Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2024] Là bác sỹ, khi làm bản tổng kết cuối năm, hầu như tôi và các đồng nghiệp đều viết: “Tôi giải quyết các mối quan tâm của bệnh nhân và nghĩ đến điều mà bệnh nhân muốn”. Tuy nhiên, chỉ sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới có thể thực sự thực hiện được điều này. Bằng cách chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, tôi đã có thể thực sự nghĩ cho người khác trước, và đứng tại hoàn cảnh của họ khi tôi làm mọi việc. Đó không còn chỉ là câu khẩu hiệu.

Hơn 20 năm qua, tôi luôn cố gắng giúp bệnh nhân giải quyết vấn đề cần thiết với chi phí thấp nhất. Tôi thường xuyên bị người nhà bệnh nhân đợi ở cầu thang hoặc trong văn phòng để đưa tiền hoặc thẻ quà tặng. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không nhận tiền biếu thêm của bệnh nhân nữa. Tôi cũng không kê thêm đơn thuốc để nhận tiền hoa hồng nữa. Khi người nhà bệnh nhân tặng quà mà tôi không thể trả lại được ngay, tôi sẽ cho số tiền đó vào phong bao, viết kèm một lời chúc tốt lành rồi đưa cho bệnh nhân khi họ ra viện. Đây là lý do vì sao nhiều bệnh nhân tìm đến tôi để điều trị.

1. Chứng thực Đại Pháp ở nơi làm việc

Từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, ở chỗ làm của tôi đã thay 3 vị lãnh đạo. Sau sự kiện ngày 20 tháng 7 năm 1999, vị lãnh đạo đầu tiên đã làm theo chính sách của cấp trên và bức hại các nhân viên là học viên Pháp Luân Công bằng cách tạm thời đình chỉ công việc, đình chỉ tiền lương của họ v.v.. Năm 2001, tôi bị điều về một bệnh viện ở nông thôn ba tháng để giúp đỡ người nghèo. Khi đến nơi, tôi thấy hầu như không có bệnh nhân nào cả. Một y tá ở bệnh viện đó chuyển dạ và cần phải mổ. Tôi đã dùng tất cả những gì tôi có, thắp một cây đèn cồn và tiến hành mổ cho cô ấy. Mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Dần dần, số bệnh nhân đến bệnh viện đó ngày một tăng lên, và chúng tôi cũng thực hiện nhiều ca mổ hơn. Giám đốc bệnh viện rất hài lòng về cách làm việc của tôi và yêu cầu bộ phận kế toán trích phần trăm cho tôi, 100 Tệ cho mỗi ca mổ mà tôi thực hiện. Ở thời điểm đó, chỗ làm cũ vẫn giữ tiền lương chưa trả cho tôi. Nhưng tôi vẫn từ chối khoản tiền hoa hồng này và giải thích rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chiểu theo Chân Thiện Nhẫn và không muốn tiền của họ. Lẽ ra bệnh viện cũ cần trả lương cho tôi mới phải. Ở khu vực nông thôn này có hai bệnh viện, không kể ngày hay đêm, hễ có việc cần là giám đốc lại tự mình lái xe chở tôi đến để giải quyết. Tôi luôn hoàn thành những yêu cầu của họ. Các nhân viên bệnh viện nói rằng theo những điều tuyên truyền trên TV thì các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật đáng sợ, nhưng hóa ra tôi lại là một người rất tốt.

Khi thời hạn ba tháng kết thúc, giám đốc của bệnh viện nông thôn đã đề nghị lãnh đạo bệnh viện của tôi cho tôi ở lại giúp họ. Ông ấy cũng nói chuyện với tôi, khen ngợi tôi và bảo tôi hãy cân nhắc việc ở lại. Đáng tiếc là lãnh đạo ở bệnh viện cấp trên đã phối hợp với Phòng 610 để bắt cóc tôi và đưa tôi đến một trung tâm tẩy não, nơi tôi đã bị giam giữ phi pháp trong hai năm liền.

