Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New Jersey

[MINH HUỆ 06-08-2024] Thời gian trôi thật nhanh và đã 26 năm kể từ khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đắc được Đại Pháp và được Sư phụ bảo hộ là một đặc ân và phúc lành trong vũ trụ bao la này, tôi thật may mắn và hạnh phúc biết bao.

Đối với tôi, một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm quy mô dù lớn hay nhỏ, đều là cơ hội quý báu để tôi nhìn lại bản thân, tìm ra thiếu sót của mình và đề cao tâm tính. Cơ hội này thật hiếm hoi và là hình thức mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta để đề cao trong tu luyện.

Khi người tu luyện chia sẻ về cảm thụ của mình, sẽ có nhiều điều để nói. Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm gần đây của bản thân trong khi học thuộc Pháp. Do tầng thứ hữu hạn, có điều gì chưa phù hợp với Pháp mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Học thuộc Pháp đề cao tâm tính

Giống như nhiều đồng tu khác, tôi đã thử tự mình học thuộc Pháp, nhưng tôi đã không thể duy trì được và chưa bao giờ học xong một lượt. Tôi cũng đã cố gắng chép Pháp nhưng đã dừng lại giữa chừng (hiện giờ tôi vừa bắt đầu lại). Sau khi lắng nghe loạt bài chia sẻ “Kiên trì học thuộc Pháp” trên Phát thanh Minh Huệ, tôi đã cảm động sâu sắc. Đặc biệt là sau khi tôi chứng kiến các đồng tu đã thay đổi ra sao sau khi học thuộc Pháp, họ trở nên bình tĩnh hơn và sẵn sàng khi đối diện với thách thức. Họ có thể tu khẩu và xem nhẹ mâu thuẫn. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng học thuộc Pháp thực sự mang đến kết quả khác biệt.

Cách đây khoảng một năm, một đồng tu đã đề xuất việc chúng tôi cùng nhau học thuộc Pháp. Tôi tin là Sư phụ đã nhìn thấy ước nguyện của tôi và Ngài đã an bài cho tôi cơ hội này. Chúng tôi giao hẹn mỗi lần sẽ học một giờ mà không nóng vội – tức là chúng tôi chỉ tập trung vào việc tiếp thụ Pháp. Mặc dù đã gặp phải vô số can nhiễu, nhưng chúng tôi vẫn kiên định và đã học thuộc Chuyển Pháp Luân được ba lượt.

Khi học thuộc Pháp, chúng tôi tập trung và dành toàn bộ tâm trí vào từng chữ trong sách. Hàng ngày trên đường đi làm bằng xe buýt, tôi cũng ôn lại những gì mình vừa học và thế là tôi đã có thể nhớ được nhiều hơn.

Sự thay đổi đáng kể nhất có được từ việc tôi học thuộc Pháp là tâm tôi trở nên bình hòa hơn. Mỗi khi có điều gì đó xảy ra, tôi không còn nóng vội như trước. Giờ đây, mỗi khi gặp sự việc thì trước tiên tôi có thể bình tĩnh lại, không dễ bị kích động, có thể kiểm soát cảm xúc và suy nghĩ tốt hơn, không cho các tạp niệm chạy loạn trong đầu nữa. Trước đây, tôi thấy rất khó để làm được như vậy. Tôi còn từng nghĩ nói ra bất kỳ điều gì suy nghĩ trong đầu là thuần chân, là thẳng thắn, không khôn khéo. Tôi xem đó là “Chân” và nghĩ điều đó không có gì sai. Nhưng thực ra, đó là phóng túng cảm xúc, mà phóng túng chính là ma tính. Tôi đã cho phép cái gọi là cảm xúc tự nhiên kiểm soát chính mình mà không nhận ra.

Sư phụ giảng:

“Khi con người lý trí, làm các việc trong tình huống có thể biết được bản thân đang làm gì, thông thường đều là thiện niệm, đó mới là tự kỷ chân chính.” (Giảng Pháp tại Pháp hội châu Âu [1998])

Khi viết đến đây, tôi đã gặp một khảo nghiệm. Hàng năm, từ tháng 6 tới tháng 8, mọi người thường xin nghỉ phép, nhưng họ cố gắng rút ngắn kỳ nghỉ để tránh phải tạm ngưng công việc và làm phiền người khác. Tuy nhiên, lần này, tôi phải làm hộ cho các đồng tu trong nhiều ngày liên tiếp.

