Bài viết của Huệ Minh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-07-2024] Tôi là một nữ học viên đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi chỉ có thể đi đến hôm nay nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu. Nhìn lại con đường tu luyện, tôi muốn kể lại một số trải nghiệm đầu tiên của mình trong việc trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Lần đầu tiên phát tài liệu giảng chân tướng

Một buổi sáng mùa đông, một đồng tu trong làng tôi mang một chiếc hộp bìa cứng lớn đến nhà tôi. Cô ấy nói: “Tôi tìm thấy cái này trước cửa khi thức dậy sáng nay. Đây là một hộp đựng tài liệu chân tướng. Tôi rất sợ mọi người có thể nhìn thấy và báo cáo tôi, nên khi không có ai xung quanh tôi đã mang nó đến cho cô”.

Tôi đỏ mặt và cảm thấy có lỗi. Hộp tài liệu đó được một đồng tu khác đưa đến cho tôi. Tôi không dám ra ngoài để phân phát tài liệu vì bị chó cắn. Tôi đã nhờ chồng mình lén để nó ở cửa nhà của một đồng tu vào ban đêm.

Tôi đã không giải thích điều này và nói với cô ấy: “Chỉ cần để nó ở đây! Không sao đâu”. Sau khi cô ấy rời đi, tôi nhìn chiếc hộp và nghĩ rằng tôi không thể để mặc nó như vậy. Dù có khó khăn đến đâu, tôi phải đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài.

Tôi tìm gặp một số đồng tu trong làng và nói với họ rằng tôi đã lén đặt hộp tài liệu ở cửa nhà của đồng tu đó vì sợ hãi. Tôi thừa nhận sai lầm của mình và chúng tôi đã lên kế hoạch để phát tài liệu vào tối hôm đó.

Khoảng 8 giờ tối, một vài đồng tu chúng tôi chia nhau tài liệu và đi bộ đến một ngôi làng cách đó khoảng năm dặm. Chúng tôi đã đồng ý rằng mỗi người sẽ phát tài liệu dọc theo hai con đường, đi hết một con đường và quay về đến con đường kia. Sau đó, chúng tôi sẽ cùng nhau trở về nhà.

Tôi đến con đường đầu tiên và thứ hai trong làng. Trong khi bước đi, tôi nhẩm đọc khẩu quyết phát chính niệm. Tôi đến một ngôi nhà hai tầng đang xây chưa hoàn thiện, với cửa lớn và cửa sổ vẫn chưa được lắp đặt.

Cửa lớn mở toang trông tối tăm và đáng sợ. Tôi không dám đi xa hơn và đã chọn đi sang con đường kế đó. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng các đồng tu đã để lại tờ rơi trên cửa của mọi ngôi nhà ở đó. Tôi cảm thấy bực bội và bắt đầu phàn nàn: “Tại sao họ (các đồng tu) không tuân theo quy tắc, mà lại phát tài liệu ở con đường được giao cho tôi”. Tôi phải tìm một con đường khác để phát tờ rơi.

Những rắc rối bắt đầu ập đến vì các chấp trước oán giận và sợ hãi của tôi. Một chú chó con chui ra từ một cánh cửa và sủa về phía tôi. Tôi thì thầm với nó: “Đi đi”. Nhưng nó không đi, và tiếng sủa của nó đã thu hút thêm nhiều chú chó khác. Chúng vây quanh tôi và sủa không ngừng. Một số con thậm chí còn cố gắng cắn tôi.

Tôi nhanh chóng kêu lên: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con. Con đã sai rồi. Con không nên đổ lỗi cho các đồng tu. Con không nên có quá nhiều chấp trước khi phát tài liệu”. Thấy những chú chó sủa không ngừng, tôi hoảng loạn và không biết phải làm gì. Các đồng tu nghe thấy tiếng chó sủa và vội vàng chạy đến. Mọi người đã hoàn thành việc phát tài liệu, trừ tôi.

May mắn là, không có cư dân nào ra ngoài mặc dù những chú chó sủa điên cuồng. Tạ ơn Sư phụ vì đã bảo hộ chúng con. Trên đường về nhà, những giọt nước mắt biết ơn và hối lỗi chảy dài trên khuôn mặt tôi.