Sau khi tôi được thả ra khỏi trung tâm tẩy não, lãnh đạo bệnh viện lại cử tôi về bệnh viện ở nông thôn kia làm việc. Lúc này, bệnh viện nông thôn đã liên kết với bệnh viện của chúng tôi. Họ mời tôi thực hiện những ca phẫu thuật, và tất cả các nhân viên ở bệnh viện đó đều rất tôn trọng tôi. Lãnh đạo bệnh viện nói với tôi: “Tôi không ngờ chị lại là một người tốt đến như vậy. Nếu chị từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ thăng chức cho chị”. Tôi nói rằng chính Đại Pháp đã biến tôi trở thành “người tốt đến như vậy” đó.

Sau khi lãnh đạo thứ hai nhậm chức, vì tôi giảng chân tướng cho mẹ của một trưởng khoa và bà đã nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” nên vị trưởng khoa này đã báo cáo tôi với lãnh đạo mới. Khi đó, lãnh đạo mới chưa biết tôi như thế nào, nên đã quyết định chuyển tôi quay lại bệnh viện ở nông thôn.

Vào thời điểm đó, một bệnh viện tư ở thành phố đã mời tôi làm việc với mức lương khá cao, và tôi đã đồng ý. Khi một phó trưởng khoa biết được việc này, ông ấy đã đến gặp lãnh đạo và nói trong nước mắt: “Cho dù là về năng lực hay tính cách thì giờ rất khó tìm được một bác sỹ tốt như vậy, nhưng anh đã khiến cô ấy rời đi rồi”. Lãnh đạo bèn nhờ vị phó trưởng khoa gọi điện cho tôi và bảo tôi quay về, còn hứa hẹn sẽ đề bạt tôi làm phó khoa sinh non. Tôi đã quay về. Sau đó, lãnh đạo đã bị ảnh hưởng của Phòng 610, nói rằng tín ngưỡng của tôi là làm chính trị, và tôi không đủ tiêu chuẩn để làm lãnh đạo. Cho nên cuối cùng họ đã không thăng chức cho tôi.

Năm 2010, bệnh viện chúng tôi tiếp quản Bệnh viện Bà mẹ Trẻ em địa phương. Ban lãnh đạo chỉ định một vị phó trưởng khoa trẻ lên làm trưởng Khoa Phụ sản của bệnh viện này và bảo tôi hỗ trợ cô ấy. Tuy nhiên, tôi không được nhận một danh phận nào hay đãi ngộ gì. Tôi đã làm việc chăm chỉ, không nề hà công việc vất vả hoặc sợ lãnh phải rủi ro. Vì trưởng khoa còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nên không kể giờ nào, dù ngày hay đêm, tôi đều phải trực để xử lý những trường hợp cấp cứu. Sau khi lãnh đạo biết được tình hình, ông ấy đã điều vị trưởng khoa trẻ ngược lại chỗ cũ và đề nghị tôi hỗ trợ phó giám đốc Bệnh viện Bà mẹ Trẻ em.

Sau đó, Bệnh viện Bà mẹ Trẻ em lại trở thành một phòng trong Khoa Phụ sản của bệnh viện chúng tôi. Tôi được đề bạt làm trưởng khoa, tôi tin đây là sự an bài từ bi của Sư phụ. Tôi đã đảm nhiệm vị trí này trong 5 năm, trong thời gian đó, ngày nào tôi cũng đến sớm về muộn, làm việc quá giờ và đích thân xử lý những ca khó nhất, phức tạp nhất trong khoa. Với những trường hợp nguy cấp, tôi cũng làm luôn cả việc cấp cứu. Nếu có bất hòa, tôi trực tiếp trao đổi với người nhà bệnh nhân để giải quyết và cố gắng không để họ làm phiền đến lãnh đạo. Tôi gánh vác mọi trách nhiệm trong khoa.

Khi có mâu thuẫn liên quan đến tiền phạt, tôi đã trả phần lớn số tiền đó để giảm gánh nặng kinh tế và tinh thần cho nhân viên, để họ có thể yên tâm công tác. Ban lãnh đạo bệnh viện nhiệt liệt tán thành việc làm của tôi. Các lãnh đạo huyện mỗi khi người nhà có chuyện sinh nở cũng tìm đến tôi.

