Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Mỹ
[MINH HUỆ 19-09-2024] Tác giả tự thuật: Tháng 1 năm 2019, tôi sang Mỹ. Dự định ban đầu khi viết bài viết này là muốn kể cho những người Trung Quốc chưa hiểu chân tướng thực tế về Fei Tian và Shen Yun.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 10 năm 1999, đoạn thời gian trước khi có bức hại ngày “20 tháng 7” năm 1999 là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Sau khi bức hại bắt đầu, giáo viên trong trường và lãnh đạo nhiều lần tìm tôi nói chuyện, ép tôi từ bỏ tu luyện, dọa đuổi khỏi trường, còn muốn đưa tôi đến lớp tẩy não. Tôi và mấy đồng tu bị bức hại rời khỏi trường lang thang khắp nơi. Chúng tôi đến Bắc Kinh, muốn nói một câu công đạo cho Sư phụ và Đại Pháp, kết quả bị cảnh sát đánh đập, giam giữ phi pháp. Sau này, chúng tôi lại bị cảnh sát Bắc Kinh theo dõi bắt cóc, đoạt hết kinh sách Đại Pháp mang đi, cưỡng chế giam giữ. Hết thảy điều này chưa từng dao động nổi tâm tu luyện của tôi.
Thế nhưng, sau khi được người nhà đón về, tôi thấy phát hiện mẹ tôi cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, gần như sụp đổ, anh trai và chị dâu (vì bức hại mà bị ép ly dị) vì kiên trì tu luyện mà bị đồn công an địa phương giam giữ, bố tôi cũng bị cảnh sát ngày ngày đến nhà quấy rối. Mẹ tôi khóc nói với tôi, nếu tôi bị trường học đuổi khỏi trường, bà chắc không sống nổi nữa. Lời này khiến tôi cảm thấy mình thành cọng rơm cuối cùng cho mẹ bám vào. Tôi từ nhỏ đã hiếu thuận, nghe lời, từng không nỡ khiến bố mẹ nổi nóng, cũng không đành lòng nhìn họ đau khổ. Trong sự dày vò của tình thân, tôi đã buông bỏ tu luyện.
Tôi sinh con trai không lâu, thì bị chẩn đoán ung thư vú, tiên lượng bệnh xấu, hơn nữa bác sỹ còn nói với người nhà, tình trạng của tôi dù có làm phẫu thuật trị liệu, thì thời gian sống sót nhiều lắm cũng không quá một năm, hoặc nửa năm. Dưới sự nhắc nhở thuyết phục khuyên can của đồng tu người nhà, tôi lại lần nữa quay lại với Đại Pháp; khi cuộc đời tôi đứng trước tuyệt cảnh, chính Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sinh mệnh thứ hai, sức khỏe tôi lại nhanh chóng hồi phục.
Mấy lần tôi cầm bút định viết bài viết này, lại mấy lần buông xuống, luôn cảm thấy là câu chuyện nhỏ vặt vãnh, không đáng kể. Khi đọc những bài báo sai lệch về Shen Yun trên tờ “The New York Times” mà có lẽ Trung Cộng sẽ dùng để tiến hành tuyên truyền tẩy não ở Trung Quốc, tôi cảm thấy rất buồn, cảm giác phải có trách nhiệm và sứ mệnh, khiến tôi lại lần nữa mở máy tính, ghi lại những chuyện nhỏ trong cuộc sống này, để chia sẻ cùng mọi người, hy vọng người Trung Quốc không lại bị lừa nữa, cũng hy vọng chân tướng không bị che giấu, người tốt không bị oan nữa.
* * *
1. Một căn nhà tập thể tốt không đổi được một nền giáo dục tốt
Con trai nhà tôi từ nhỏ tính cách đã khoáng đạt hướng ngoại, là con một, cả nhà tự nhiên đều dồn hết tâm huyết vào con. Cùng với sự trưởng thành của con trai, đối diện với vấn đề trường học của con, vì để con có một môi trường học tập tốt, tôi đã thương lượng với chồng, bán đi căn nhà đang ở, mua một căn tập thể ở gần công ty chồng, thật ra nhà tôi và chồng đều không khá giả gì, may mắn và thần kỳ là, chúng tôi cũng gom đủ tiền cọc, tìm được nguồn nhà thích hợp, lại có thể thuận lợi trả hết khoản nợ.
