Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Florida, Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 05-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ tôi vào năm 1997. Thời gian đầu, vì tôi theo mẹ tôi tu luyện, mặc dù cũng học Pháp luyện công, đọc sách “Chuyển Pháp Luân” và sách “Hồng Ngâm”, nhưng không thực sự tu luyện, mà là ôm giữ tâm thái hoàn thành bài tập về nhà để được người lớn khen ngợi.
Thời gian đó, tu luyện đối với tôi mà nói là một việc vô cùng nhàm chán vô vị, phải từ bỏ nhiều chấp trước như vậy, thật quá khó, hơn nữa, đều từ bỏ như vậy thì cuộc sống còn thú vui gì nữa? Vì vậy, tôi tự mình cho rằng, mục tiêu cao cả tu luyện viên mãn là dành cho những học viên tinh tấn như mẹ tôi. Người ta có câu: “Nhất nhân đắc Đạo, kê khuyển thăng Thiên” (một người đắc đạo, chó mèo cũng được lên Trời), ngay cả chó mèo cũng được như vậy, còn tôi có quan hệ gia đình trực tiếp, cứ cho là tu không thành, cũng không thể không có chốn đi về.
Tôi vẫn luôn giữ tâm thái hoàn thành bài tập về nhà như vậy mà tu luyện trong hai năm đầu tiên. Nhiều năm sau, khi nhớ lại khoảng thời gian này, tôi đã rất ngạc nhiên, bởi vì từ khi đắc Pháp đến khi cuộc bức hại bắt đầu, thời gian tu luyện nghiêm túc cũng không đến 2 năm. Nhưng tôi lại có cảm giác thời gian rất dài, dường như mình đã tu luyện 3, 4 năm rồi. Những Pháp lý trong sách Chuyển Pháp Luân cũng để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, gia đình tôi liên tục bị nhắm đến. Tất cả các sách Đại Pháp của chúng tôi đều bị lấy đi. Tất cả những gì chúng tôi còn lại chỉ là những bản ghi chép tay. Mẹ tôi và dì tôi cũng bị bắt đi. Vì môi trường tu luyện của chúng tôi bị phá vỡ nên tôi chỉ học Pháp một cách ngắt quãng.
Sau khi lên lớp sáu, khối lượng bài tập ở trường của tôi tăng lên một cách rõ rệt. Khi tôi học trung học, bạn cùng bàn của tôi phát hiện ra rằng tôi có các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ trên máy nghe nhạc MP3 của mình, điều này đã gây ra một cuộc náo động. Trong những năm đầu tiên sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã muốn dần dần quên đi thân phận học viên của mình, làm một người bình thường. Một mặt, mẹ tôi không có thời gian để kiểm tra tôi học Pháp mỗi ngày. Môi trường ở Trung Quốc rất khó khăn và những rủi ro liên quan đến việc luyện tập Pháp Luân Đại Pháp quá cao. Làm một người thường dễ dàng hơn nhiều, bởi vì thế giới người thường rất thú vị!
Mọi thứ sụp đổ
Ngay khi tôi đang tận hưởng tuổi trẻ của mình, một tia sét bất ngờ giáng tới. Vào một ngày thứ Bảy, khi đó tôi đang học năm thứ hai trung học, tôi về nhà nghỉ cuối tuần. Vừa về đến nơi, tôi biết tin mẹ tôi đã bị bắt vì phát tài liệu giảng chân tướng. Tất cả mọi thứ như sụp đổ. Mẹ tôi đã tuyệt thực trong trại tạm giam để phản đối bị đàn áp. Khi tôi học năm cuối cấp ba, mẹ tôi đã bị đưa ra xét xử. Sau phiên tòa, họ đưa tôi đến trại tạm giam để gặp bà. Khi đến nơi, tôi nhận ra rằng tất cả những điều này đều do Phòng 610 sắp xếp. Tất nhiên, họ không hề tử tế khi cho phép hai mẹ con gặp nhau. Thay vào đó, tôi bị họ lợi dụng—họ yêu cầu tôi thuyết phục bà chấm dứt tuyệt thực.
