Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-10-2024] Đối mặt với cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi phát chính niệm và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã thoát khỏi sự bức hại nhiều lần và nói với nhiều cảnh sát về lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp. Qua những trải nghiệm này, tôi thể ngộ được lời Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng là chiếc chìa khoá vạn năng”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003”)
Cảnh sát bảo tôi phải cẩn thận
Vào đầu năm 2019, tôi bắt chuyến tàu từ Thượng Hải về nhà. Ngay khi tôi lên tàu, hai cảnh sát đã đến chỗ tôi. Họ đã biết danh tính của tôi ngay khi tôi mua vé tàu. Họ bắt đầu lục soát đồ đạc của tôi và nhanh chóng tìm thấy phiên bản điện tử của các sách Đại Pháp trong máy tính bảng của tôi. Khi họ đưa tôi xuống tàu, tôi hỏi họ: “Các anh có biết các quy định dành cho cảnh sát phạm lỗi không?”. Một trong số họ hỏi tại sao tôi hỏi vậy. Tôi đã trả lời rằng quy định nêu rõ rằng nếu một cảnh sát rõ ràng thực hiện một mệnh lệnh bất hợp pháp, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm suốt đời bất kể có điều chuyển, chuyển nơi ở hay nghỉ hưu.
Người cảnh sát đứng gần tôi nhất nói: “Đây có phải là luận điệu từ Pháp Luân Công của các vị không?”. Tôi trả lời: “Là một cảnh sát, làm sao anh có thể thực thi pháp luật nếu anh thậm chí còn không biết quy định về trách nhiệm phải chịu đối với những sai lầm trong việc thực thi pháp luật? Điều luật đã được [Chủ tịch ĐCSTQ] Tập Cận Bình đặt ra cho các anh mà”. Anh ta tỏ ra ngạc nhiên.
Khi chúng tôi đến phòng trực của cảnh sát đường sắt, có người đã kết nối máy tính bảng của tôi với máy vi tính để kiểm tra. Tôi ngồi trên ghế sofa với một người trông giống như lãnh đạo của họ, và tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho anh ta. Tôi nói: “Chính quyền này thực sự đang làm điều gì đó không đúng. Họ phớt lờ rất nhiều vấn đề sai phạm và tội phạm, và chỉ trừng phạt những người tốt tuân theo Chân, Thiện và Nhẫn. Có nhiều người tốt hơn chẳng phải là điều tốt sao? Tại sao chính phủ lại sợ người tốt?”
Người trưởng phòng này hỏi tôi: “Điều này thì có liên quan gì với Pháp Luân Công vậy?”. Có vẻ như anh ta thực sự không hiểu vấn đề này, vì vậy tôi nói với anh: “Pháp Luân Công yêu cầu các học viên làm người tốt theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn”. Anh ta lại hỏi các nguyên lý này là gì. Tôi nói với anh ta: “Nói một cách đơn giản, Chân có nghĩa là nói sự thật, làm điều chân chính, tu luyện phản bổn quy chân và không nói dối. Thiện có nghĩa là tử tế với người khác, đối xử tốt với người khác và không làm điều ác. Nhẫn có nghĩa là khoan dung và tha thứ khi gặp phải xung đột. Anh có nghĩ rằng đây là những điều tốt không?” Anh ta nói là có.
Tôi tiếp tục nói: “Nhìn một nhóm người tốt và lương thiện như vậy, nhưng chính quyền lại muốn đàn áp và bức hại họ. Anh không thấy thế là bệnh hoạn sao?” Anh ấy nói có. Chúng tôi trò chuyện một lúc, anh ấy đi đến bàn máy tính, hỏi viên cảnh sát đang xem máy tính về tình hình, rồi nói: “Tìm [ai đó] mua cho anh ấy một vé tàu về nhà”. Khi người đó đến, vị trưởng phòng nói: “Hãy đưa vé cho anh ấy”.
Trước khi tôi rời đi, người cảnh sát trưởng nói với tôi: “Hãy cẩn thận khi rời đi. Nếu có vấn đề gì thì anh hãy quay lại đây”. Tôi đã cảm ơn anh ấy và nói với họ rằng trong tương lai hãy đối xử tốt với các học viên, và họ sẽ được phúc báo. Theo cách này, bằng cách giảng chân tướng, tôi đã giải thể cuộc bức hại do cựu thế lực an bài.