Đầu tiên, một đồng tu trong nhóm tôi đột nhiên cần phải nghỉ 2 tuần do nghiệp bệnh, và tôi phải làm thay cho cô ấy. Tôi không do dự hay cảm thấy bị làm phiền. Cô ấy phải chăm sóc mẹ mình, cũng là một đồng tu, trong lúc đang bị ốm nặng. Sau khi người mẹ qua đời vào tháng 8, cô ấy còn gặp khảo nghiệm lớn về thể chất và tinh thần, nhưng cô đã kiên trì và nỗ lực vượt qua. Vào thời điểm đó, tôi phải hỗ trợ và giúp đỡ để cô ấy thuận lợi vượt quan.

Tuần tiếp theo còn thách thức hơn. Đồng tu trực ngày Chủ Nhật nói rằng cô ấy muốn đưa các con đi nghỉ. Tôi đồng ý làm thay ca cho cô ấy, tức là tôi phải làm việc 7 ngày liên tục và sau đó làm tiếp trong tuần tiếp theo. Tôi thấy thế cũng được, không nghĩ nhiều và thấy không có lý do gì để từ chối cả. Việc đồng tu giúp đỡ nhau là điều nên làm, tất cả đều vì cùng một mục đích cứu người.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, tháng tiếp theo còn có biến động lớn hơn. Trong một tuần, hai đồng tu đồng thời xin nghỉ phép. Lịch làm việc của họ ngược với của tôi, và bởi vì tôi vừa mới điều chỉnh lịch sau khi thay ca một tuần, tôi sẽ phải đổi lại. Khi người quản lý hỏi tôi về việc thay ca này, tôi nói điều đó được thôi – đó là việc tôi nên làm, tôi không có ý kiến gì thêm.

Chồng tôi, một đồng tu nói: “Làm hộ cho người khác là điều tốt đấy, điều đó cho thấy em đang tu luyện tốt và dồi dào năng lượng”. Tôi cũng cảm thấy như thế. Chồng tôi còn bảo: “Giữa tâm hiển thị và tâm tật đố, em muốn cái nào?” Tôi nói cái nào tôi cũng không cần.

Nói đến tâm hiển thị, đó quả là cái tâm mà tôi cần tu bỏ. Từ nhỏ, tôi vốn ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, tôi thường làm cán bộ và học ở những ngôi trường danh tiếng. Tôi được nhiều người khen ngợi và nghe nhiều thành quen. Rốt cuộc, nó đã khiến tôi hình thành quan niệm rằng mình có thể làm được bất cứ việc gì. Điều đó khiến tôi trở nên áp đảo và coi thường người khác.

Ngoài ra tôi còn có hơn 20 năm trong nghề giáo, thường hay hướng dẫn và dạy dỗ người khác. Tôi có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề ở người khác và tin rằng giáo viên càng tốt thì càng nên phát hiện ra vấn đề và giúp học trò của mình giải quyết chúng – điều này đã trở thành thói quen của tôi. Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các đồng nghiệp của tôi thường nói đùa: “Chị lại đang giảng bài cho chúng tôi rồi” hoặc “Đấy, chị lại đang lên lớp rồi”.

Để trừ bỏ tâm hiển thị, tôi đã nhiều lần học thuộc mục “Tâm hiển thị” trong Chuyển Pháp Luân. Mỗi lần học, tôi lại có được thể ngộ mới. Tôi hiểu rằng trong tu luyện, chúng ta chỉ có thể, và phải hành xử theo Pháp thì mới có thể đề cao, làm tốt ba việc và thực hiện sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Chúng ta cần phải tống khứ các tư tưởng người thường hoặc thói quen đã dưỡng thành – cho dù bản thân cho rằng chúng hợp lý hay tốt đẹp đến đâu. Chúng ta phải buông bỏ hết quan niệm người thường và tâm chấp trước không phù hợp với Pháp bởi vì đó là tiêu chuẩn của người tu luyện.

Tôi không thể nói mình đã buông bỏ hoàn toàn được tâm hiển thị, nhưng giờ đây, khi nó bắt đầu nổi lên, tôi có thể nhanh chóng tóm được nó và chủ động loại bỏ nó. Tôi có thể cảm nhận rằng Sư phụ đang giúp tôi loại bỏ những vật chất bất hảo này, và chúng không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.

