Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-09-2024] Tôi đã hơn 70 tuổi và sống ở một ngôi làng nhỏ ở phía Đông Bắc Trung Quốc. Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, và từ đó tôi khỏi mọi bệnh tật và bước vào cuộc sống hạnh phúc.
Đại Pháp chính lại mọi thứ
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công), tôi bị đau đầu dữ dội, giãn tĩnh mạch, bệnh tim, viêm cột sống và nhiều bệnh khác. Dù có nhiều bệnh, tôi vẫn phải làm việc nặng ngoài đồng. Tôi đã đến bệnh viện để xem liệu họ có thể cải thiện sức khoẻ của mình không nhưng không có tác dụng. Tôi không thể chịu đựng cơn đau, và đã sẵn sàng mang một bức tượng Phật về nhà để cầu xin sự che chở.
Sau đó, tôi tham dự một bữa tiệc tại nhà của một người dân trong làng vào một ngày năm 1998. Tôi đã nói rằng tôi sẽ đến thành phố để lấy một bức tượng Phật. Một người nói: “Những người trong chính quyền thị trấn tập Pháp Luân Công, được truyền dạy bởi một vị Phật sống chuyển thế. Tất cả họ hàng của chúng tôi đều đang tập Đại Pháp.” Tôi rất phấn khích khi nghe nói về một vị Phật sống. Tôi nói: “Tôi phải tập nếu đó là từ một vị Phật sống chuyển thế. Tôi sẽ tìm hiểu thêm về nó.”
Sau bữa tiệc, người đó đã nói với phụ đạo viên Pháp Luân Công về sự hứng thú của tôi, họ đã đến nhà tôi hai ngày sau đó và mang theo những cuốn sách gồm cuốn Chuyển Pháp Luân và Tinh Tấn Yếu Chỉ. Họ đưa tôi thông tin đại khái về tu luyện Đại Pháp và bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân trước khi tôi học năm bài công pháp. Sau khi tôi đọc sách Đại Pháp trong vài ngày, cơ thể tôi không còn đau nữa. Sau đó, tôi ở lại nhà của phụ đạo viên khoảng hai tuần và học năm bài công pháp.
Khi tôi trở về nhà, tôi đã hoàn toàn bình phục khỏi mọi vấn đề sức khỏe. Nhìn thấy khuôn mặt mịn màng và rạng rỡ của tôi, chồng tôi hỏi: “Làm sao em có thể ngừng uống thuốc và tiêm thuốc chỉ bằng cách đọc sách Đại Pháp trong vài ngày?” Tôi trả lời: “Em không thấy đau ở đâu cả”.
Tu luyện Đại Pháp là một phúc phận vì được Sư phụ quản. Các thành viên trong gia đình tôi cũng được hưởng lợi từ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Con dâu tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra khi con mang thai được bốn tháng. Siêu âm cho thấy một vết đậu mùa trên nhau thai. Bác sỹ khuyên con dâu nên phá thai, tuyên bố rằng đứa bé sẽ không sống sót sau khi sinh. Bác sỹ cũng phát hiện ra rằng con dâu tôi bị vàng da. Con dâu đã không nghe lời bác sỹ và sinh non ở tháng thứ tám của thai kỳ.
Con dâu tôi bị vàng da rất nặng, phải nhập viện ở thành phố 13 ngày sau khi sinh. Tôi ở nhà chăm sóc cháu gái. Khi sinh ra, cháu không thể khóc, cánh tay chỉ to bằng ngón tay cái của người lớn. Mọi người trong làng nhìn thấy và nói sau lưng chúng tôi rằng: “Đứa bé này may mắn sống sót sau khi sinh, nhưng nuôi sẽ rất khó khăn”. Con gái tôi hỏi tôi: “Mẹ ơi, đứa bé có thể sống sót không?” Tôi nói: “Mẹ tập Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ sẽ quản. Mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Khi cháu gái tôi được hai tuần tuổi, cháu chỉ nặng khoảng một ký ba. Tôi cho cháu uống sữa bột. Con dâu tôi xuất viện vào ngày thứ 25. Tôi thường học Pháp khi ôm cháu gái trong vòng tay. Thật là một phép lạ khi đứa bé sống sót bằng cách này. Sau đó, con dâu tôi ôm đứa nhỏ đi khắp làng. Mọi người trong làng nhìn đứa bé và tự hỏi: “Đây có phải là đứa bé đó không? Làm thế nào nó có thể sống sót?”
Sư phụ đã ban cho cháu gái sự sống. Tôi đã dẫn cháu đến dâng hương và dập đầu với Sư phụ từ khi cháu còn nhỏ. Cháu không thường xuyên bị bệnh, học hành chăm chỉ, tính cách rất tốt. Cháu lớn lên khỏe mạnh và đã đắm mình trong Đại Pháp. Cháu hiện đang học đại học và rất xinh đẹp.