Đó là một ngôi trường rất tốt tại địa phương tôi, vừa mới xây xong, rộng rãi sáng sủa, sân tường có đủ trang thiết bị. Nhưng con trai ở trường lại không vui vẻ, vì con không hiểu vì sao có thể đưa ra các đáp án khác nhau, nhưng lại bị yêu cầu chỉ được đưa ra một cách giải; con tôi không hiểu vì sao con và các bạn nam khác dù đang học vô cùng tốt, nhưng chỉ có vài bạn nữ làm báo cáo nhỏ lại được các giáo viên thưởng cho hoa hồng; con cũng không hiểu vì sao giữa bạn học với nhau lại không thể yêu thương giúp đỡ, con tôi không chủ động tạo mâu thuẫn với người khác, nhưng lại thường bị các bạn học khác dùng đầu bút đâm chọc, hoặc bị đẩy xuống rãnh nước. Con thích bóng đá nên đã tham gia đội bóng của trường, vốn muốn tham gia thi đấu để mang danh dự về cho trường, nhưng con và các bạn học lại thường bị huấn luyện viên động tay chân đánh mắng, còn nhiều lần bị bắt dùng thân đón bóng đá vào người, mà không được động, không được tránh né, vì thế con tôi ngày càng trầm đi.
2. Quá trình tìm trường đi học ở Mỹ
Chồng tôi tham gia vào một hạng mục giảng chân tướng địa phương, sau khi một vị đồng tu trong hạng mục bị bắt cóc, người nhà của đồng tu ấy nói với chồng tôi rằng cảnh sát địa phương đang nhắm vào anh ấy, và căn dặn anh ấy cẩn thận. Sau đó, một số đồng tu hay học Pháp giảng chân tướng cùng chúng tôi liên tục bị bắt cóc. Vì để tránh bức hại, cả nhà tôi đã sang Mỹ.
Sáng ngày thứ hai sau khi đến Mỹ, con trai hồ hởi nói tối qua đã ngủ rất ngon. Lúc ấy, chúng tôi mới biết con khi ở Trung Quốc mỗi ngày đều không được ngủ ngon, vì sợ cảnh sát phá cửa xông vào, lo sợ chúng tôi bị bắt đi, nếu tan giờ, chúng tôi không đến đón đúng giờ, con đều nghĩ rất căng thẳng, bố mẹ có phải cũng bị cảnh sát bắt cóc đi giống các cô chú kia không.
Ở một đất nước tự do, chúng tôi có được quyền tự do tín ngưỡng, con trai không cần lo sợ cảnh sát, nhưng con đường học hành của con lại không bình thản. Con trai vừa mới đến trường, đã thấy cô độc trống trải, cũng vì chướng ngại về ngôn ngữ, không thể giao tiếp tốt với bạn học, nên thường xảy ra hiểu lầm. Cộng thêm những gì đã trải qua tại trường học ở Trung Quốc, con trai sinh ra bài xích trường học. Sau một năm học tập, tiếng Anh của con tiến bộ rất chậm, tôi và chồng tiếng Anh cũng không tốt, không giúp được con, thầy giáo góp ý cho con học lớp bồi dưỡng tiếng Anh ngoài giờ. Thế là tôi tìm được một giáo viên phụ đạo tiếng Anh, nhờ đó, tiếng Anh của con trai đã có tiến bộ rất lớn, cũng chuyển sang học tại nhà.
Để con trai được sự giáo dục tốt hơn ở nhà, cả nhà chúng tôi lại chuyển đến bang khác, cũng chính ở đây chúng tôi đã tham gia quảng bá Shen Yun tại địa phương, dán quảng cáo, treo tay nắm cửa. Con trai thành chủ lực, mỗi ngày vận động nhiều, thể lực tiêu hao rất lớn, nhưng con trai chưa từng than khổ một câu.
Con tôi thích học lịch sử, thuộc làu như lòng bàn tay các nhân vật lịch sử Trung Quốc, các câu chuyện lịch sử, nên bị cuốn hút sâu sắc với các tiết mục Shen Yun khôi phục văn hóa truyền thống, diễn xuất triển hiện một Trung Quốc thời chưa có Trung Cộng, tái hiện lại huy hoàng của văn minh 5.000 năm Trung Hoa trên vũ đài. Shen Yun cũng tiết lộ chân tướng Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, khi xem tiết mục học viên Pháp Luân Công bị bức hại, con trai tôi buồn đến rơi lệ, đồng cảm sâu sắc.
Xem xong buổi diễn Shen Yun, con có lần nói với tôi, con hy vọng có thể trở thành diễn viên trong Shen Yun, vì để thực hiện giấc mơ này, con tôi cố gắng không trốn tránh việc học nữa. Tôi và chồng ủng hộ quyết định của con, nhưng con trai tôi từ nhỏ chưa từng học vũ đạo, từ nhỏ cũng chưa từng được bồi dưỡng về âm nhạc, mà khi ấy con đã 11 tuổi rồi. Vợ chồng tôi lo lắng, không biết con có thể đạt được không. Hơn nữa, học vũ đạo lại rất tốn tiền, chúng tôi vừa mới mua nhà, gần như đã tiêu hết toàn bộ tiền tích lũy, đã không còn khả năng cho con trai học nữa. Đồng tu nói với tôi, tuy Fei Tian là trường tư thục, nhưng học sinh đi học đều được miễn học phí, ăn uống, sinh hoạt, cho nên không cần gánh nặng tâm lý. Dưới sự động viên, giúp đỡ của người nhà và đồng tu, chúng tôi đã đưa con đến Trường Trung học Phương Bắc học vũ đạo, cũng một năm, con trai đã may mắn nhận được giấy gọi nhập học của Trường Fei Tian.
