Bài viết của Chí Anh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-05-2024] Người ta thường nói “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Không phải là không báo, mà là chưa đến lúc thôi.” Câu nói này thường rất đúng trong cuộc sống thường nhật, như có thể thấy ở cách phản ứng của người Trung Quốc trước cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với những đồng bào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thái độ khác nhau thường mang lại kết quả khác nhau—giống như những gì đã xảy ra với hai cảnh sát ở khu vực tôi, ông Triệu và ông Mạnh.
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, hai người họ đều được cử lên Bắc Kinh để bắt giữ những học viên địa phương lên thủ đô để kháng cáo lên chính quyền. Sau một thời gian, ông Mạnh biết các học viên là những người tốt, không giống như tin tức tuyên truyền của ĐCSTQ. Kể từ đó, ông cố gắng tránh mọi hoạt động liên quan đến cuộc bức hại. Khi các cảnh sát khác đưa các học viên đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, ông luôn im lặng và tìm cách viện cớ cho sự né tránh đó. Ông hay nói với họ hàng và bạn bè rằng “Những học viên này vô tội, họ rất tốt.”
Sau đó, ông Mạnh đã nhận được phúc báo nhờ lòng tốt của mình. Cả gia đình ông đều khỏe mạnh. Con trai và con dâu ông đều tìm được việc làm tử tế sau khi tốt nghiệp đại học. Ngoài ra, vợ của ông Mạnh cũng có cuộc sống thoải mái sau khi nghỉ hưu, họ có cháu trai rất đáng yêu.
Ông Triệu lại hoàn toàn khác. Sau khi được khen thưởng vì bắt và giam giữ các học viên, ông ta thậm chí càng tích cực hành ác. Dần dần, ông ta được thăng chức làm Trưởng phòng 610 của quận chúng tôi. Hơn nữa, còn nhận hối lộ rất nhiều và ra sức xây dựng quan hệ: cô Hồng, con gái ông ta kết hôn với con trai của hai viên chức cấp cao trong chính quyền thành phố. Hồng và chồng cô đều không làm việc nhiều, nhưng họ rất giàu có và thuê tới ba giúp việc để chăm lo dinh thự của họ.
Nhưng những khoảng thời gian tốt đẹp ấy không kéo dài lâu. Sau mấy năm, bố mẹ chồng của cô Hồng bị bắt vì tội tham nhũng. Chồng cô nợ rất nhiều tiền do cờ bạc và phải bán nhà để trả nợ. Sau đó, cặp đôi này đã ly hôn, khiến cô Hồng không còn lựa chọn nào khác, đành tự mình nuôi con mà không có khoản chu cấp nào. Cô thuê một căn hộ và cần có người trông con để đi làm. Nhưng mẹ cô bị bệnh nặng, nên không giúp được; sức khỏe của cha cô (ông Triệu) cũng nhanh chóng suy sụp, đến mức ông phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mà đến nay vẫn phải nằm đó.
Tôi thực sự hy vọng sẽ có nhiều quan chức ĐCSTQ hơn nữa có thể học được từ câu chuyện của hai cảnh sát này. Ngược đãi người vô tội như các học viên Pháp Luân Công không chỉ là hại người, mà còn là hại chính mình.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/6/475940.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/18/221279.html
Đăng ngày 19-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.