Cảnh sát để tôi rời đi
Vợ tôi đã bị bắt và bị kết án vì nói với mọi người về cuộc đàn áp. Tôi đã đến nhà tù nữ ở tỉnh để thăm cô ấy và tôi định đi tàu về nhà. Khi tôi sắp lên tàu ở nhà ga, tôi bị hai cảnh sát mặc thường phục chặn lại và hỏi: “Họ của anh là Lưu phải không?” Tôi nói là phải. Họ bảo tôi đi cùng họ. Tôi hỏi tại sao. Họ chỉ nói rằng hãy đi cùng họ. Họ đưa tôi đến phòng trực của nhân viên đường sắt, là một căn phòng nhỏ có một cái bàn. Chúng tôi ngồi đối diện nhau tại bàn. Họ lục soát hành lý của tôi và tìm thấy một máy nghe nhạc nhỏ mà tôi dùng để nghe các bài giảng của Sư phụ. Một cảnh sát mặc thường phục nói: “Anh có biết chính quyền không cho phép mọi người tu luyện Pháp Luân Công không?”
Tôi nói: “Tôi biết, nhưng lệnh cấm của ĐCSTQ không có nghĩa là Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Những người tu luyện Pháp Luân Công đều là những người tốt, tuân theo Chân, Thiện và Nhẫn. Họ là một nhóm người thực sự lương thiện. Chính sự đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ mới có vấn đề”.
Một cảnh sát mặc thường phục khác hỏi tôi: “Anh tin vào ĐCSTQ hay Pháp Luân Công?”. Tôi trả lời một cách chắc chắn: “Tất nhiên là tôi tin vào Pháp Luân Công”. Anh ta nói rằng tôi phải tin vào ĐCSTQ. Tôi nói tiếp: “Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ là một sai lầm. Nó đã làm điều ác, và các anh vẫn muốn tôi tin vào nó. Điều đó có thể không?”
Hai người họ thấy rằng họ không thể thuyết phục tôi. Sau khi thảo luận, họ đứng dậy và bảo tôi đi cùng họ. Tôi hỏi chúng ta sẽ đi đâu. Họ nói đến đồn cảnh sát. Tôi nhận ra rằng họ định đưa tôi đi, vì vậy tôi nhanh chóng nói: “Tôi không thể đi cùng các anh. Tôi không vi phạm pháp luật hay phạm tội gì cả. Tại sao tôi phải đi cùng các anh?”
Hai cảnh sát này có vẻ ngạc nhiên, nhìn nhau, rồi cố kéo tôi đi. Thấy rằng họ đang cố ép buộc tôi, tôi đã nảy ra một ý tưởng, tôi sẽ đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng. Tôi đi cùng họ được khoảng mười bước thì nghe thấy một người trong số họ nói: “Lên tàu đi!” Tôi sững sờ một lúc và nhìn xung quanh. Không có chuyến tàu nào khác ngoại trừ chuyến tàu sắp đóng cửa và rời đi. Viên cảnh sát lại nói: “Nhanh lên tàu đi, tàu sắp rời đi rồi”. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng họ muốn tôi lên tàu và về nhà.
“Tôi ngưỡng mộ đức tin của anh”
Vào tháng 5 năm 2018, tôi đã đến thăm vợ tôi đang bị cầm tù bất hợp pháp. Tôi bị cảnh sát ga xe lửa giữ lại trong phòng chờ. Họ đã lấy chìa khóa của tôi, đến nhà tôi, lấy hết vật dụng liên quan đến Đại Pháp và bắt tôi đến trại tạm tạm giam của huyện. Tôi đã luyện công khi thức dậy vào buổi sáng, nhưng tên tù nhân cầm đầu đã ngăn tôi lại và chửi bới tôi. Tôi nghiêm khắc nói: “Tôi không phạm tội. Anh không có quyền can thiệp vào bất cứ việc gì tôi làm”.