3. Những thay đổi của con tại Fei Tian và Shen Yun
Lần đầu con trai nghỉ lễ về nhà, chúng tôi ngạc nhiên khi phát hiện, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, mà con đã thay đổi rồi, trở nên vui tươi, cởi mở, cũng lễ phép và biết tự kỷ luật hơn. Ví như, khi tôi và chồng nói chuyện, con cũng sẽ im lặng đứng một bên đợi, chờ chúng tôi trao đổi xong, con mới mở miệng nói. Khi ăn cơm, con đợi tôi và chồng động đũa ăn trước, rồi con mới cầm đũa lên ăn. Bài tập trong kỳ nghỉ và luyện tập vũ đạo, mỗi ngày con tôi đều chủ động hoàn thành, không cần tôi đốc thúc. Con trai cũng trở nên an tĩnh chuyên chú, cậu bé có thể yên tĩnh ngồi đó đọc sách, yên tĩnh luyện tập, không nôn nóng, nói năng luyên thuyên như trước nữa. Chồng tôi còn nhận ra thói quen cầm tay trái của con cũng vô thức đã đổi lại, ăn cơm thì yên lặng tao nhã, không có ríu ra ríu rít như trước, những điều này từng khiến chồng tôi đau đầu, là tật xấu dạy mãi không sửa của con trước đây. Chồng tôi còn từng cho rằng cả đời này cũng không sửa được.
Con tôi trở nên thích đến trường, nếu không có việc gì đặc biệt cần phải ra ngoài, kỳ nghỉ con cũng chọn ở lại trường. Tôi từng hỏi con, nếu khi gặp chuyện không vui ở trường, con sẽ làm sao. Con nói rất hiếm xảy ra chuyện như thế, nếu có chuyện mà con không giải quyết được, con sẽ nói với thầy cô giáo, con nói các thầy cô ở đây rất tốt. Con tôi thuộc diện thể trạng gầy gò ốm yếu. Con đến Trường Fei Tian chưa lâu, một giáo viên đã chủ động liên hệ với tôi, cô ấy phát hiện trên lớp thể lực con tôi còn hơi kém, nên đã góp ý khi tôi mua đồ ăn nhẹ cho con thì có thể chọn thêm những món gì, như vậy có thể cung cấp nhiều năng lượng hơn cho con. Khi gặp chuyện và đề xuất ý kiến, con thường nói thầy cô giáo lên lớp từng kể những trải nghiệm tương tự, chúng tôi phát hiện giáo viên Trường Fei Tian không chỉ truyền thụ văn hóa và kỹ năng nghệ thuật, mà còn đang lấy mình làm gương để dạy dỗ con tôi nên làm người thế nào, và trở thành một người tốt hơn nữa.
Dưới sự giáo dục và giúp đỡ của giáo viên, con tôi đã thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, có được cơ hội theo đoàn lưu diễn Shen Yun đi thực tập, con rất vui. Mỗi khi đến dịp lễ tết, đặc biệt là ngày của bố, ngày của mẹ, con tôi luôn gọi điện thoại hoặc nhắn tin hỏi thăm. Mỗi lần gặp được con, con đều mang lại những điều kinh ngạc cho tôi. Trước lần lưu diễn đầu tiên của con, chúng tôi và con đã cùng ra ngoài ăn cơm, con trai đều giúp chúng tôi gọi món, trong lúc đợi lên món, con lấy phiếu giao bài của trường ra, yên tĩnh đọc, con nói hôm nay chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập. Lúc ăn cơm, con trai tôi nói, con muốn đi thực tập lưu diễn, có thể một thời gian rất dài chúng tôi sẽ không được gặp con. Tôi nói con không cần lo lắng, chúng ta có thể gọi điện thoại, chí nam nhi là ở bốn phương, bố mẹ ủng hộ việc có ý nghĩa như thế này. Con vui vẻ cười, rất thư thái, con vốn lo lắng việc tạm thời rời xa chúng tôi, liệu chúng tôi có thể chấp nhận được không. Con trai được dạy dỗ tinh tế như thế, bất giác khiến vợ chồng tôi quên mất con chỉ mới là đứa trẻ 13 tuổi.