Năm 2014, có một sản phụ 28 tuổi bị xuất huyết nặng và bị choáng. Tôi đã ở bên cô ấy trong phòng chăm sóc tích cực trong vòng ba ngày và tiến hành phẫu thuật cho cô ấy hai lần. Cuối cùng tôi đã cứu được mạng sống cho cô ấy. Lãnh đạo bệnh viện đã khen ngợi tôi trong một cuộc họp quản lý cấp trung. Trong một buổi họp với các trưởng khoa mới được bổ nhiệm, ông ấy cũng khen ngợi tôi nỗ lực cống hiến, can đảm gánh vác và bảo các vị quản lý khác hãy học tập theo tôi.

Lãnh đạo thứ ba vốn là một phó giám đốc bệnh viện. Ông ấy luôn ghi nhận tính cách và nghiệp vụ của tôi. Ngay cả khi tôi không làm trưởng khoa nữa, ông ấy vẫn đến gặp tôi để bàn bạc về việc phát triển khoa. Đặc biệt, có lần tại cuộc họp ở chính phòng riêng của lãnh đạo, ông ấy bảo rằng không ai có thể so với tôi về thái độ chăm sóc bệnh nhân.

Có lần, trưởng một khoa lớn của bệnh viện nói với tôi: “Hai sếp đều bảo tôi học tập theo chị. Chị đã làm như thế nào vậy? Không một trưởng khoa nào trong bệnh viện, không kể tuổi tác, có thể làm được như chị!”

Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi thành một người khỏe mạnh, cả về tinh thần và thể chất và ban cho tôi một phẩm chất cao thượng.

Vị phó giám đốc mới phụ trách vấn đề Pháp Luân Đại Pháp ở bệnh viện đã có buổi nói chuyện với tôi để hiểu tình hình và suy nghĩ của tôi. Tôi nói với ông ấy rằng: “Trong hơn hai thập kỷ qua, Chân–Thiện–Nhẫn đã bén rễ sâu trong tôi. Tôi đã đối xử với mọi người xung quanh và mọi điều xảy ra với tôi theo tiêu chuẩn này”.

Ông ấy nói: “Chị cứ tiếp tục như vậy đi!” Từ đó, hàng năm bất cứ khi nào có nhân viên Phòng 610 đến bệnh viện đòi sách nhiễu các học viên Pháp Luân Công, ban lãnh đạo đều cố gắng ngăn cản họ gặp chúng tôi.

2. Mọi người quanh tôi cũng được phúc báo nhờ Đại Pháp

Trong 20 năm mà tôi tu luyện Đại Pháp, ngày càng có nhiều người quanh tôi biết chân tướng của cuộc bức hại. Rất nhiều người trong số họ cũng nhận được phúc báo ở những mức độ khác nhau.

2.1 Một người thân khỏi khối u ác tính nhờ niệm cửu tự chân ngôn

Chú thứ hai của chồng tôi thường bị đau bụng dưới và đầy hơi. Ông sang huyện lân cận để khám thì phát hiện có khối u khoảng 7cm trong ổ bụng. Chú thứ ba đã tìm đến tôi và nhờ tôi tìm một bác sỹ giỏi ở bệnh viện chúng tôi để phẫu thuật. Tôi giới thiệu cho họ vị trưởng khoa phẫu thuật gan mật và tiêu hóa. Trước khi phẫu thuật, ông bị sốt cao, qua sinh thiết tủy xương, ông bị chẩn đoán có khối u lympho ác tính. Do đó, ông không thể phẫu thuật được nữa và chỉ còn cách hóa trị.

Khi đi cùng ông đến những nơi khác để kiểm tra thêm, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông ấy. Tôi cũng khuyên ông chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!” để khỏe lại. Ông ấy nói: “Chú tin cháu. Chú sẽ niệm. Chú sẽ niệm!” Và ông bắt đầu niệm cửu tự chân ngôn hàng ngày.

Dần dần, ông đã hết sốt và không còn đau bụng hay chướng bụng nữa. Ông nói với bác sỹ rằng ông cảm thấy khỏe và xin được xuất viện. Bác sỹ dặn ông nghỉ ngơi một tuần rồi quay lại hóa trị. Từ đó đến nay, ông đã về nhà được một năm rưỡi rồi mà chưa quay lại để làm hóa trị. Khi tôi gọi điện để hỏi xem liệu ông còn niệm cửu tự chân ngôn không. Ông bảo: “Có. Chú vẫn niệm hàng ngày. Chú khỏe lắm, đến mức mà chú còn làm ruộng được rồi!” Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng ông, nếu không, ông đã qua đời từ lâu!