Khi thấy tôi không chịu nghe, anh ta hung dữ nói: “Ồ, mày khá là ngon lành đấy. Nếu mày không phải là tù nhân. Tại sao mày lại ở đây?”. Tôi nói: “Tôi bị đưa đến đây vì tôi là người tốt. Tôi tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi đang bị bức hại. Tôi không làm gì bất hợp pháp và tôi không nên ở đây”.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi và nói: “Nói thêm gì nữa cũng vô ích. Tao sẽ không để mày luyện công hôm nay”. Tôi nói rằng anh ta không thể kiểm soát tôi. Anh ta trừng mắt nhìn tôi như thể anh ta sắp làm gì đó. Tôi cảnh cáo anh ta không được chạm vào tôi. Vì tôi không sợ anh ta, anh ta cứ chửi bới nhưng không làm gì cả. Tôi tiếp tục luyện công.
Mỗi sáng, cảnh sát đi tuần tra các phòng giam. Giám đốc sở cảnh sát đã đứng ở cửa và gọi tôi ra. Ông ta nói: “Chính quyền không cho phép luyện Pháp Luân Công. Anh không thể chống lại chính quyền. Anh phải tuân thủ”. Tôi nói: “Không phải là chính quyền không cho phép tu luyện Pháp Luân Công. Chính là Giang Trạch Dân đã lạm dụng quyền lực và sử dụng mọi tổ chức trong bộ máy nhà nước để đàn áp Pháp Luân Công”.
Ông ta nói: “Anh không thể chống lại ĐCSTQ”. Tôi nói: “Hiến pháp là luật cơ bản của đất nước. Hiến pháp quy định rõ ràng rằng không một tổ chức hay cá nhân nào ở nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa này có đặc quyền vượt quá Hiến pháp. ĐCSTQ là một tổ chức và Giang Trạch Dân là một cá nhân. Họ đã vi phạm Hiến pháp. Đàn áp những người tốt là tội ác thực sự. Chúng tôi không chống lại bất kỳ ai, chúng tôi cũng không chống lại ĐCSTQ. Chúng tôi chỉ nói với mọi người về cuộc đàn áp, để mọi người không theo ĐCSTQ làm điều xấu và gây tội ác”.
Thấy tôi giải thích tình hình trôi chảy, người giám đốc mỉm cười nói: “Anh nói giỏi thật đấy. Tôi không thuyết phục được anh”. Người tù nhân cầm đầu nói với giám đốc rằng tôi đã luyện công. Giám đốc nói: “Đừng lo lắng về Pháp Luân Công”.
Vào ngày thứ tám của vụ giam giữ bất hợp pháp, một giám sát viên từ Cục Công an Đường sắt đã thẩm vấn tôi. Người nữ cảnh sát mà đã đưa tôi đến trại giam đang ngồi sau anh ta. Anh ta hỏi tên, tuổi và nghề nghiệp của tôi. Tôi hỏi anh ta có phải là cảnh sát thực thi pháp luật không. Anh ta nói phải.
Tôi nói: “Những cảnh sát thực thi pháp luật phải hành động theo pháp luật, đúng không?” Anh ta nói đúng vậy. Tôi hỏi: “Còn các hồ sơ pháp lý của anh ở đâu? Còn cơ sở pháp lý thì sao? Anh không có cái nào cả! Trong những năm qua, mọi việc các anh làm để đàn áp Pháp Luân Công đều là vi phạm pháp luật. Các anh đã bắt giữ, giam giữ, kết án và đưa vô số học viên Pháp Luân Công vào các trại lao động, thậm chí còn bức hại họ đến chết. Các anh là những tội phạm thực sự. Quy định về trách nhiệm đối với việc thực thi pháp luật sai lầm của cảnh sát quy định rằng, nếu một cảnh sát rõ ràng thực hiện một mệnh lệnh trái pháp luật, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm suốt đời, bất kể có điều chuyển, chuyển chỗ ở hay nghỉ hưu. Đây là bộ quy tắc mà ông Tập Cận Bình đã thiết lập cho các anh. Pháp Luân Công không phải là một giáo phái. Đó chỉ là thứ mà Giang Trạch Dân bịa ra để trả lời một phóng viên người Pháp. Các tờ báo và tạp chí lớn trên cả nước đã lặp lại điều đó, và các cơ quan thực thi pháp luật cũng đã vu khống Pháp Luân Công.