Lần đầu được xem con trai biểu diễn, vợ chồng tôi lái xe sáu tiếng đến nhà hát, xem con đứng trên vũ đài bậc nhất của thế giới, nở nụ cười từ thẳm sâu trong lòng, nghe được tiếng cười của những người xem, cùng cười, cùng khóc với các diễn viên Shen Yun trên sân khấu, khoảnh khắc ấy, tôi và chồng thấy biết ơn và tự hào – trong thời gian một năm ngắn ngủi, con trai gần như đã được lột xác, đằng sau đó là sự phó xuất gian khổ lớn đến thế nào của các thầy cô.
Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, chúng tôi đến thăm con, con đã cao lên rồi, cũng rắn rỏi hơn rất nhiều, con cười, kể đến đâu cũng có rất nhiều đồ ăn ngon. Chuyến lưu diễn cũng giúp con tôi mở mang tầm mắt, đợt học chương trình giáo dục tại nhà, con trai từng học lịch sử các bang và phong thổ nhân tình của Mỹ, nhưng vì thời gian và kinh tế hạn hẹp, chúng tôi không thể đưa con đi du lịch.
Đợt nghỉ hè năm nay, cả nhà chúng tôi cùng đi Hawai chơi. Năm ngoái chồng không được nghỉ, con không muốn để bố lại một mình, nên để dành sang năm nay. Từ sân bay thẳng đến chỗ nghỉ, từ việc lựa chọn nơi thăm quan ăn uống đến sắp xếp lịch trình, con đều chủ động lo liệu, không cần tôi bận tâm. Chồng tôi nhận ra con trai có năng lực quan sát, giải quyết vấn đề rất mạnh, anh từng nói đùa, nếu để một mình tôi ở lại Hawai, anh sẽ rất lo; nếu đổi lại là con trai tôi, anh sẽ không phải lo lắng gì.
Con trai còn thể hiện ra sự bình hòa điềm đạm vượt xa lứa tuổi của con. Chúng tôi đưa con đi khám răng, nhân viên kinh ngạc về tuổi của con, một nha sỹ trong đó tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng ở Mỹ, chỉ nói được tiếng Anh, không nói được tiếng Trung, nên cả quá trình đều là con giao tiếp với cô ấy. Sau khi việc trị liệu kết thúc, giám đốc phòng khám nói, lần đầu ông ấy thấy vị nha sỹ này nói những lời như thế, cô ấy nói vô cùng thích các bạn.
Mỗi lần đưa con ra ngoài, khi con thấy món đồ nào mà bạn bè yêu thích, thì hay hỏi chúng tôi, có thể mua mang về giúp bạn học được không. Có lần, tôi thấy trên website Shen Yun có một video phỏng vấn một diễn viên Shen Yun, trong đó có nhắc đến việc mọi người giúp đỡ lẫn nhau, không đố kỵ, con trai tôi ngồi bên cạnh lập tức nói, đúng thế đấy, chúng con chính là như thế. Tôi hỏi thêm, thật sao, rồi nhận được câu trả lời to hơn, chắc nịch hơn của con. Có lần, kể lại chuyện hồi con còn nhỏ, khi ấy con tôi luôn muốn có thêm một em trai hoặc em gái. Con trai nói hiện giờ vẫn muốn, rồi ngập ngừng chốc lát nói, nhưng hiện giờ lại muốn có anh trai hoặc chị gái, tôi và chồng đều cười, con trai hiện là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong lớp, và được chăm sóc rất tốt, rất vui vẻ.
Lời kết
Thân làm bậc cha mẹ đều muốn mang lại những điều tốt nhất cho con mình. Chúng tôi phát hiện điều mà Fei Tian mang lại cho con tôi còn nhiều hơn, vượt xa những gì chúng tôi có thể làm được.
Trước khi con tôi học tập ở Trường Fei Tian, chúng tôi từng dặn dò con: Con đến trường, cần thiện đãi mỗi từng người, giữa bạn học cần chung sống như anh chị em một nhà, với giáo viên và người lớn thì cần tôn kính như bố mẹ, với nhân viên và tình nguyện viên của trường, phải mang lòng biết ơn; sự phó xuất của mỗi từng người cho trường học đều là để thành tựu, bồi dưỡng các con. Bố mẹ dưỡng dục con cái là lẽ tất yếu, từ khi vào Fei Tian và Shen Yun, bố mẹ không cần tiêu một đồng nào, mọi sự giáo dục và chi phí đều do trường học gánh vác. Đây giống như ân đức của bố mẹ vậy, con phải ghi nhớ. Thực ra, đây cũng là tiếng lòng của vợ chồng tôi.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/19/483071.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/23/220979.html
Đăng ngày 30-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.