2.2 Bố tôi nói: “Bố muốn khấu đầu trước Sư phụ”

Mặc dù bố tôi chưa thực sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ông rất chân tín vào Đại Pháp và thường nghe các bài giảng của Sư phụ. Hơn thế nữa, ông còn niệm cửu tự chân ngôn. Nhờ điều này, ông đã sống sót sau mấy lần bị ngã nghiêm trọng.

Mùa đông năm 2022, bố tôi lúc đó 97 tuổi. Mọi người trong nhà tôi đều bị sốt, và ông cũng bị sốt cao. Bố tôi nói ông cảm thấy như sắp chết, và cố gắng gọi điện cho chị tôi để cứu ông. Chị tôi nói: “Con không cứu bố được. Bố quên rồi sao? Chỉ có Sư phụ Đại Pháp mới có thể cứu được bố thôi. Chúng ta hãy niệm cửu tự chân ngôn đi”. Vừa niệm bố tôi vừa thiếp đi. Sang ngày hôm sau ông đã hết sốt.

Khi bố tôi 98 tuổi, Sư phụ công bố kinh văn “Vì sao có nhân loại.” Tôi mang về cho ông và cả nhà đọc. Lúc đó bố tôi nằm trên giường và dường như có phần lẫn lộn. Trong quá trình đọc to bài viết đó, nhiều lần tôi hỏi ông xem liệu ông có hiểu hay không. Bố tôi trả lời là có. Sau khi tôi đọc xong thì ông thốt lên: “Thật tốt quá! Bố muốn khấu đầu trước Sư phụ!” Sau đó, ông bảo tôi giúp ông đứng dậy, và ông đã khấu lạy Sư phụ ba lần. Bố tôi đã qua đời ở tuổi 99. Sư phụ đã kéo dài sinh mệnh cho ông.

3. Đứa trẻ bị từ bỏ điều trị được hồi sinh

Người họ hàng của nhà hàng xóm nhà tôi sinh mổ được một bé gái. Sau khi sinh ra, đứa bé khó thở nghiêm trọng và được chuyển lên bệnh viện tuyến trên để dùng máy thở. Kết quả kiểm tra cho thấy phổi của cháu bé phát triển bất thường. Gia đình cháu đã từ bỏ việc chữa trị vì viện phí cao, gia đình không đủ khả năng chi trả. Sau khi cháu bé được đưa đến bệnh viện chúng tôi, người nhà nói cháu đã ngừng thở gần 20 phút. Sau khi được cấp cứu, cháu bé đã có thể tự thở được. Nhưng gia đình cháu vẫn quyết định từ bỏ việc chữa trị bởi sợ rằng cháu có thể sẽ bị bại não. Sau đó, cháu bé bị bỏ lại bệnh viện cho người cô của cháu trông coi và chỉ được thở ôxy, mà không được chữa trị thêm gì cả.

Tôi bảo người cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” cho cháu bé nghe. Cô của cháu thực sự tin tưởng tôi và niệm cho cháu nghe mỗi ngày. Đến ngày thứ bảy thì cháu bé không còn cần thở ôxy nữa. Sang ngày thứ 10 thì cháu được ra viện. Giờ đây cháu đã 9 tuổi rồi. Chỉ số IQ của cháu bình thường, và cháu biểu hiện như một đứa trẻ bình thường.

Xung quanh tôi còn rất nhiều người minh bạch chân tướng Đại Pháp và đã được nhận phúc báo. Đại Pháp đã được hồng truyền hơn 30 năm, và Sư phụ từ bi đã gánh chịu hết thảy để cứu độ vô lượng chúng sinh. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Chỉ bằng việc tu luyện tinh tấn và cứu nhiều người hơn, chúng ta mới có thể hoàn thành thệ ước.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/9/478518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/4/219375.html

Đăng ngày 24-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share