Bài viết của học viên phương Tây tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 12-06-2024] Tôi sinh ra trong một gia đình theo Đạo Tin lành, và luôn tích cực tham gia các hoạt động của nhà thờ cũng như cộng đồng Cơ đốc. Có một khoảng thời gian cha tôi là mục sư biệt trách Thánh nhạc. Tôi bắt đầu đi học ở một trường tiểu học tư thục của Cơ đốc giáo, lên lớp bốn mới chuyển sang trường công. Ngẫm lại khoảng thời gian đó, tôi thấy biết ơn vì đã được nuôi dạy trong môi trường tương đối thuần chính như vậy.

Tôi rất năng nổ trong các hoạt động thể thao, và sau đó, khi lên trung học, tôi bắt đầu chơi nhạc, chủ yếu là chơi guitar. Vào khoảng thời gian tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi bắt đầu uống rượu và dùng ma túy. Dần dần, mọi thứ trở nên mất kiểm soát, tôi rớt xuống đáy sâu mà tôi không thể ngờ tới, như bị đuổi việc, gần như bị đuổi khỏi nhà của bố mẹ, và bị bắt vì lái xe trong tình trạng say rượu.

Sau lần bị bắt trong tình trạng say rượu, tôi bắt đầu tham gia hội Alcoholics Anonymous – AA (nhóm hỗ trợ cai rượu) với những cuộc họp nhóm 12 bước, và cuối cùng tôi có thể cai rượu và ma túy thành công. Tại AA, vấn đề tâm linh là trọng tâm của quá trình phục hồi. Sự giúp đỡ của các vị Thần và nỗ lực cải thiện nhân cách của bản thân là phương thức cơ bản để trở lên tỉnh táo và giữ được sự tỉnh táo trong suốt chương trình.

Tôi đã quen với việc đi nhà thờ và những nghi lễ tôn giáo, nhưng đây là một cách tiếp cận mới và không phải là một nhóm hoàn toàn theo Cơ đốc giáo. Tôi dần chấp nhận ý tưởng rằng ngoài Cơ đốc giáo vẫn có những con đường chân chính khác.

Trong quá trình hồi phục, tôi có một trải nghiệm tâm linh sâu sắc, khiến tôi thay đổi quan niệm của bản thân. Tôi bắt đầu tìm hiểu những con đường tâm linh khác, điều mà trước đây tôi, một con chiên ngoan đạo, không dám làm.

Có rất nhiều điều tôi muốn kể ra, nhưng tóm lại, tôi bắt đầu thử đủ thứ. Trong một khoảng thời gian, tôi chủ yếu tập yoga, nhưng tôi luôn trộn lẫn và thử những môn khác. Do lối tư duy này, tôi đã có tâm thái tốt để tiếp nhận và thử học Đại Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 2013 tại California. Trước đó, tôi sống ở một vài tiểu bang khác nhau.

Lần đầu tiên tôi nhận được tờ rơi [về Đại Pháp] vào khoảng năm 2010 hoặc 2011. Khi tôi đang đi dạo cùng bạn gái ở trung tâm thành phố San Francisco, có người đưa cho tôi một tờ thông tin về Đại Pháp. Khi tôi đang xem qua, bạn gái tôi nói: “Ồ, mẹ em cũng tập môn này. Nó có vẻ rất tốt cho sức khỏe.” Tôi bắt đầu có thiện cảm với Đại Pháp từ đó.

Sau đó, vào năm 2013, tình cờ công ty của tôi yêu cầu tôi phát tờ quảng cáo tại các sự kiện. Tôi được cử đến Lễ hội Hòa Bình ở Công viên Cổng vàng. Ở đó có đủ mọi thứ liên quan đến tâm linh. Sự kiện này như được sắp đặt cho tôi vậy. Có mấy học viên Đại Pháp trình diễn các bài công pháp nhằm giới thiệu môn tu luyện, và tôi được phát một tờ rơi khác về Đại Pháp.

