiến rất nhiều.

Vào tháng 2 năm 1999, một trong những người họ hàng của tôi giới thiệu cho tôi một công việc trong địa phương của cô—một vùng núi mà cách xa hàng trăm dặm. Tôi dã làm việc trong những dãy núi ban ngày và ở nhà cô ấy vào ban đêm. Lúc đầu, cô ấy nói cô không để ý nếu đọc sách vào buổi tối. Sau đó cô ấy yêu cầu tôi dừng lại vì chi phí cho tiền điện. Như vậy làm sao tôi có thể học Pháp? Nên tôi đã mang sách Đại Pháp đi theo. Tôi đã cố gắng làm công việc của tôi nhanh hơn và nhiều hơn. Bằng cách này, trong thời gian rỗi, tôi có thể học Pháp được một lúc trên đồi. Một buổi tối, tôi nhìn thấy nhà hàng xóm có ánh đèn. Tôi lập tức lấy sách Đại Pháp ra và đọc dưới ánh đèn mờ. Như vậy khó khăn trong việc học Pháp đã được giải quyết, và tôi đã rất hạnh phúc. Tôi đã không dừng việc học Pháp thậm trí chỉ trong một ngày. Tại nơi làm việc, thỉnh thoảng tôi đọc thuộc Hồng Ngâm. Một ngày nọ tại nơi làm việc, hai Pháp Luân lớn đã phát ra từ đôi mắt tôi. Tôi biết là Sư Phụ đang khuyến khích tôi.

Một lần ở nơi làm việc, tôi đã không cẩn thận lắm và một dây cáp sắt nhỏ đã đâm vào mắt tôi. Máu nóng lập tức chảy ra từ mắt của tôi, và làm ướt quần áo của tôi. Tôi đã che mắt lại và trở lại nhà người họ hàng của tôi. Tôi đi trực tiếp đến phòng của mình và cởi bỏ quần áo dính máu ra. Trong năm ngày hồi phục, tôi đã học Pháp. Dần dần tôi đã có thể nhìn thấy một vài hình dáng, và sau đó thị lực của tôi đã trở lại bình thường trước khi tôi nhận ra điều đó.

Ngay sau đó, người họ hàng của tôi nói với tôi: “Tôi nghe nói anh tập Pháp Luân Công, Bây giờ nó đã bị cấm, nên anh tốt hơn là dừng lại, hoặc chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối.” Trên thực tế, cuộc bức hại đã bắt đầu vào thời gian đó, nhưng tôi đã không nghe được bất kỳ tin tức gì, tôi cũng không hề biết bất kỳ người tu luyện nào khác. Tuy nhiên, tôi vẫn dậy lúc 3 giờ sáng để tập 5 bài công pháp, và vào buổi tối tôi học Pháp dưới ánh đèn của nhà hàng xóm của chúng tôi. Bằng cách này, tôi đã không dừng học Pháp, tập công thậm trí chỉ 1 ngày, và cải thiện tâm tính của mình. Một năm rưỡi đã trôi qua.

Chứng thực Pháp, thăng tiến tâm tính và chính lại bản thân

Vào ngày 14 tháng 9 năm 2000, bạn tôi giới thiệu tôi đến một công việc trong một công ty cũng trong vùng đó. Khó khăn đầu tiên tôi gặp phải là có quá nhiều người trong phòng ngủ tập thể làm tôi không thể học Pháp hay tập công. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ đã nói: ‘’” Kẻ sỹ bậc thượng được nghe Đạo, [hiểu ra] đắc chính Pháp không hề dễ dàng gì, hôm nay không tu thì đợi bao giờ nữa? Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân; nếu từ nơi đây mà vọt trội lên được thì mới tu được chắc chắn nhất.

Người nào có thể thật sự hạ quyết tâm tu luyện, tôi nói rằng trái lại [hoàn cảnh này] lại là điều tốt.”’’

Nó thực sự là trường hợp này. Tôi chỉ có thể tập 5 bài động công ở ngoài. Tôi đặt ra một quy đinh cho chính mình: Tôi phải tập công bất kể thời tiết thế nào. Gió, tuyết, hay thời tiết xấu khác—không gì có thể ngăn cản tôi. Khi trời có nhiều tuyết, tôi quyét sạch một vùng nhỏ, đặt một tấm thảm lên đó, và ngồi xuống thiền định. Tại nơi làm việc, tôi có thể học Pháp một lúc trong thời gian giải lao. Trong suốt thời gian này, có một vài lần đe doạ đến tính mạng. Với sự chăm sóc của Sư Phụ, đã không có bất kể nguy hiểm nào thực sự xảy ra.