Nội tâm an hòa

Việc học thuộc Pháp đã giúp tâm tôi trở nên thanh tịnh. Nhiều thứ vốn từng choán đầy tâm trí tôi giờ đã phai nhạt dần, và tôi không còn muốn nghĩ đến chúng nữa. Tôi không còn chấp vào những gì người khác nói và làm nữa. Tôi cảm thấy an tĩnh như thể thế giới đã thay đổi, một loại cảm giác tĩnh lặng, tường hòa, tuy đang trong nhân thế nhưng tâm tôi không còn ở đó. Những thị phi, ân oán, thất tình lục dục, đúng sai của người thường không còn quấy rầy tôi nữa. Tôi trở nên lý trí, trưởng thành và chân tu hơn.

Sư phụ giảng:

“Người ta, ở xã hội người thường chịu ảnh hưởng của các loại quan niệm, lại còn không ngừng hình thành các loại quan niệm nữa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chân niệm của bản tính con người.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Tôi đã nhận thức Pháp sâu sắc hơn trước đây. Những gì Sư phụ giảng hoàn toàn là sự thật. Tôi nhận ra rằng tâm trí của một người không bao giờ là không – nếu như nó không được lấp đầy bởi những thần niệm và chính niệm, nó sẽ bị chiếm giữ bởi những quan niệm con người. Học thuộc Pháp cho phép Pháp lấp đầy tâm trí tôi. Càng học thuộc Pháp, tôi càng đồng hóa với Pháp nhanh hơn. Dần dần, phương thức tư duy của tôi đã thay đổi một cách không tự biết.

Nhìn lại khảo nghiệm mà tôi gặp trong khi làm thay ca, ngày hôm đó tổng thống Biden đã tham dự buổi lễ tốt nghiệp tại Đại học West Point và có bài diễn văn. Ông ấy đã bắt đầu bài diễn văn muộn 40 phút. Không có bài diễn văn của ông ấy, các tin bài của chúng tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn. Đó là một sự kiện quan trọng của ngày hôm đó, và được tất cả phương tiện truyền thông dòng chính đưa tin. Mặc dù chúng tôi không có nhân lực, vật lực hay tài chính như truyền thông người thường, nhưng chúng tôi có trí huệ và năng lực vượt trên cả những thứ mà người thường có. Tiêu chuẩn của chúng tôi cần phải cao hơn của truyền thông dòng chính.

Sau khi phối hợp với một đồng tu và sử dụng tất cả nguồn lực sẵn có, chúng tôi đã hoàn thành bài viết ngay trước hạn nộp. Khi người quản lý đến nhắc nhở, tôi nói: “Hôm nay, ông Biden đã muộn 40 phút”. Anh ấy không đồng tình và nhấn mạnh rằng chúng tôi không nên trì hoãn. Tôi thuận miệng giải thích: “Tin tức này khá quan trọng.” Anh ấy không nghe. Tôi loáng thoáng nghe được anh ấy nói với những người khác “Cô ấy vẫn nói về việc Biden muộn 40 phút”, vừa nói anh ấy vừa cười.

Tôi nghĩ tất cả những việc này là nhắm đến tôi, nhưng tôi vẫn cần làm những gì phải làm. Bài viết đã được đăng, hiệu ứng tốt và có kèm cả audio gốc. Nếu chúng ta có nhiều thời gian hơn, chúng ta nên đưa vào audio gốc sẽ hay hơn.

Qua quá trình làm hạng mục này, tôi cảm thấy mỗi bản tin, mỗi câu và thậm chí mỗi từ, nếu được làm với sự cẩn trọng và chính niệm, thì đều có thể trở thành vũ khí lợi hại thanh trừ tà ác và cứu người. Nhưng nếu không được làm một cách toàn tâm, nó không có uy lực và không làm được gì cả. Nó không thể khởi tác dụng chấn nhiếp tà ác, giảng chân tướng hoặc cứu người. Sự phối hợp của chúng tôi trong quá trình sản xuất cũng là để nhằm mục đích cứu người. Nếu tôi trao đổi trước với họ thì họ sẽ không quá lo lắng như vậy. Hướng nội tìm, tôi nhận ra mình đã không nghĩ đến người khác trước.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ thì một đồng tu lớn tiếng nói rằng tôi đã tùy tiện trích dẫn một câu trong audio gốc. Anh ấy nói rằng câu đó nói về Washington và liên quan đến thực dân Anh, thính giả sẽ không hiểu được. Tôi đáp lại: “Câu đó rất quan trọng”. Rồi tôi giải thích rằng ông Biden đã nhắc đến Tổng thống Washington để nhấn mạnh ý nghĩa lịch sử của West Point. Tại buổi lễ tốt nghiệp ở West Point, không thể không nhắc tới Washington và cuộc chiến tranh cách mạng. Lúc đó, tôi còn chưa biết chính Washington đã lựa chọn West Point.