“Thực thi pháp luật trong khi vi phạm pháp luật là bất hợp pháp. Bộ quy tắc ứng xử công chức cũng quy định rõ ràng rằng nếu một công chức thực thi một mệnh lệnh bất hợp pháp, thì phải chịu trách nhiệm pháp lý tương ứng. Nếu các anh tiếp tục đàn áp Pháp Luân Công, các anh đang vi phạm pháp luật và bức hại những người thiện lương. Các anh sẽ làm gì khi một ngày nào đó Pháp Luân Công được minh oan? Điều gì sẽ xảy ra với con cái của các anh? Nếu các anh không nghĩ đến bản thân mình, các anh nên nghĩ đến tương lai của vợ con mình. Cuộc gặp của chúng ta cũng là có duyên. Tôi thấy mình có trách nhiệm phải nói với anh điều này. Hãy suy nghĩ kỹ về nó. Tôi hy vọng anh hiểu những gì tôi vừa nói. Tôi chân thành hy vọng rằng anh sẽ được an toàn trong tương lai”.
Sau khi nghe những gì tôi nói, người này thu dọn hồ sơ và nói: “Cho dù tôi có tin vào đức tin của anh hay không, cho dù tôi có ủng hộ đức tin của anh hay không, tôi vẫn ngưỡng mộ đức tin của anh”. Anh ta giơ ngón tay cái lên.
Sau khi anh ta rời đi, nữ cảnh sát phấn khích nói: “Tôi có thể giúp gì cho anh?” Tôi có thể thấy cô ấy nói chân thành, vì vậy tôi nói: “Nếu cô thực sự muốn giúp tôi, nếu cô đã gia nhập ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó, thì cô hãy thoái xuất ngay bây giờ. Khi ĐCSTQ bị Thần giải thể, cô sẽ được an toàn, đó là cách cô có thể giúp tôi”. Cô ấy nói: “Cảm ơn anh!”
“Hãy để anh ấy đi”
Vào năm 2018, khi tôi đang làm việc ở Sơn Đông, tôi đã đến một khu dân cư để phát tài liệu giảng chân tướng. Ban quản lý tài sản cộng đồng đã nhìn thấy tôi và chặn lối vào của một tòa nhà. Một người phụ nữ đang dọn dẹp tòa nhà đã cầm một tờ tài liệu giảng chân tướng và bước đến đưa cho người đàn ông. Anh ta nói: “Sao anh dám quảng bá Pháp Luân Công? Có phải anh đã làm điều này không?” Tôi nói đúng vậy. Người đàn ông nói: “Chính quyền đang đàn áp Pháp Luân Công. Anh có dám chống lại chính quyền không?!”
Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy mọi người phải lương thiện. Việc chính quyền đàn áp những người tốt là trái với quy luật tự nhiên và là sai trái. Bất kỳ ai nghe theo và tham gia vào cuộc đàn áp đều đang phạm tội”. Người đàn ông đã hỏi tôi tại sao tôi lại phát tờ rơi. Tôi nói: “Tôi khuyên những người tôi biết không nên mắc sai lầm. Có rất nhiều người tôi không quen biết, vì vậy tôi phát tài liệu để họ có thể đọc và hiểu sự thật về Pháp Luân Công. Tất cả những điều này đều vì lợi ích của chính các anh”.
Anh ta từ chối lắng nghe và túm lấy tôi. Tôi cố sức thoát ra, và khi anh ta thấy rằng không thể kéo tôi đi, anh ta đã gọi một người đàn ông khác đến. Sau khi chúng tôi đến văn phòng, anh ta bắt đầu gọi điện thoại. Tôi nghĩ: cuộc gọi của anh sẽ không thực hiện được. Người đàn ông đó đã gọi hai hoặc ba lần nhưng không thể liên lạc được. Tôi nói: “Đừng bận tâm. Chúng tôi thường gặp cảnh sát. Họ không quan tâm. Chúng tôi chỉ cố gắng để thế giới biết Pháp Luân Công là gì. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ là sai. Mọi người không nên mù quáng nghe theo nó và làm những điều xấu. Xin hãy đọc kỹ những tài liệu này và anh sẽ hiểu”. Trong khi tôi nói, người đàn ông đó vẫn cố gắng gọi điện thoại.