Đại Pháp đã khai sáng trí huệ của tôi, và tôi đã vượt qua ở nơi làm việc. Lợi nhuận của công ty cũng tăng lên. Ngay sau đó, tôi đã trở thành giám đốc hậu cần. Tôi chịu trách nhiệm cho toàn bộ việc mua hàng. Trong vị trí này, những khảo nghiệm về danh, lợi ích vật chất và dâm dục đã đến.

Khi một đối tác kinh doanh mời tôi đi tắm hơi. Tôi đã đến và thấy nhiều cô gái trẻ đứng ở phía bên kia. “Bất kỳ ai trong các bạn quân tâm, các cô ấy sẽ tắm với bạn”. Tôi kiên quyết từ chối: Tôi là đệ tử Đại Pháp, bất kể người khác làm gì, tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì vô đạo đức. Sau khi những cô gái này dời đi, trước khi tôi hoàn toàn cởi bỏ hết quần áo, một cô khác thậm trí nhiều cô gái đẹp khác đã đến. Tôi lại từ chối. Cứ như vậy, tôi đã không để lại bất kỳ vết nhơ nào.

Về việc kế toán, Tôi làm theo yêu cầu cho một đệ tử Đại Pháp, và mọi thứ đều được ghi lại một cách rõ ràng. Một vài người đã muốn tôi làm cho họ một vài việc thiên vị vì lợi ích cá nhân, nhưng tôi đã không đồng ý. Tôi nghiêm khắc với mình chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp và giữ bất động trước danh, lợi và sắc dục. Điều này đã gây ra những lời trách móc than phiền và thù hận từ một số người. Do vậy, việc kiểm toán đã được bắt đầu. No kéo dài ba ngày, từ sáng đến chiều, nhưng không vấn đề gì được tìm thấy. Do vậy, việc kiểm toán lại được làm lại một lần nữa—nhưng cẩn thận hơn—vẫn không vấn đề nào được tìm thấy. Sau đó, ông giám đốc đã hỏi người họ hàng của tôi: “Chính xác người họ hàng(tôi) của ông là loại người nào?”, người họ hàng của tôi trả lời: “ông ấy không truy cầu lợi ích cá nhân. Ông ấy tập Pháp Luân Công và muốn là một người tốt hơn.” Theo cách này, nhiều người đã đến công ty và lại ra đi, nhưng tôi vẫn ở lại vị trí đó.

Trong suốt thời gian đó, nhiều điều đã xảy ra nhưng tôi vẫn không bị quấy rầy hay làm phiền. Sau khi không thể có được bất kể sự thiên vị nào từ tôi, một vài người đã muốn báo cáo tôi với cảnh sát vì tôi tập Pháp Luân Công. Giám đốc công ty nghe thấy điều đó và hỏi trực tiếp tôi: “Có phải ông đang tập Pháp Luân Công không?” “Vâng” tôi trả lời. Ông ấy nói :“Pháp Luân Công bị chính phủ cấm”. Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Công là tốt và đưa cho ông ta một vài ví dụ. Sau đó, giám đốc nói: “Pháp Luân Công chống lại Đảng.” Tôi nói: “ĐCSTQ cần phải cho người ta quyền được nói, tôi tập Pháp Luân Công. Nếu ai đó nói Pháp Luân Công không tốt, hãy lấy tôi làm ví dụ. Tại sao tập Pháp Luân Công lại là không tốt được?” Ông giám đốc đã im lặng bỏ đi. Như vậy, điều chân chính đã chiến thắng. Những cố gắng gửi tôi đến cảnh sát đã trở thành vô ích.

Những người quanh tôi thường báo cáo những thành tích của họ để được nhận tiền thưởng. Trái lại, tôi đã không nhận một xu tiền thưởng thay vào đó tôi làm việc chăm chỉ. Tôi đã không bị quấy rầy. Hàng ngày đều có người giám sát tôi, nhưng tôi không dừng học Pháp hay tập công thâm trí chỉ trong một ngày. Khi họ đi ngủ, tôi đi ra ngoài tập công. Khi họ tìm kiếm trong những đồ dùng cá nhân của tôi để tìm cái gọi là bằng chứng, tôi luôn giữ sách Đại Pháp bên mình. Họ củng cố thử những cách khác. Một ngày, người họ hàng của tôi đến: “Ngay bây giờ, hoàn cảnh rất căng thẳng. Làm ơn đưa cho tôi những quyển sách và tôi sẽ giữ chúng cho ông”. Tôi đã đưa cho anh ta những quyển sách và anh ta đã rời đi. Sau khi tiễn anh ta ra ngoài và trở lại phòng, tôi thấy những quyển sách vẫn ở đó. Tôi đã rất xúc động! Sư Phụ không muốn tôi dừng học Pháp thậm trí chỉ một ngày.