Sau đó đồng tu còn nói lẽ ra tôi đã phải chuẩn bị sớm hơn và v.v… Tôi nghĩ: “Anh đã không hiểu văn hóa và lịch sử nước Mỹ, mà còn cứ nói lung tung. Tin tức thời sự đâu có thể chuẩn bị trước được”. Nhưng tôi đã kịp ngăn mình lại, nhắc nhở bản thân không tranh cãi. Vẫn còn nhiều thứ phải làm, vì vậy không tranh luận nữa, nhưng tôi thấy tay mình run lên – một biểu hiện của động tâm. Rất may là nó chỉ kéo dài trong vài giây.

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi nhận ra mình tu luyện chưa vững chắc. Lẽ ra tôi nên bảo trì trạng thái hoàn toàn bất động tâm – không giải thích, không phàn nàn. Dù tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm, cuối cùng thì tôi vẫn cần hướng nội. Chỉ có cách là loại bỏ các chấp trước tôi mới có thể đề cao. Hướng nội đúng là một Pháp bảo.

Tôi thành thật biết ơn vị đồng tu đã chỉ trích tôi và làm tôi thấy không thoải mái. Anh ấy đã cấp cho tôi một cơ hội đề cao tâm tính. Hơn nữa, tôi còn nhận ra tôi luôn cho là mình đúng, tôi đã coi thường người khác, tôi thích thể hiện và thích được nghe những lời khen ngợi, mà không thích những quan điểm trái chiều. Tôi phải loại bỏ những nhân tâm nhân niệm này trong mâu thuẫn thì mới có thể để cao.

Lòng cảm ân

Khi còn nhỏ, tôi thường ước con người sẽ không chết, rằng con người có thể sống mà không cần ăn và như thế chúng ta có thể bất tử. Hết đời này đến đời khác, qua sinh lão bệnh tử, khổ ải vô biên, luân hồi lặp lại, đâu mới là điểm kết thúc? Làm sao để giải thoát đây?

Tôi tin hẳn phải có những sinh mệnh cao cấp siêu việt con người, có thể chỉ cho con người con đường giải thoát hướng tới sự vĩnh hằng của sinh mệnh.

Hồi tôi học cấp hai, giáo viên chủ nhiệm đã cho một số học sinh xem mấy bức ảnh mà chúng tôi chụp cùng một bạn được biết đến là có chút công năng. Một bạn chỉ vào ảnh tôi và nói: “Bạn này về sau sẽ rất khác biệt”. Mãi đến khi bắt đầu tu luyện tôi mới hiểu mình khác biệt thế nào và nhận ra mình may mắn làm sao khi nhận được điều trân quý đến vậy!

Những bài giảng của Sư phụ đã tiết lộ bí ẩn của vũ trụ và từng từ, từng câu Sư phụ giảng đều có nội hàm vô biên. Một người không thể tự túm tóc của mình mà lên trời được; nhất định phải có Sư phụ dẫn dắt và bảo hộ. Sự phó xuất của Sư phụ là vô cùng cự đại và không thể diễn tả bằng lời, nhưng đó là sự thật và chỉ khi chân tu, thực tu mới có thể cảm nhận được.

Tôi không bao giờ quên ân điển vô hạn như trời biển của Sư phụ và luôn cảm ân Ngài trong tâm. Cổ nhân có câu: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng. Lòng cảm ân khiến tôi càng thêm kiên tín Đại Pháp và nhắc nhở tôi phải luôn xem mình là một người tu luyện.

Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Hội nghị chia sẻ trải nghiệm tu luyện năm 2024 tại New Jersey)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/6/480480.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/13/219500.html

Đăng ngày 17-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share