Người kia đã đọc tờ rơi và nói: “Anh biết không, những gì họ nói là hợp lý”. Vào thời điểm đó, có cuộc gọi đến của người quản lý tòa nhà, và có vẻ như đó là lãnh đạo của họ. Người đàn ông nói rằng anh ta đã bắt giữ một học viên Pháp Luân Công. Người lãnh đạo hỏi rằng vậy người đó có lấy thứ gì không. Người đàn ông nói rằng anh ta [chỉ tôi] không lấy bất cứ thứ gì. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi. Người đàn ông đang đọc tờ rơi nói với người nhân viên quản lý: “Hãy thả anh ta đi”.
Tôi nói: “Các anh xem, các học viên không phạm tội gì cả. Đó là lỗi ở chính quyền. Đó là lý do tại sao không ai muốn dính líu vào chuyện này. Nếu sau này các anh lại gặp người tu luyện Pháp Luân Công, đừng bắt họ và các anh sẽ gặp may mắn”.
Cảnh sát trả tự do cho tôi
Vào năm 2022, ĐCSTQ bắt đầu ép các học viên Pháp Luân Công ký vào ba tuyên bố. Cảnh sát chỉ đạo cuộc đàn áp các học viên trên khắp huyện. Các kiểu quấy rối diễn ra nhiều lần như gọi điện thoại, đến nhà gặp, và chiến dịch gõ cửa từng nhà, khiến bầu không khí rất đáng sợ. Một ngày nọ, một cảnh sát họ Tào tại đồn cảnh sát phụ trách khu vực của chúng tôi, đã gọi điện cho tôi và yêu cầu tôi có cuộc nói chuyện. Tôi nghĩ: “Một học viên nói rằng cảnh sát đã lên kế hoạch lục soát nhà tôi. Tôi phải cất sách Đại Pháp và những thứ liên quan khác và không để tà ác lấy mất sách”. Có vẻ như tôi đang nghĩ về vấn đề an toàn. Nhưng khi tôi nghĩ kỹ về điều đó, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy tôi đã hướng nội sâu hơn. Tôi sợ cuộc đàn áp và tôi đã quên sứ mệnh của mình là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là trợ Sư cứu độ chúng sinh. Những suy nghĩ về vấn đề an toàn của tôi là do quan niệm người thường.
Chiều hôm đó, tôi đã gọi đến đồn cảnh sát và nói rằng tôi sẽ đến đó. Vị giám đốc nói: “Tôi biết anh có đức tin của mình. Điều đó không có gì xấu. Nhưng cấp trên đã giao nhiệm vụ cho tôi. Xin hãy hiểu cho. Sau khi ký vào các tuyên bố, anh có thể về nhà tu luyện và thực hành đức tin của mình theo ý muốn. Không ai quan tâm đâu. Tôi bận lắm”.
Tôi cười và nói: “Nếu tôi ký vào các tuyên bố cam kết không tu luyện nữa, nhưng vẫn tiếp tục tu luyện sau khi về nhà, thì đó chẳng phải là nói dối lừa gạt mọi người sao? Đây có phải là điều mà một chính phủ và viên chức thực thi pháp luật bình thường nên làm không? Chúng tôi, những người tu luyện Pháp Luân Công, đều là người tốt và tuân theo các nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Làm sao chúng tôi có thể nói dối được? ĐCSTQ không có cơ sở pháp lý để đàn áp Pháp Luân Công. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Nếu tôi thực sự ký vào các tuyên bố, tôi sẽ không phải là người tốt. Tôi sẽ làm hại anh. Đàn áp người tốt là một tội ác, vì vậy tôi không thể ký vào các tuyên bố”. Anh ta không yêu cầu tôi ký vào các tuyên bố nữa.
Vài ngày sau, đồn cảnh sát lại liên lạc với tôi. Tôi bị đưa đến một phòng họp. Chính ủy của Cục Công an, một người họ Vương từ Đội An ninh Nội địa và hai cảnh sát khác bước vào và ngồi đối diện tôi. Chính ủy nói: “Nếu anh gặp khó khăn gì thì hãy nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh”.
Tôi biết rằng sự quan tâm của họ là giả tạo và họ muốn lừa dối tôi. Nếu tôi động tâm, họ sẽ dùng mọi cách để bắt tôi ký vào các tuyên bố từ bỏ đức tin của mình. Tôi nói: “Vợ tôi đã bị kết án tù bất hợp pháp. Anh nghĩ anh có thể giải quyết vấn đề này không?” Chính ủy ngay lập tức nói: “Chúng tôi không thể giúp anh trong vấn đề này”.