Tôi đã từ chối, nhưng Phòng 610 đã đe dọa mẹ tôi và nói rằng nếu bà không tuân theo, tôi sẽ bị đưa đến trại tạm giam. Bà cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp và cầu xin họ thả tôi ra. Tôi đã khóc khi bước ra khỏi trại tạm giam. Tôi bị sốc khi thấy vẻ ngoài hốc hác của mẹ và cảm thấy mình không phải là một học viên tinh tấn.
Đây là một cú sốc lớn đối với tôi. Sau khi trở lại trường, dù tôi có học chăm chỉ đến đâu, điểm số của tôi vẫn cứ tụt dốc. Học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp, tôi xếp hạng thấp nhất.
Mọi việc không dừng ở đó. Khi tôi vừa mới ăn mừng sinh nhật lần thứ mười tám của mình thì dì tôi cũng bị bắt vì phát tài liệu. Sau đó, dì đã trốn thoát một cách kỳ diệu, cũng không biết dì đã đi đâu. Mùa Đông năm cuối trung học của tôi thật ảm đạm và tràn ngập những buổi học căng thẳng, sự bức hại liên tiếp và một gia đình tan vỡ. Nhưng đồng thời, tôi cũng bị cuốn vào một mối tình đơn phương tự hủy hoại bản thân.
Trong nửa đầu năm cuối cấp trung học, tôi ở trong tình trạng vô cùng đau khổ. Tôi đã học rất chăm chỉ, nhưng điểm số của tôi không thể cải thiện. Tôi cũng phải vật lộn với một mối tình đơn phương vô vọng. Tôi chỉ được nghỉ một ngày vào cuối tuần. Khi trở về nhà, tôi phải đối mặt với một ngôi nhà trống rỗng. Chỉ có bố tôi ở đó, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau với vẻ mặt buồn bã.
Cứ như vậy tôi ngồi vào bàn học của mình vào mỗi Chủ Nhật. Bàn học hướng ra cửa sổ. Một buổi chiều Chủ Nhật ảm đạm, tôi xuất ra một niệm: Hóa ra Phật hạ thế độ nhân là vì nhân sinh quả thực quá khổ.
Đạo lý này tôi đã học được trong những bài giảng của Sư phụ, nhưng mãi đến lúc đó tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nó.
Ngày Chủ Nhật hôm đó trời nhiều mây, không khí oi bức và không có chút ánh nắng nào. Nhưng ngay khi tôi xuất ra ý niệm này, mây đen đã dần tan, một tia nắng chiếu xuống mặt đất. Đây là bước ngoặt lớn trong hành trình tu luyện của tôi.
Mặc dù thời khắc đó tôi đã minh bạch được ý nghĩa của việc tu luyện, nhưng tôi không thể ngay lập tức quay lại con đường tu luyện. Tất cả các sách Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi đã bị tịch thu, chiếc máy tính để bàn duy nhất cũng bị tịch thu. Cùng với lịch trình bận rộn của tôi trong năm cuối của cấp ba, tôi nhanh chóng quay lại với thói quen học tập hàng ngày của mình để tập trung thi cử. Tia sáng tượng trưng cho sự giác ngộ đó đã dần bị lãng quên.
Trong vài tháng còn lại của năm cuối trung học, điểm số của tôi đã trở lại bình thường. Tôi đã làm tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào Đại học Vũ Hán. Đây là một sự an ủi lớn đối với gia đình, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, như một nhà văn đã nói: “Chỉ có hai loại bi kịch trong cuộc sống: Một là không đạt được điều mình muốn, hai là đạt được điều mình muốn.” Tôi thuộc nhóm thứ hai.
Vào được một trường đại học tốt là ước nguyện lớn nhất của tôi vào thời điểm đó. Nhưng niềm hạnh phúc khi đạt được ước nguyện này cũng đi kèm một sự trống rỗng. Niềm hạnh phúc thì ngắn ngủi, nhưng sự trống rỗng lại rất lâu dài. Không có sự thay đổi lớn nào cả—bạn vẫn là chính mình. Thế giới xung quanh bạn không hề trở nên tươi sáng và nhiều màu sắc hơn.