In tài liệu chân tướng

Ở khu vực này, nhiều người tu luyện Đại Pháp đã bị bắt giữ phi pháp và nhiều điểm sản xuất tài liệu đã bị cảnh sát phá hủy. Tôi không còn có thể tiếp cận các bài giảng mới của Sư phụ và Tuần báo Minh Huệ, và không có sẵn tài liệu giảng chân tướng nào. Một đồng tu đến và hỏi tôi liệu có dám thiết lập một điểm sản xuất tài liệu hay không. Tôi cảm thấy hơi sợ, nhưng nghĩ rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp và nên gánh vác trách nhiệm này, tôi đã dũng cảm chấp nhận. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, điểm sản xuất tài liệu của tôi đã được thiết lập.

Các máy vi tính thời đó khá to và cồng kềnh, điều này khiến việc sử dụng không thuận tiện. Để tránh không cho mẹ chồng, em trai chồng và em gái chồng đang sống ở nhà tôi biết về việc này, tôi đã đóng gói máy vi tính và máy in vào hai cái hộp và để chúng trong nhà vệ sinh ngoài trời vào ban ngày. Khi tất cả mọi người đi ngủ vào ban đêm, tôi mang máy vi tính và máy in ra và bắt đầu in tài liệu.

Do điều kiện sinh hoạt kém, vào mùa đông, chúng tôi chỉ bật máy sưởi phòng mà mẹ chồng và những người khác sống. Phòng tôi gần như không có hệ thống sưởi, và tôi chỉ ngủ với một chiếc chăn điện. Đây là mùa lạnh nhất ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, nhưng tôi có thể chịu đựng khó khăn này.

Khi các đồng tu mang đến một bản sao bài giảng của Sư phụ, tôi sẽ gõ lại từng chữ trên máy tính. Tôi không biết cách gõ các dấu câu, nên tôi để trống những chỗ đó và sau đó dùng bút để điền thêm vào. Sau đó, tôi đọc lại từng câu một để đảm bảo tính chính xác trước khi đưa lại cho các đồng tu khác.

Lúc đó, tôi không biết nhiều về công nghệ và lo rằng máy in có thể bị hỏng sau khi hoạt động thời gian lâu. Vì vậy, tôi đã hẹn giờ đồng hồ và tắt máy sau mười lăm phút, rồi kiểm tra xem máy có bị quá nóng không. Nếu cảm thấy ấm, tôi sẽ dùng quạt thổi vào máy in. Khi quạt thổi, và không có hệ thống sưởi trong phòng, hai tay tôi lạnh đến nỗi cả cơ thể run lên. Vì vậy, tôi phải ôm tài liệu in sát vào ngực để giữ ấm. Nhiệt lượng còn lại từ giấy in giúp tôi bớt lạnh.

Tôi tiếp tục công việc sau khi máy in nguội. Khi đêm xuống tôi cảm thấy buồn ngủ và đã ngủ 15 phút khi quạt làm mát máy in, sau đó tôi tỉnh dậy và bắt đầu in tiếp. Tôi không cảm thấy khó khăn ngay cả trong điều kiện như vậy. Tôi cảm thấy vui khi nghĩ rằng các đồng tu sẽ có thể đọc các bài giảng của Sư phụ và có tài liệu giảng chân tướng để phân phát.

Một lần, tôi nói với máy in: “Chúng ta làm việc như thế này thì quá chậm. Thật tuyệt nếu bạn có thể tiếp tục làm việc”. Khi nói điều này, tôi nhìn vào máy tính và một điều kỳ diệu đã xảy ra. Những chữ lớn “Hãy tiếp tục” xuất hiện trên màn hình. Tôi đã rất sốc. Sư phụ đang khích lệ tôi. Nhờ vậy, tôi đã hoàn thành việc in tất cả tài liệu cần thiết trước 3 giờ sáng để phân phát chúng ở nông thôn. Tôi nói với máy in: “Cảm ơn bạn! Bạn thật là phi thường!”