Sau khi trở về nhà, tôi quyết định bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi xem các video bài giảng trên mạng trong khoảng một tuần, và học luyện các bài công pháp theo video hướng dẫn của Sư phụ Lý. Tôi cảm thấy các bài công pháp có uy lực rất lớn. Tôi nhận ra đã giảm được căng thẳng rất nhiều, và cơ thể tôi trở lên nhẹ nhàng hơn. Trong mấy tuần tiếp theo, vấn đề ở hai đầu gối của tôi được cải thiện đáng kể, và tôi có thể chạy nhảy trở lại, điều mà tôi nghĩ không bao giờ có thể làm lại được nữa. Tôi ngừng tập các môn khác, và chỉ theo Đại Pháp.

Tôi luyện công và học Pháp mỗi ngày. Cuối cùng, tôi đến nhóm học Pháp trực tiếp, nhưng chỉ đến đó được vài tháng. Mặc dù ngày nào tôi cũng đọc Pháp, luyện công, nhưng tôi không hiểu rõ về thời kỳ Chính Pháp, và cũng không biết cách phát chính niệm. Mãi đến khi đại dịch xảy ra năm 2020, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh về những gì đang xảy ra. Tôi bắt đầu tham gia cùng các học viên địa phương, học cách giảng chân tướng và thường xuyên phát chính niệm.

Bảo trì chính niệm

Tôi từng nghe một diễn viên hài độc thoại kể về lần anh bị kẹt xe do một vụ tai nạn phía trước. Trong lúc tắc đường, anh ấy tự nhiên nghĩ: “Chắc là có người chết ở đó rồi”, ám chỉ về một lý do chính đáng cho sự kẹt xe này. Anh ấy nói: “Biết rằng không nên nghĩ như vậy, nhưng rồi vẫn cứ nghĩ thế.” Người tu luyện thì biết, thực ra, vào tình huống đó là do ma tính và nghiệp lực đang khởi tác dụng.

Một hôm, khi tôi đang đi bộ thì một phụ nữ ăn mặc hở hang chạy bộ ngang qua. Khi tôi chưa kịp suy xét, thì những niệm đầu liên quan đến sắc dục đã xuất hiện. Mặc dù những việc như thế đã được cải thiện nhiều trong những năm qua, nhưng tôi vẫn tự hỏi: “Làm thế nào mà những niệm đầu và cảm xúc kiểu này có thể tự động nhảy ra trong những tình huống khác nhau thế nhỉ?” Tôi ngộ ra đó là hệ quả của việc chìm đắm trong những thứ xấu trong nhiều năm, và thậm chí là cả cuộc đời, từ tivi, sách vở, phim ảnh, cha mẹ, bạn bè, v.v. và kể cả nghiệp tư tưởng.

Sư phụ giảng:

“Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế. Con người thông qua mắt, tai mà thấy được nghe được ấy đều là bạo lực, sắc tình, kèn cựa đấu đá trong các tác phẩm văn nghệ và những thứ đấu tranh quyền lợi, quan niệm sùng bái kim tiền của xã hội hiện thực, cũng như những biểu hiện khác của ma tính, v.v., cho vào đầu toàn là những thứ như thế, người như thế quả thật là người xấu, bất kể họ có biểu hiện như thế nào, hành vi là do tư tưởng chi phối, người mà trong đầu toàn những thứ loại đó liệu có thể làm được việc gì?” (Hòa tan trong Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Bởi vì con người mê ở chốn người thường, nên trong tư tưởng hay sản sinh những ý niệm theo danh, lợi, sắc, nóng giận, v.v.; dần dần sẽ tạo thành một loại nghiệp lực tư tưởng rất lớn mạnh” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân).

Vậy nên, những niệm đầu tự động xuất hiện này là kết quả của một quá trình. Nó cũng tương tự với chiều ngược lại. Ví như, có lần một người vô gia cư bước đến và bắt đầu la mắng tôi về một việc mà tôi không hề hay biết, nhưng rõ ràng tôi đã làm gì đó mà anh ta không thể chấp nhận. Tôi bình tĩnh để anh ta nói cho hết, rồi anh ta bỏ đi. Phản ứng tự nhiên đó của tôi là kết quả của quá trình bảo trì chính niệm của Đại Pháp. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bùng nổ cảm xúc khi xảy ra sự việc như vậy. Còn bây giờ, trong tình huống như thế, tôi có thể làm được Chân-Thiện-Nhẫn, không chỉ trên bề mặt, mà còn cả trong tâm.