Các bạn cùng lớp đại học của tôi đều là những tinh anh trong lứa tuổi này. Từ nhỏ tôi đã có lòng tự trọng cao, nhưng trong số các bạn cùng lớp, tôi chỉ là một cô gái nhà quê có chỉ số IQ thấp. Khoảng cách tâm lý cực lớn này khiến tôi cảm thấy bối rối hơn, tôi bắt đầu nghĩ đến những câu hỏi của nhân sinh: Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Nhà trường yêu cầu chúng tôi điền vào một bảng câu hỏi trong buổi đào tạo dành cho tân sinh viên. Tôi nghĩ đó chỉ là một bảng câu hỏi thông thường, nhưng hai tháng sau, cố vấn gọi tôi đến bệnh viện. Khi đến đó, tôi được thông báo rằng người tôi gặp là chuyên gia tâm lý của trường. Ông ấy nói rằng kết quả của bảng câu hỏi cho thấy tôi có xu hướng bị trầm cảm.
Tôi đã rất ngạc nhiên, vì tôi cảm thấy mình là một người rất mạnh mẽ, vậy tại sao tôi lại bị trầm cảm? Tôi không thừa nhận những gì họ nói. Nhưng khi tôi bước ra ngoài, khuôn mặt tôi như suy sụp. Tôi không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào. Tôi quyết định giấu gia đình và bạn bè.
Bắt đầu thực sự tu luyện
Tôi đã hoàn thành học kỳ đầu tiên của mình tại trường đại học và trở về nhà vào kỳ nghỉ Đông. Các sinh viên khác về nhà với tâm trạng phấn chấn, trong khi tôi thì thật thảm hại. Tôi đã trải qua kỳ nghỉ Đông trong trạng thái rối bời. Tôi sắp trở lại trường, chứng trầm cảm trong giai đoạn nghi ngờ của tôi đã sắp chuyển thành chứng trầm cảm được xác nhận. Lúc này, bước ngoặt đã đến, một học viên mà tôi mới gặp gần đây đã đến gặp tôi. Khi cô ấy nghe nói tôi không có bất kỳ sách hay tài liệu Pháp Luân Đại Pháp nào, cô ấy đã giúp tôi lưu các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ vào máy nghe nhạc MP3 của tôi.
Tôi mang theo máy MP3 khi trở lại trường và chính thức bắt đầu học Pháp. Sau nhiều năm, các nguyên lý của Đại Pháp vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi, vì vậy tôi cảm thấy rất quen thuộc. Quan trọng hơn, sau khi trải qua một số thống khổ của cuộc sống, nhiều câu hỏi không thể trả lời đã được giải đáp khi tôi học Pháp. Sự hiểu biết của tôi về các nguyên lý của Pháp không giống như khi tôi còn nhỏ.
Bây giờ khi tôi học Pháp, một câu đơn giản trong cuốn Chuyển Pháp Luân vang lên như tiếng chuông, khiến tôi chấn động. Ví dụ như câu này trong Bài giảng thứ ba của sách Chuyển Pháp Luân:
“Bởi vì con người tự mình rớt đến cõi mê này, lẽ ra đã bị huỷ diệt; [các Giác Giả] cấp cho chư vị một cơ hội ở trong mê ấy mà có thể quay về. [Nếu] có thể quay về, thì quay về; không quay về được, thì tiếp tục luân hồi và [chịu] huỷ diệt.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Khi còn nhỏ, tôi chỉ đọc câu này và không bao giờ nghĩ nhiều. Tôi cảm thấy rằng sau khi mẹ tôi tu luyện thành công, ngay cả khi tôi không thể theo bà lên Trời, thì được hưởng phúc lành và giàu có ở thế giới con người cũng khá tốt rồi.
Chỉ khi lớn lên, tôi mới nhận ra suy nghĩ này thật trẻ con. Tài phú không thể giải quyết được vấn đề cơ bản. Nếu bạn không thoát khỏi người thường, bạn sẽ tiếp tục sống trong mê mờ, trong thế giới đầy rẫy ảo tưởng này, sẽ tiếp tục tạo nghiệp. Cuối cùng, bạn chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Chỉ là vấn đề thời gian.
Trạng thái trầm cảm tôi đột nhiên biến mất sau khi tôi học Pháp. Sự tu luyện đơn độc của tôi kéo dài cho đến khi mẹ tôi được trả tự do và trở về nhà vào năm 2008, chúng tôi đã đoàn tụ. Khi tôi về nhà vào kỳ nghỉ, tôi học Pháp và luyện công cùng bà.