Treo biểu ngữ

Một đồng tu ở thành phố đã gửi cho tôi 45 biểu ngữ giảng chân tướng. Nhìn thấy số lượng lớn như vậy, tôi hơi sợ và không dám để chúng ở nhà. Tôi đã hỏi một đồng tu gần đó rằng phải làm gì và khi nào thì treo chúng. Chúng tôi quyết định treo chúng vào tối hôm đó.

Trời dần tối, dưới ánh trăng chúng tôi mang theo tất cả biểu ngữ và lên đường. Chúng tôi bắt đầu từ một bên đường của con đường cuối cùng trong làng, vừa treo biểu ngữ vừa phát chính niệm. Tôi thấy hai chiếc xe ô tô đang tiến đến với đèn bật sáng. Tôi đã hoảng loạn. Biểu ngữ mà tôi đang cầm rơi xuống đất và tôi không thể tìm thấy nó trong bóng tối. Tôi quên mất đồng tu kia và nhảy vào một cái rãnh, mong rằng mình có thể chui xuống một cái lỗ. Tôi sợ không dám ngẩng đầu lên. Tôi nghe thấy tiếng bước chân và nghĩ rằng chúng đến từ chiếc xe ô tô.

Ngay khi tôi quá sợ hãi, tôi nghe thấy giọng nói của đồng tu: “Đứng dậy đi! Không có ai ở đây cả”. Tiếng bước chân mà tôi nghe thấy là của đồng tu. Chúng tôi đã tiếp tục treo biểu ngữ sau khi tôi bình tĩnh lại. Chúng tôi treo tất cả biểu ngữ và trở về nhà.

Sáng hôm sau, một đồng tu lớn tuổi gõ cửa nhà tôi trong khi tôi đang luyện công. Bà không vui và nói với tôi: “Tôi không biết ai đã đến đây treo biểu ngữ. Họ thậm chí còn treo một cái lên nhà tôi”. Tôi không nói với bà rằng đó là chúng tôi.

Tôi nhớ lại những cảnh tượng xấu hổ khi bị chó cắn trong khi phát tài liệu và phải trốn trong một cái rãnh khi treo biểu ngữ. Tôi đã cười khi nghĩ về điều đó. Tôi cười chính mình vì đã không hành xử như một đệ tử Đại Pháp trong những thời khắc quan trọng. Tôi rơi nước mắt khi nói với Sư phụ: “Con sẽ tu bỏ tâm sợ hãi này! Xin Sư phụ hãy yên tâm!”

Giảng chân tướng trực diện

Một buổi sáng mùa đông, một đồng tu và tôi đã đến thành phố để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi lên đường, chúng tôi đã thảo luận về cách truyền đạt thông tin về Đại Pháp cho mọi người. Chúng tôi ôn lại nội dung nhiều lần và phát chính niệm trong một thời gian dài. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi lên xe buýt đến thành phố.

Ngày hôm đó không quá lạnh. Chỉ có tuyết rơi với những bông tuyết lớn, vì vậy chúng tôi đã mang theo ô. Sau khi xuống xe buýt, khi thấy đám đông người trên phố, chúng tôi không biết bắt đầu bắt chuyện từ đâu. Chúng tôi đi đến một trạm xe buýt, nơi chỉ có một người đàn ông trung niên cao lớn đang chờ xe. Tôi tiến lại, giơ ô lên che cho ông ấy và nói: “Thưa ông, tôi có thể nói cho ông một điều tốt lành không?”

Tôi phải đứng nhón chân để che ô trên đầu ông ấy, điều này thật khó khăn. Nhưng để cứu ông, tôi phải làm như vậy. Người đàn ông mỉm cười và hỏi tôi: “Điều tốt lành gì vậy?” Tôi nói cho ông những điều đã chuẩn bị trước, bao gồm lý do tại sao tôi đã thoái xuất ĐCSTQ, về sự truyền rộng của Đại Pháp trên toàn thế giới, về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn được ĐCSTQ dàn dựng, và cách mà ĐCSTQ bức hại dã man và thu hoạch nội tạng từ các học viên Đại Pháp.