Trong những ngày tết năm mới, tôi đã trở lại quê hương của tôi và đã nhận được những bài kinh văn mới của Sư Phụ từ các bạn đồng tu. Tôi đã trở nên tinh tấn hơn. Trên chuyến đi trở lại làm việc, tôi đã mang theo nhiều tài liệu làm sáng tỏ sự thật. Túi sách của mọi người đều bị khám xét trừ túi của tôi. Trên xe lửa, khi tôi đang ngủ, đến lượt bốn tên cướp đã cố mở túi sách của tôi để lấy trộm tiền, nhưng không ai trong họ có thể mở được. Có rất nhiều điều kỳ diệu như vậy.

Trợ Sư Chính Pháp và cứu chúng sinh trong thị trấn của tôi

Vào năm 2005 khi tôi quay trở lại quê hương để dự lễ cưới con trai, có một cuộc gặp gỡ của những người điều phối địa phương. Các bạn đồng tu đã giải thích tình hình hiện tại: một vài đồng tu đã qua đời vì bệnh tật; một vài người bị mắc kẹt bởi nghiệp bệnh; một vài người không thể bước ra; và một vài điều phối viên đã không làm mọi điều theo Pháp. Sau khi nghe những điều này, tôi đã chia sẻ sự hiểu biết của mình: “Điều này có thể là do quan niệm con người quá mạnh mẽ. Không có sự hiểu biết rõ ràng về Pháp, cựu thế lực có thể dễ dàng lợi dụng khe hở. Lý do còn lại có thể là việc thiếu một môi trường học Pháp theo nhóm”. Tôi đề nghị là chúng ta thành lập những nhóm học Pháp càng sớm càng tốt. Trên vùng này, năm hoặc sáu nhóm có thể được thành lập. Khi điều gì đó xảy ra, các đồng tu có thể theo yêu cầu của Đại Pháp và mọi thứ sẽ được giải quyết.

Bằng cách này, với niềm tin vào Pháp, chúng ta có thể vượt qua nhiều khó khăn thử thách. Các bạn đồng tu nên xử lý mọi việc dựa trên những nguyên lý của Pháp. Các học viên đã giải quyết nhiều vấn đề thực tế về việc chuẩn bị tài liệu giảng rõ sự thật như là nhu cầu tài chính và nhân lực. Do vậy, việc sản xuất tài liệu đã được truyền rộng khắp mọi nơi. Hơn nữa, các học viên đã làm nhiều việc khác nhau: một vài người làm sáng tỏ sự thật trực tiếp mặt đối mặt, một vài người phân phát tài liệu làm sáng tỏ sự thật gần đó, và một vài người chuyển tài liệu đến các vùng nông thôn để cứu nhiều chúng sinh hơn. Mỗi nhóm đã đang làm ba điều rất tốt

Đồng hoá vào Pháp

Trong suốt 11 năm qua, Chưa bao giờ có một lý do nhỏ nào để tôi dừng việc học Pháp và tập công. Một ngày vào năm 2007, tôi đi ra ngoài vào lúc 6 giờ sáng để phân phát tài liệu làm sáng tỏ sự thật và đã không trở về cho đến 3 giờ sáng. Sau đó khi ngồi thiền, tôi đã nhìn thấy tôi là một vũ trụ, vũ trụ trong suốt. Tôi đã nhìn thấy cơ thể của tôi ngồi ở trung tâm—cũng trong suốt. Tôi đã nhìn vào cảnh tượng đó hai hoặc ba phút. Tôi biết rõ ràng rằng Sư Phụ đã hy sinh và chịu đựng rất nhiều cho tôi. Và điều này đã thôi thúc tôi cần phải tinh tấn hơn nữa.

Các bạn đồng tu thân mến, cảnh tượng huy hoàng sẽ sớm xuất hiện. Xin hãy khẩn trương và theo kịp với những gì mà chúng ta đã lỡ. Xin hãy khẩn trương cứu độ chúng sinh. Sư Phụ từ bi đang đợi chúng ta từng phút từng giây. Đã đến lúc chúng ta loại bỏ tất cả những quan niệm con người. Tôi thành thật hy vọng rằng mỗi đồng tu đều có thể làm tốt.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/10/172155.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/27/94847.html

Đăng ngày 4-3-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share