Gia đình chúng tôi gia tăng chính niệm
Chồng tôi làm trưởng ban an ninh trong làng, và hầu như mọi người trong thị trấn đều biết anh ấy. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và bị giam giữ bất hợp pháp và “bị đăng ký” với tà đảng sau khi tôi trở về nhà. Mọi người trong làng đều biết về điều đó. Cảnh sát đã đến nhà tôi để quấy rối tôi vào tất cả những “ngày nhạy cảm” của tà đảng, điều này đã gây ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi.
Tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp khi cuộc bức hại đang ở thời kỳ tồi tệ nhất. Chồng tôi không chịu nổi áp lực và đã trút giận lên tôi. Ông ấy thường đánh tôi, thậm chí còn đánh tôi trong trại giam. Sau đó, ông ấy chỉ nói với những người khác, “Đừng bận tâm đến cô ấy. Hãy để cô ấy ở lại đó.” Những người hiểu được chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại đã khuyên ông ấy: “Anh phải làm gì đó. Vợ anh là một người tốt như vậy! Anh phải đưa cô ấy ra ngoài!” Với sự kiên trì của tôi, cuối cùng anh ấy đã hiểu được chân tướng, đứng về phía Đại Pháp và cùng tôi phản đối cuộc bức hại.
Bảy người ở Phòng 610, cũng như các sĩ quan từ sở cảnh sát và đồn cảnh sát thị trấn, đã lái xe đến nhà tôi để bắt tôi đi. Tôi không biết phải làm gì khi họ chặn tôi ở một góc nhà. Khi chồng tôi nhìn thấy điều này, anh ấy nghiêm khắc nói: “Tôi nói với anh, cô ấy hiện đang lành lặn. Tuy nhiên, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm.”
Chính niệm của tôi đã khởi lên khi họ đưa tôi vào xe cảnh sát. Tôi không còn sợ nữa vì các học viên khác nhìn thấy cảnh sát đến và bắt đầu phát chính niệm. Tôi phát chính niệm suốt chặng đường, niệm Pháp của Sư phụ:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”(“Sư Đồ Ân” – Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“…Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”(“Sư Đồ Ân” – Hồng Ngâm II)
Bỏ tôi ở đồn cảnh sát, họ đến một nhà hàng để ăn mừng. Tôi đã trốn thoát. Họ ngừng ăn và vội vã quay lại tìm tôi khắp nơi. Họ lại xông vào nhà tôi vào giữa đêm và lục soát. Họ không tìm thấy tôi và hỏi chồng tôi rằng tôi đã đi đâu. Chồng tôi nói, “Các người đã đưa cô ấy đi. Tôi nên hỏi các người rằng cô ấy ở đâu.” Họ đã bỏ đi.
Một năm khác, những người này đến nhà tôi ba lần trong một tuần và trước Tết Nguyên đán để bắt tôi.
Tôi không biết họ đã đến nhà tôi bao nhiêu lần để quấy rối tôi trong suốt những năm qua. Nếu họ không thể tìm thấy tôi, họ sẽ đến nhà cha mẹ tôi, anh chị em tôi và tất cả những người họ hàng khác của tôi để tìm. Lúc đó dù có nhà nhưng tôi không thể về. Tôi lang thang trên đường phố. Tôi không dám ở với người thân của mình; thay vào đó, tôi ở với các bạn cùng lớp và bạn bè. Tôi mang theo tài liệu giảng chân tướng và phát chúng ở bất cứ nơi nào tôi đến, tôi luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình và cứu người bất chấp sự áp bức.
Vì tôi thường xuyên rời khỏi nhà để tránh bị bức hại, nên các con tôi đã hiểu lầm trong những năm đầu tiên và nói rằng tôi không quan tâm đến gia đình. Một năm nọ, các con cùng gia đình về nhà vào dịp Tết Nguyên đán. Tôi muốn giảng chân tướng về Đại Pháp và thuyết phục các con thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Chồng tôi nói: “Để anh nói cho các con biết.” Anh ấy đã dùng lời lẽ và cách lý luận của người thường. Các con đều hiểu rằng Đại Pháp là tốt, và cả 18 đứa đều thoái ĐCSTQ. Chồng tôi cũng giúp thuyết phục những người họ hàng khác và bạn bè của chúng tôi thoái ĐCSTQ.