Tôi không có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp. Một ngày nọ, mẹ tôi hỏi tôi có muốn đi du học không. Vì tình hình tài chính của gia đình tôi không tốt do bị đàn áp, nên việc đi du học dường như nằm ngoài khả năng. Tôi thực sự muốn rời khỏi Trung Quốc, nhưng tôi đã do dự trước thực tế. Tôi sẽ không kể lại chi tiết những chướng ngại gập ghềnh, nhưng tôi đã may mắn nhận được học bổng mà không cần sự giúp đỡ của một công ty du học. Tôi đã đến Hoa Kỳ để học vào năm 2012.
Mặc dù tôi đã rời Trung Quốc, nhưng thực tế vẫn rất ảm đạm. Tiền không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng thiếu tiền có thể gây ra nhiều vấn đề khác.
Tôi thường chỉ có một hoặc hai nghìn đô la trong tài khoản của mình. Tôi đã kiệt sức vì học tập và làm việc mỗi ngày. May mắn thay, mỗi khi ở trong hoàn cảnh khốn cùng, tôi lại nhận được một chút “tiền bất ngờ”. Ví dụ, trường có chương trình học bổng tạm thời hoặc Sở thuế gửi email cho tôi rằng đơn khai thuế của tôi đã bị điền sai và hoàn trả cho tôi một khoản tiền. Tôi cũng đã có được một kỳ thực tập. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tốt nghiệp và tìm được việc làm mặc dù tôi cực kỳ nghèo.
Chỉ trong chớp mắt, 12 năm đã trôi qua kể từ khi tôi đến Hoa Kỳ. Khi tôi ở Trung Quốc, tôi nghĩ mình là một học viên rất kiên định. Tôi không bao giờ nghĩ rằng đức tin hay niềm tin của mình sẽ bị thử thách.
Điều tôi không ngờ là sau khi tôi đến Hoa Kỳ, nơi có môi trường an toàn và thoải mái hơn, đức tin của tôi đã bị thử thách hết lần này đến lần khác. Nhiều tình huống khác nhau khiến tôi dao động: Lần đầu tiên tôi đến nhà hát xem Shen Yun và cảm thấy nó chẳng có gì đáng chú ý. Khi nghe tin 400 triệu người ở Trung Quốc đã chết vì COVID, tôi tự hỏi liệu điều đó có thể xảy ra không. Sư phụ có phải là toàn năng và toàn trí không?
Tôi cảm thấy việc tu luyện không mang lại ý nghĩa và không có gì thay đổi. Thật khó để kiên trì và tinh tấn tu luyện.
Tôi còn có nhiều suy nghĩ tương tự như vậy mà không được liệt kê ở đây. Có một số nghi vấn đã được giải đáp sau khi tôi đọc Pháp, nhưng những nghi vấn mới lại sớm nảy sinh. Trong 12 năm, tôi đã trải qua những vấp ngã như vậy.
Tôi nhớ có lần trong nhóm học Pháp, một học viên đã hỏi mọi người một cách ngẫu nhiên: “Nguyên nhân căn bản khiến mọi người tu luyện là gì?” Tôi hoàn toàn không chuẩn bị cho câu hỏi này, nhưng suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Bởi vì Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý vận hành của mọi thứ trong vũ trụ. Đây là lý do tại sao tôi kiên trì tu luyện. Đây là điều giúp tôi vượt qua hết thảy dao động.”
Sự hoàn thiện bản thân và thoát khỏi đau khổ tất nhiên là quan trọng, nhưng tôi không theo đuổi điều này. Tôi tu luyện vì tôi tin từ tận đáy lòng rằng Chân-Thiện-Nhẫn là lý tối cao của vũ trụ, hết thảy nên đồng hóa với đặc điểm của vũ trụ,đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn.
Trật tự, công lý, cân bằng và sự hài hòa vĩnh cửu của vũ trụ đều sinh ra từ Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu không có Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, vũ trụ có thể chỉ là một mớ hỗn độn u ám, nếu thực sự như vậy, sự viên mãn của cá nhân chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi hy vọng rằng tôi có thể kiên trì tiếp tục tu luyện và một ngày nào đó sẽ có thể minh bạch và lý giải được vũ trụ này.
Trên đây là một số trải nghiệm và chia sẻ của tôi. Nếu có điều gì chưa đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.
(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp hội Florida 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/5/480475.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/10/219454.html
Đăng ngày 22-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.