Tuy vậy, tôi vẫn cần cải thiện cách đối xử trước mọi việc, tôi cần tiếp tục dung chứa thêm nhiều điều chân chính hơn nữa. Sau đó, chính niệm sẽ chế ngự và thay thế những niệm đầu, quan niệm xấu và chấp trước mà tôi đã tích lũy.

Thể ngộ sâu sắc này tiếp thêm động lực cho tôi, giúp tôi nhận ra rằng để cứu người tốt hơn, tôi cần học Pháp hiệu quả hơn, đồng thời cần nghe nhạc Phổ Độ, Tế Thế, âm nhạc Shen Yun, và trân quý văn hóa truyền thống hơn, v.v.

Học cách bao dung mẹ tôi

Cha mẹ tôi sống ở một tiểu bang khác, mỗi năm tôi thường về thăm họ vài lần. Mẹ tôi nổi tiếng là một người độc đoán, nóng tính, và luôn chỉ huy người khác trong khi họ lái xe. Mỗi khi cha tôi lái xe là mọi chuyện trở nên tồi tệ. Cuối cùng, hai ông bà đặt ra quy định rằng bất cứ khi nào đi cùng nhau, mẹ tôi lái xe còn cha tôi chỉ đường.

Khi tôi về thăm họ, chúng tôi thường ra ngoài ăn tối, và đôi khi mọi người uống chút rượu. Từ khi không uống rượu nữa, tôi thường được yêu cầu lái xe đưa mọi người về nhà. Đối với tôi, việc giữ bình tĩnh luôn là một thử thách lớn, vì mẹ luôn chỉ đạo chi tiết mọi thứ trên đường, mặc dù bà biết tôi nhớ đường về nhà nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả. Tôi thường nghe thấy kiểu như “Chậm lại. Cẩn thận chiếc xe kia. Chuyển sang làn này. Tốc độ giới hạn thế này thế kia, v.v.” suốt chặng đường về nhà. Như tôi đã nói, mẹ tôi thích chỉ đạo mọi người, và việc bà uống rượu càng khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế và làm theo những chỉ dẫn độc đoán và chi tiết của mẹ tôi. Tuy nhiên, đôi khi tôi cãi lại để bà hiểu tôi biết mình đang đi đâu. Điều này thường khiến chị gái tôi hoặc người nào đó đứng ra bảo vệ tôi và cố gắng để mẹ tôi giữ yên lặng.

Qua nhiều năm, tôi vui khi thấy việc này dần trở nên tốt hơn. Trong lần thăm nhà gần đây, sau khi ăn tối xong, tôi có thể chịu đựng được chuyến đi khoảng 40 phút, giữ được bình tĩnh và không phản ứng gì. Lần tiếp theo chúng tôi ra ngoài, mẹ tôi hầu như không chỉ đạo nữa, và chuyến đi khá yên tĩnh.

Đồng thời, sau nhiều năm, tôi cũng ngộ ra phần nào nguyên do khiến mẹ tôi hay chỉ đạo là trước kia đôi lúc tôi cũng có hành động tương tự như bà khi ngồi ở ghế bên. Dù không đến mức như mẹ, nhưng dù sao tôi cũng có xu hướng chỉ đạo như thế. Biểu hiện của bà là tấm gương phản chiếu cho tôi thấy được vấn đề của mình và chính lại chúng. Từ đó trở đi, tôi có thể kiềm chế, bình tĩnh, và không chỉ đạo khi người khác lái xe.

Trên đây là thiển ngộ tại tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có bất cứ điều gì không đúng, xin vui lòng chỉ chính.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/12/478606.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/22/218717.html

Đăng ngày 30-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share