Bài viết của Thanh Hà, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-02-2024] Khi tiến trình Chính Pháp đang trong giai đoạn cuối cùng, những đệ tử Đại Pháp chân tu có thể cảm nhận được tính cấp bách của việc cứu độ chúng sinh. Nếu muốn cứu người, chúng ta cần bước ra ngoài để có thể gặp những người hữu duyên mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta.

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về một số thể ngộ gần đây khi tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Một buổi chiều, tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Người đầu tiên tôi gặp không chịu tiếp nhận chân tướng, tôi tiếp tục vừa đi dọc theo con đường vừa phát chính niệm. Một người phụ nữ trung niên đi xe đạp dừng lại cạnh tôi và lấy điện thoại ra khỏi túi xách, có vẻ như cô ấy đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại và dừng lại để trả lời. Nhưng không hiểu sao cô ấy lại rút điện thoại ra hai lần rồi lại nhét vào túi. Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên mà cô ấy đột nhiên dừng lại trước mặt tôi. Tôi đưa cho cô ấy xem cuốn lịch Minh Huệ 2024 và hỏi cô ấy có muốn nhận một cuốn không. Cô ấy vui vẻ đón nhận và khen cuốn lịch rất đẹp, nhưng cô không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp.

Vì thế, tôi đã nói cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, vụ tự thiêu ở Thiên An Môn do ĐCSTQ dàn dựng và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an. Cô ấy chăm chú lắng nghe chân tướng và đồng ý làm tam thoái. Cô ấy cũng nhận cuốn sách giới thiệu về Đại Pháp, sách Cửu Bình và hứa sẽ đọc tài liệu cẩn thận khi về nhà.

Ngoài việc giảng chân tướng trên đường phố, tôi còn thường đến các khu dân cư để giảng chân tướng cho mọi người.

Vào một buổi chiều tuyết rơi trắng trời, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang dọn tuyết trên kính chắn của một chiếc ô tô trong khu dân cư. Tôi bước đến chào hỏi, anh ấy tỏ ra rất thân thiện. Ngay sau đó, tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vừa mới bắt đầu nói thì tôi lại bị ho không ngừng, cứ nói được một câu là tôi lại ho. Tôi lo lắng anh ấy sẽ sợ hãi và không muốn nghe tôi nói vì lúc đó vẫn là thời điểm xảy ra đại dịch Covid. Trái với suy nghĩ của tôi, anh ấy lại an ủi và khuyên tôi nên nói chậm rãi và bình tĩnh.

Cuối cùng tôi cũng khống chế được cơn ho và tiếp tục giảng chân tướng. Anh ấy nói rằng đây là lần đầu tiên được nghe những chuyện này và đồng ý thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy còn nhận lịch và tài liệu chân tướng Đại Pháp, sau đó nói cảm ơn tôi một cách chân thành. Tôi nói: “Anh là một người tốt. Sư phụ chúng tôi yêu cầu chúng tôi nói chân tướng về Đại Pháp của vũ trụ cho những người tốt để họ được đắc cứu”. Anh ấy mỉm cười hạnh phúc.

Có một người phụ nữ lớn tuổi tóc nhuốm bạc ngồi trên băng ghế trong công viên, bà là một giáo viên đã nghỉ hưu. Bà ấy phải ở trong nhà suốt một thời gian dài do đi lại khó khăn. Chiều hôm đó, vì cảm thấy bồn chồn nên bà ấy mới ra ngoài đi dạo. Vừa ngồi xuống ghế, bà ấy đã nhìn thấy tôi. Tôi tiến đến trò chuyện và kể cho bà nghe về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Bà ấy lắng nghe chăm chú và đồng tình với những gì tôi nói. Bà ấy nói: “Con người bây giờ đã quá bại hoại. Mọi tai họa do thiên nhiên và con người gây ra đều không phải tự nhiên. Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra”. Bà ấy cảm thấy nhẹ lòng sau khi nghe tôi giảng chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà vui vẻ nhận tài liệu tôi đưa và nói sẽ đọc tài liệu một cách cẩn thận sau khi về nhà.

Một lần khác, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ ăn mặc sang trọng và có học thức trong khu dân cư. Qua câu chuyện, tôi được biết cô ấy từng làm việc tại ngân hàng và vừa mới nghỉ hưu. Chúng tôi cùng nhau nói về kinh nghiệm và công việc của mình. Sau đó, tôi chuyển chủ đề sang Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy chăm chú lắng và nói: “Tôi thực sự rất thích nghe chị nói, đã lâu rồi tôi không ra ngoài đi dạo. Hôm nay tôi rất vui vì được gặp chị”. Cô ấy đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện hơn một giờ đồng hồ, đến giờ ăn trưa, cô ấy phải ra về và nói lời tạm biệt tôi trong tiếc nuối.

Tôi vẫn còn nhớ khoảng thời gian 2 năm trước, khi ấy tôi tu luyện chưa tinh tấn và còn lơ là trong việc giảng chân tướng. Một học viên ở thành phố đã kể cho tôi chuyện các học viên ở đó đã thành lập các nhóm và cùng nhau phối hợp giảng chân tướng cho chúng sinh như thế nào. Các học viên lên kế hoạch đến một điểm cụ thể trong thành phố và chia ra các nhóm giảng chân tướng cho người dân. Câu chuyện về những việc họ làm đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều.

Vào một ngày tuyết rơi dày, tôi vẫn đi ra ngoài giảng chân tướng. Trong điều kiện thời tiết như vậy nên có rất ít người qua lại trên phố. Khi đi ngang qua một khu dân cư, tôi gặp một người đàn ông đang đi xuống nhà kho lấy đồ. Tôi tiến đến chào hỏi và bắt chuyện với ông, vừa đi theo ông ấy đến khu tòa nhà tôi vừa giảng chân tướng. Sau khi minh bạch chân tướng, ông ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó vì ông cũng là một đảng viên và từng làm trong một cơ quan chính phủ trước khi về hưu. Ông ấy liên tục nói lời cảm ơn tôi, mắt tôi đẫm lệ khi bước ra khỏi tòa nhà. Sư phụ đã dùng cách này để khích lệ tôi, bởi vì chúng sinh đều đang chờ đợi được đắc cứu.

Năm mới đã lại đến, tôi có thể cảm nhận thấy Sư phụ đang gia trì cho tôi và giúp tôi buông bỏ các chấp trước. Tôi sẽ tu luyện thật tốt để theo Sư phụ trở về ngôi nhà của mình trên thiên thượng và xứng đáng với ân từ bi khổ độ của Ngài.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/17/473259.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/1/216056.html

Đăng ngày 05-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share