Biết viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-02-2008] Gần đây, tôi có đọc bài chia sẻ kinh nghiệm chứng thực Pháp Luân Công về mặt tài chính của các bạn đồng tu trong một vài ngày trước. Tôi hoàn toàn đồng ý với sự hiểu biết của họ về vấn đề này. Những học viên ở Trung Quốc đã sống trong một môi trường khắc nghiệt với cuộc bức hại trong thời gian dài và nhiều người nhiều hay ít đã tạo nên một quan niệm như vậy. Họ nghĩ các học viên làm tốt ba điều chắc là cũng phải tiết kiệm nhiều và sống cuộc sống vật chất rất bình dị. Ngay cả khi các học viên có dư tiền, họ không nên sử dụng nó để cải thiện tiêu chuẩn cuộc sống của họ. Do vậy cứ khi nào một vài đồng tu đi mua quần áo hay đi ăn tối ở nhà hàng, những đồng tu khác lại lo lắng rằng họ đang đi chệch đường.

Một học viên đã cắt giảm chí phí của anh ấy tạm thời khi anh giúp đỡ tài chính cho một học viên khác mà bị buộc phải rời khỏi nhà. Những học viên quanh vùng đã nghĩ rằng đó là cách nên phải như vậy. Trong một thời gian lâu, các học viên đã tạo ra một cái hộp cho chính họ và đo lường tu luyện Đại Pháp hôm nay với những phương pháp tu luyện cũ. Họ luôn cố ghi sâu vào người khác với “nghèo nàn và đơn giản”. Trên thực tế, Sư Phụ đã dạy chúng ta từ rất lâu rằng vấn đề then chốt là không chấp trước vào tiền bạc. Cái mà chúng ta tu luyện là tâm của chúng ta. Tu luyện Đại Pháp là tu thẳng cái tâm của chúng ta, chứ không phải yêu cầu chúng ta từ bỏ những thứ vật chất kia.

Nhiều học viên sợ liên quan đến “tiền”. Họ sợ phạm lỗi lầm về vấn đề này. Về cá nhân tôi nghĩ rằng họ đã đi sang cực đoan. Tiền, chỉ giống như những nguồn tài nguyên khác, để chúng ta tuỳ ý sử dụng. Nếu chúng ta xem tiền như cái gì đó đặc biệt, chúng ta sẽ không thể xử lý nó tốt được.

Lý do mà một vài học viên không có nhận thức rõ ràng về tình hình tài chính của họ là vì ảnh hưởng văn hoá và tính ghen tị tật đố của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đó cũng là lý do mà thể lực ma quỷ dùng để tăng cường bức hại các đệ tử Pháp Luân Công về mặt tài chính. Một học viên mà tôi biết đã mất việc khi cuộc bức hại bắt đầu. Mọi việc rất khó khăn với anh về tài chính, nhưng anh không bao giờ dừng việc chứng thực Pháp Luân Công. Anh cũng không xem tiền như cái gì đó đặc biệt. Anh chỉ coi tiền là hàng hoá. Khi mua cái gì đó bằng tiền, chúng ta chỉ là đang trao đổi một loại hàng hoá này với loại hàng hoá khác. Anh ấy cũng không nghĩ về tu khổ hạnh. Thậm chí khi anh ấy không có tiền để giành, anh đã nghĩ: “Trong thời kỳ đặc biệt này sẽ tiện lợi hơn cho một đệ tử Đại Pháp nếu có một cái xe ô tô con”. Với một suy nghĩ như vậy, bây giờ anh ấy không chỉ có thể hỗ trợ gia đình, mà còn có một chiếc xe ô tô con riêng. Anh ấy không nhận bất kỳ sự hỗ trợ hay quà tặng nào từ người khác, và tất cả tiền được kiếm bởi anh và gia đình anh qua những phương tiện hợp pháp. Anh ấy đã mất việc vì cuộc bức hại ma quỷ. Tuy nhiên, anh ấy đã có thể cải thiện mức sống trên mức trung bình, ngay cả khi không có một công việc.

Đây chẳng phải là sự triển hiện sự vĩ đại của Đại Pháp sao? Nó là biểu hiện của việc phủ định của đệ tử Đại Pháp đối với bức hại tài chính của cựu thế lực

Tôi muốn nói thêm vài lời về đệ tử mà tôi nói là đã giúp đỡ người đệ tử khác không có nhà. Anh ấy là một đệ tử nhiều tuổi hơn đã tự nguyện hỗ trợ những khoản chi tiêu cuộc sống cho đệ tử khác. Trước đó khá lâu, anh ấy đã nhận được một sự hỗ trợ với số tiền tương tự. Sau đó, người đệ tử không có nhà đã đi đến một chỗ khác với môi trường tốt hơn để chứng thực Pháp, và không cần sự hỗ trợ của anh ấy nữa.

Trên đây là nhận thức của cá nhân tôi. Vui lòng chỉ ra những gì không đúng.

 

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/29/173232.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/10/95215.html

Đăng ngày 13-3-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share