Càng nói tôi càng bớt lo lắng và suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn. Tôi cũng giúp ông thoái xuất ĐCSTQ. Cuối cùng, ông nói: “Tôi hiểu rồi, đó là một điều tốt. Cảm ơn cô đã nói cho tôi”. Tôi nói với ông rằng ông không cần cảm ơn tôi, mà nên cảm ơn Sư phụ chúng tôi. Chính Sư phụ đã bảo chúng tôi cứu ông. Tôi mong ông và gia đình ông chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Đây là lần đầu tiên đồng tu và tôi thành công trong việc giúp một người thoái ĐCSTQ. Người đàn ông đó là người duy nhất đứng chờ tại trạm xe buýt trong suốt quá trình giảng chân tướng. Chúng tôi nhận thấy rằng sau khi chúng tôi rời đi nhiều người bắt đầu đến đó. Sư phụ chắc hẳn thấy rằng chúng tôi có tâm muốn cứu người và đã sắp xếp một hoàn cảnh phù hợp cho chúng tôi.

Điều này đã mang đến cho chúng tôi nhiều tự tin hơn, và chúng tôi không còn sợ hãi nữa. Khi một người đàn ông đi phía trước chúng tôi. Tôi nhanh chóng bắt kịp và nói: “Xin chờ một chút, thưa ông. Tôi có điều tốt lành muốn nói với ông”. Ông ấy dừng lại và lắng nghe khi tôi tiếp tục nói về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Ông ấy đã thoái xuất ĐCSTQ và cảm ơn tôi vì đã gọi ông lại. Tôi bảo ông nên cảm ơn Sư phụ thay vì cảm ơn tôi, và nhắc ông nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Vị đồng tu khác đã bắt kịp chúng tôi và cả ba chúng tôi cùng cười!

Thực hiện việc gọi điện thoại giảng chân tướng

Một đồng tu đã mang đến một số điện thoại di động để sử dụng cho việc giảng chân tướng qua điện thoại. Tôi cầm một chiếc và một đồng tu khác đã dạy tôi cách sử dụng nó. Nhưng suốt vài ngày liền, tôi không dám gọi điện hay thậm chí là nhìn đến chiếc điện thoại. Sau đó, tôi nghĩ: “Điều này không đúng. Mình không sợ đi ra ngoài và giảng chân tướng trực tiếp. Tại sao mình phải sợ khi ở nhà? Không ai biết hoặc nhìn thấy mình nếu mình nói gì sai”. Nhưng tôi vẫn không dám thực hiện cuộc gọi.

Một ngày nọ, tôi chuẩn bị một bản thảo để sử dụng khi nói chuyện qua điện thoại. Tôi bật điện thoại lên và chọn số để gọi. Tay tôi bắt đầu run lên. Cổ họng tôi thắt lại, khô và hơi đau. Nhưng tôi đã quay số và đã quá muộn để cúp máy. Tôi phải đối mặt với nó.

Người ở đầu dây bên kia hỏi tôi là ai. Tôi cảm thấy căng thẳng và chỉ la lên: “Xin chào, thưa ông. Tôi muốn nói cho ông một điều tốt lành”.

Người kia hỏi: “Chuyện gì vậy? Bạn đang nói về điều gì? Bạn là nam hay nữ?”

Tôi nói to vào điện thoại: “Tôi là phụ nữ”. Tôi trở nên lo lắng và không biết người kia đang nói gì nữa. Tôi bắt đầu đọc bản thảo mà tôi đã chuẩn bị. Sau khi tôi kết thúc, tôi nhận thấy người đàn ông vẫn còn nghe máy. Tôi hỏi: “Ông có hiểu những gì tôi vừa nói không?” Ông ấy nói có, vì vậy tôi tiếp tục: “Vậy ông có thể thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan mà ông đã tham gia không?” Ông ấy đồng ý.

Tôi chọn cho ông một hóa danh hay và nhắc ông nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Một lúc sau khi ông cúp máy, tôi đã bình tĩnh lại và chuẩn bị thực hiện cuộc gọi khác. Sau đó, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã không hỏi ông xem ông đã gia nhập ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên. Tôi nên chú ý đến điều đó hơn trong tương lai.

Theo cách này, tôi đã đi những bước đầu tiên và hoàn thành cuộc gọi giảng chân tướng đầu tiên của mình với sự giúp đỡ của Sư phụ.

Tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con. Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/22/479463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/11/219916.html

Đăng ngày 24-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share