Cuộc đàn áp các học viên Đại Pháp của ĐCSTQ trong nhiều năm qua đã phủ bóng đen sợ hãi lên nhiều gia đình. Vì sợ sức mạnh của tà đảng, họ đã nảy sinh lòng oán hận đối với các học viên Đại Pháp. Gia đình tôi cũng hiểu được sự thật về Đại Pháp và đã chuyển từ hoảng loạn sang bình tĩnh khi tà đảng bức hại tôi. Đó là vì họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của tà đảng và sinh chính niệm đối với Đại Pháp.
Cứu độ dân làng
Sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp là trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Những người ở khu vực của tôi cũng là những người mà Sư phụ muốn cứu.
Một mùa đông nọ, tôi và một đồng tu ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi gặp một chiếc xe hơi bị rơi xuống mương trên con đường trơn trượt. Tôi nói với đồng tu đó: “Chúng ta vào làng phát tài liệu trước, sau đó quay lại lấy xe ra.” Đồng tu đó hỏi chúng tôi có thể lấy xe ra được không. Tôi nói được.
Chúng tôi phát tài liệu xong quay lại thì thấy xe vẫn còn đó. Mười mấy người đàn ông dùng dây thừng to và hô to cố kéo xe lên, nhưng xe không nhúc nhích. Người trong xe nói: “Xe không lên được, chúng ta quay về làng gọi thêm mấy thanh niên nữa đến giúp.”
Tôi nói: “Các anh không cần thêm người đâu. Nếu mọi người đều nói, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo,’ thì xe sẽ lên được.” Họ nói: “Được sao?” Tôi nói được. Khi tài xế đạp ga, chúng tôi thấy chiếc xe dần dần ra khỏi mương trong khi đồng tu và tôi cùng với dân làng hô lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Nhìn thấy chiếc xe đang ra khỏi mương, chủ xe càng hô lớn hơn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.” Một người đàn ông 40 tuổi bên cạnh quay lại và hỏi chúng tôi rằng chúng tôi có phải là thần không. Tôi nói: “Chúng tôi không phải; chúng tôi chỉ là người tu luyện.” Tôi nói với họ rằng Sư phụ của Đại Pháp có thể giúp họ miễn là họ biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Tôi đến thăm mẹ tôi, bà sống cách tôi khoảng tám dặm. Tôi ra ngoài vào ban đêm và dán hơn 100 biểu ngữ trên một đoạn đường dài bốn dặm, rồi trở về nhà mẹ tôi. Tình hình bùng nổ vào ngày hôm sau. Chính quyền thị trấn, trưởng làng và các trưởng thôn nhỏ khác đã tổ chức một cuộc họp chung để điều tra vụ việc. Một số người nói rằng chính tôi đã làm điều đó. Nhưng một trưởng làng nói: “Không phải bà ấy. Nếu không thì bà ấy đã bỏ đi rồi. Việc bà ấy vẫn ở tại nhà người mẹ cho thấy đó không phải bà ấy làm.” Họ tiếp tục cuộc điều tra của mình và cuối cùng không có gì xảy ra.
Trong những năm qua, tôi và các học viên khác đã phân phát tài liệu giảng chân tướng ở tất cả các làng trong thị trấn của chúng tôi, và nhờ đó, nhiều chúng sinh đã biết được chân tướng. Khi chúng tôi cứu người, tâm của chúng tôi ngay chính, thanh tịnh, vì vậy Sư phụ đã giải quyết mọi can nhiễu mà chúng tôi gặp phải.
Trong những năm tháng cuộc đàn áp diễn ra nghiêm trọng, các đồng tu và tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng sau khi trời tối, nhưng bây giờ chúng tôi đi từng nhà vào ban ngày để phát tài liệu. Một số người dân làng đã chạy đến chỗ chúng tôi để xin thông tin, nói rằng: “Pháp Luân Công ở đây, hãy cho chúng tôi thông tin của các vị, để chúng tôi có thể đọc sớm nhất!”
Để giảng chân tướng cho mọi người và cứu chúng sinh, tôi đã tham dự nhiều sự kiện đặc biệt nhất có thể. Đôi khi tôi cũng tham dự dù chỉ là một sự kiện xã giao. Và sau khi Covid-19 bắt đầu lây lan, một số người đã tiếp cận tôi và yêu cầu giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Họ nói: “Đã hơn 20 năm kể từ khi cô nói rằng sẽ có một dịch bệnh, và bây giờ nó thực sự ở đây. Tôi phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Xin hãy giúp tôi.”
Tôi nói với họ: “Các vị phải ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Đây là thuốc tiên để tránh bệnh dịch, ngoài ra không có cách nào khác. Thần Phật nhìn vào lòng người. Đây là ý của Thần!”
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/10/480826.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/27/221387.html
Đăng ngày 20-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.