Tôi nói: “Anh đang quấy rối tôi. Hãy nói cho tôi biết tôi đã vi phạm luật nào và đã phạm tội gì. Trong nhiều năm, ĐCSTQ đã đàn áp Pháp Luân Công mà không có bất kỳ văn bản pháp lý hoặc cơ sở pháp lý nào. Đây chẳng phải là vi phạm pháp luật khi thực thi pháp luật sao? Vợ tôi đã bị bức hại đến chết và gia đình tôi đã tan nát”.
Chính ủy nhẹ nhàng nói rằng có cơ sở. Tôi nói: “Vậy thì hãy cho tôi xem. Anh không thể cho tôi xem vì không có bằng chứng nào cả. Nhưng tôi có thể cho anh xem bằng chứng rằng Pháp Luân Công không vi phạm bất kỳ luật nào”.
Tôi nói: “Tất cả các anh ngồi đây hôm nay đều là hữu duyên. Tôi không có thù oán gì với các anh. Nếu không phải vì áp lực từ cấp trên, thì không ai trong các anh sẽ làm phiền tôi, phải không? Các anh biết rằng trong Cách mạng Văn hóa, Chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ đã bị dán nhãn là phản động, kẻ thù của giai cấp vô sản, gián điệp. Ông ta đã bị lật đổ và sau đó bị tra tấn đến chết. Đó là hành vi của ĐCSTQ phải không? Sau khi ông ấy được minh oan, người ta nói rằng đó là một sai lầm. Vậy lỗi của ai? Của ĐCSTQ. Nhưng ai dám nói rằng đó là lỗi của chính quyền vào thời điểm đó? Cuộc đàn áp Pháp Luân Công hiện tại cũng là do ĐCSTQ thực hiện. Không có văn bản pháp lý hoặc cơ sở pháp lý nào cho việc này. Nếu các anh tham gia vào cuộc đàn áp, chẳng phải các anh cũng đang phạm tội sao? Những người bức hại các quan chức trong Cách mạng Văn hóa đã phải chịu trừng phạt sau này. Và những người giúp đỡ các nạn nhân đã được khen ngợi. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ tránh xa cái ác, giữ vững lương tâm của mình và nhận được phúc lành trong tương lai”.
Một người trong số họ nói: “Anh rất có tài hùng biện. Anh nên làm giảng viên”. Sau đó, anh ta lấy ra một tờ giấy và một cây bút, đưa cho tôi và nói: “Chúng tôi không thể ép anh. Nếu anh không muốn ký, cứ viết bất cứ điều gì anh nghĩ, được chứ?” Tôi chỉ viết về những lợi ích mà việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi, gia đình tôi và xã hội. Câu cuối cùng tôi viết là: “Tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện chân chính nhất trong vũ trụ”.
Tôi nói rằng tôi phải đến dự đám cưới của bạn tôi, nếu không sẽ muộn mất. Một cảnh sát nói: “Anh không thể rời đi được”. Tôi nói: “Tại sao anh muốn giữ tôi ở đây? Anh không có quyền quyết định cuối cùng”. Người đội trưởng đến, và tôi ngay lập tức nói: “Bây giờ tôi phải đi dự đám cưới. Tôi hy vọng các anh nhớ những gì tôi đã nói hôm nay. Tôi không muốn các anh nằm trong số những người phải chịu trừng phạt khi sự thật về ĐCSTQ được tiết lộ”. Anh ta sửng sốt một lúc, rồi nói với viên cảnh sát vừa nói rằng tôi không được rời đi: “Hãy lái xe đưa anh ấy đến đám cưới”.
Người đã đưa tôi đến đồn cảnh sát lập tức đổi giọng, và nói: “Hãy về nhà và thu dọn đồ đạc của anh. Chúng tôi sẽ khám nhà anh trong vài ngày tới, vì vậy hãy cẩn thận”. Tôi nói: “Anh đang làm đúng. Anh phải đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp. Anh đang bận, vậy anh không cần phải chở tôi đi”. Tôi đạp xe đạp đến đó. Từ đó, không ai yêu cầu tôi ký bất kỳ tuyên bố nào nữa.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/5/483560.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/6/221138.html
Đăng ngày 11-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.