Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-06-2024] Đối với nhiều người, từ “mẹ kế” thường mang ý nghĩa tiêu cực, nhưng thật sự ai đứng ở vị trí này thật cũng không hề dễ dàng. Khi bị mẹ ruột đánh đòn, tôi không thấy khó chịu gì nhiều; nhưng mẹ kế chỉ cần đả kích tôi dù chỉ một chút thì tôi cũng sẽ ôm hận với bà.

Tôi vốn ốm yếu và bênh tật từ khi còn nhỏ, tôi cũng giống mẹ luôn phải dùng đến thuốc. Những người khác sẽ cảm thấy khỏe hơn sau khi họ uống thuốc, nhưng tôi thì không, tôi phải truyền dịch mỗi khi bị bệnh. Tôi bắt đầu dùng thuốc Đông y từ khi mới vài tuổi. Tôi chưa bao giờ biết hạnh phúc là gì, toàn thân luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn chán. Rồi mẹ cũng rời xa chúng tôi mãi mãi.

Mẹ kế của tôi

Bố tôi tái hôn một năm sau đó, mẹ kế là người rất giỏi giang và có sức khỏe tốt. Bà không có thiện cảm với tôi vì tôi hay bị ốm yếu. Anh trai tôi và tôi cũng không thích bà, vì vậy không khí trong gia đình chúng tôi luôn ở tình trạng căng thẳng.

Tôi chuyển đến sống với bà ngoại và thề rằng: Nếu mẹ kế còn sống trong ngôi nhà này thì tôi sẽ không bao giờ trở về. Bố tôi đã khóc và van xin tôi trở về, nhưng tôi nhất quyết không quay về.

Sau khi lập gia đình, đến năm 2003, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã khuyên tôi nên đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc cuốn sách mà không hề nhận ra mình đã trở nên khỏe mạnh từ lúc nào. Cơn đau ở đầu và thắt lưng của tôi đã biến mất, lòng tôi tràn ngập ánh dương. Tôi cầm cuốn sách quý giá và khóc vì vui sướng, như một đứa trẻ lang thang nhiều năm cuối cùng đã tìm được nơi an toàn và ấm áp để gọi là nhà.

Vào thời điểm đó, tôi đã rời xa nhà nhiều năm và trong thâm tâm tôi cảm thấy ngôi nhà này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy mình nên quay về nhà để xin lỗi mẹ kế.

Tôi nói với bà: “Mẹ ơi, con sai rồi! Con không nhận ra mình sai cho đến khi con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và học Pháp. Xin mẹ tha thứ cho con nhé.” Cả mẹ và tôi ôm nhau khóc, mẹ nói: “Ai mà không mắc lỗi chứ! Không sao cả! Con hãy tiếp tục tu luyện, làm người tốt thì không có gì sai”.

Người ta nói: “Băng dày ba tấc, không thể tan chỉ trong một ngày”. Tuy nhiên, nhờ có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khoảng cách giữa tôi và mẹ kế đã tan biến chỉ trong một ngày.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2003, cuộc bức hại đã bắt đầu và các học viên bị đàn áp nghiêm trọng. Cả gia đình chồng cũ đều phản đối tôi tu luyện, đặc biệt là chồng tôi, anh ấy đánh tôi dã man và nhiều lần tôi bị đánh trong trạng thái thập tử nhất sinh.

Có lần, khi bố tôi gọi điện nói chuyện với tôi, chồng tôi nói: “Đừng nói với gia đình cô là tôi đánh cô, nếu không tôi sẽ giết cô!” Mẹ kế nghe thấy vậy liền nói: “Anh dám động đến con bé ư! Tôi sẽ đến đón con bé về nhà ngay!” Sau đó mẹ kế và chị dâu đã đến nhà tôi, mắng chồng tôi và đón tôi về nhà.

Mẹ kế ủng hộ tôi tu luyện

Bố tôi giận dữ, nói rằng ông muốn cắt đứt quan hệ cha con với tôi và đe dọa sẽ tự vẫn để ép tôi phải từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Mẹ kế cũng không vui nhưng bà giữ im lặng và không ngăn cản việc tôi tu luyện.

Sáu tháng sau, chồng tôi gửi một tin nhắn cho mẹ kế nói rằng: “Chỉ cần cô ấy ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì cô ấy có thể quay về, nếu không con sẽ ly hôn với cô ấy”. Mẹ kế tôi lập tức đáp trả: “Con bé sẽ tiếp tục tu luyện, hãy ly hôn đi!”. Đọc tin nhắn này mà tâm tôi thấy “kinh thiên động địa”, nghĩ vậy nhưng tôi không dám nói ra. Thái độ cứng rắn của bà đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, tôi vô cùng biết ơn bà.

Thời điểm đó, không ai dám tiếp xúc với tôi vì lo sợ có thể bị liên lụy do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng mẹ kế tôi không hề sợ.

Vào một buổi sáng trời mưa, một viên cảnh sát tư pháp đã gửi giấy triệu tập đến nhà tôi, đó là đơn xin ly hôn với lý do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố tôi lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng mẹ kế tôi bình tĩnh nói: “Chúng ta hãy cùng nhau ra tòa và xem thử cậu ta dám làm gì nào!” Nghe những lời bà nói, tôi thấy mình được khích lệ và cảm thấy tự tin rất nhiều.

Bên phía chúng tôi có 12 người đến dự phiên tòa hôm đó, gồm cả một số người hàng xóm. Bên phía nhà chồng thì chỉ có anh ấy và chú của anh ấy. Khi nhìn thấy chúng tôi, chồng tôi sợ đứng nép sát vào tường. Anh trai tôi tiến đến định đánh anh ấy, nhưng mẹ kế và tôi đã ngăn anh trai lại. Tôi nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp luôn đối xử tốt với người khác và không làm hại ai”.

Sau khi giải quyết xong thủ tục ly hôn, mẹ kế thuê một chiếc xe và dẫn vài người đến nhà chồng mang của hồi môn về cho tôi. Mẹ kế của tôi rất tốt bụng, bà đã làm mọi thứ có thể cho tôi chỉ vì một câu nói từ tận đáy lòng của tôi vào ngày hôm đó: “Con sai rồi”.

Cuối cùng mẹ kế cũng rời bỏ chúng tôi. Trước khi ra đi, bà nói: “Các con (ám chỉ anh trai và tôi) rất tốt, nhưng lại không hòa hợp với cha của mình”.

Bất cứ khi nào người thân và hàng xóm của chúng tôi nhắc đến điều gì không hay về bà, tôi đều nói: “Mẹ kế đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Nhà chúng tôi nghèo, mẹ kế chưa bao giờ được hưởng một ngày vui vẻ. Mỗi người chúng ta đều có ưu và nhược điểm, vì vậy chúng ta hãy nên nhìn vào những điểm tốt của mẹ kế”. Mọi người đều nói rằng tôi đã thay đổi và được thụ ích rất nhiều từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi chỉ là một trong số hàng trăm triệu học viên Đại Pháp. Bất kỳ ai đọc cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân này, thì cũng sẽ được thụ ích rất nhiều.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/15/478675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/23/219164.html

Đăng ngày 14-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share