Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 17-12-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện từ tháng 12 năm 2001. Tôi rất muốn có cơ hội để bày tỏ và kính dâng lên Sư phụ bài viết về quá trình tu luyện của mình.

Phước lành do một tai nạn xe hơi mang lại

Tôi đã bị một tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc vào ngày 1 tháng 1 năm 2023. Tôi đã không chú ý va phải một chiếc xe ô tô đang chạy rất nhanh khi tôi đang chuyển làn và xe của tôi đã bị tông từ đằng sau. Một chiếc xe khác đã cán qua. Chiếc bánh sau xe và cửa xe đều bị phá huỷ hoàn toàn, nhưng tôi và các thành viên gia đình tôi không tu luyện đều không bị thương.

Tôi đã hoàn toàn choáng váng, tâm trí của tôi trống rỗng. Làm sao điều đó có thể xảy ra được? May mắn thay, hai người trong chiếc xe khác cũng thoát nạn một cách an toàn. Họ chỉ bị một vài vết xước và chấn động nhỏ, nhưng họ cũng rất mau chóng đã được xuất viện.

Tôi cảm thấy sợ hãi khi nghĩ lại những gì đã xảy ra. Đường cao tốc lúc đó đang trong tình trạng tốt và không có nhiều xe cộ qua lại. Cả hai chiếc xe của chúng tôi đều đi rất nhanh. Chiếc xe còn lại lật nhào ngay sau va chạm nhưng thần kỳ là bị văng từ làn trong cùng ra làn lề đường rồi dừng hẳn tại đó. Mặc dù lốp sau của tôi bị hỏng nhưng tôi vẫn có thể lái xe vào làn đường bên lề. Cả hai chiếc xe của chúng tôi đều không bị chiếc xe nào khác đâm vào. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chắc hẳn tôi đã tiêu bỏ được một lượng lớn nghiệp lực.

Những khảo nghiệm về tâm tính của tôi bắt đầu xảy ra khi tôi giải quyết tổn thương. Tôi đã phải loại bỏ những chấp trước vào tư tâm của mình. Chỉ riêng việc sửa chữa ô tô của tôi đã tốn 160 nghìn Đài tệ (~ 5.100 USD). Chi phí ước tính cho việc sửa chữa chiếc xe kia là hơn 600 nghìn Đài tệ (~ 19.000 USD). Cả hai chúng tôi đều có bảo hiểm nhưng tôi vẫn phải tự bỏ tiền túi trả một số tiền lớn. Tôi nghĩ đó là một khoản lớn, nhưng suy nghĩ thứ hai của tôi là tôi phải trả nợ, và một người tu luyện không nên tính toán. Tuy nhiên, báo cáo của cảnh sát đặt 100% trách nhiệm lên tôi. Tâm tranh đấu của tôi bị khuấy động, tôi nghĩ rằng chiếc xe kia rõ ràng đã phóng quá tốc độ. Làm sao họ có thể không có trách nhiệm gì cả?

Dì của tôi, làm trong hãng bảo hiểm của tôi, đã nhất quyết yêu cầu tôi nộp đơn xin giám định lại tai nạn và tôi đã làm như vậy. Báo cáo đánh giá lại cho thấy tôi đã không giữ khoảng cách an toàn và người lái xe kia đã chạy quá tốc độ.

Tôi nghĩ điều đó là công bằng, nhưng vì dì tôi liên tục khuyên tôi nên tôi đã cố gắng giảm nhẹ trách nhiệm của mình bằng cách kháng cáo để có thể trả ít hơn. Ngược lại với mong đợi của chúng tôi, kết quả kháng cáo là tôi phải chịu trách nhiệm duy nhất về vụ tai nạn. Do tôi liên tục trì hoãn việc bàn bạc về việc bồi thường nên bên kia đã khởi kiện tôi về tội sơ suất. Tâm tranh đấu và chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi cuối cùng đã kéo tôi vào rắc rối sâu hơn.

Dì của tôi nghĩ rằng điều quan trọng là phải đúng sai công bằng. Dì ấy đã mất ngủ nhiều đêm vì tình huống của tôi, thậm chí còn nghĩ cách để giành phần thắng cho tôi trong giấc mơ, đến nỗi huyết áp của dì lên tới 200.

Sư phụ đã điểm hóa cho chúng tôi:

Người tu luyện

Tự tìm lỗi

Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều

Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại

Cái đúng là họ

Cái sai là mình

Còn tranh gì nữa?” (Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Điểm lại những ứng xử của tôi về vụ tai nạn đầu năm, ý niệm đầu tiên trong tâm trí tôi là: “Tại sao mình lại đen đủi như vậy?” Tôi đã không nhớ rằng tôi nên tìm ra thiếu sót của mình như là một người tu luyện.

Từ khi tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội, tôi phát hiện ra tôi có tâm không kiên nhẫn trong khi lái xe, tôi sợ gặp rắc tối và mất tiền, tâm tranh đấu, và sự phụ thuộc vào người thường. Thật khó để trừ bỏ hết tất cả những tâm chấp trước này nếu như không có vụ tai nạn vừa rồi. Tôi không hề bị xúi quẩy, vụ tai nạn xe hơi thật sự là một hảo sự, thậm chí là một phước lành.

Giáng phước

Đài truyền hình Tân Đường Nhân đã trải qua một số tái cơ cấu vào tháng 3 năm nay. Một buổi sáng nọ, tôi nhận được cuộc gọi thông báo rằng tôi sẽ không còn là quản lý của Ban Tin tức nữa. Ban đầu tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể bình tĩnh chấp nhận việc này, bởi vì sẽ rất tốt cho NTDTV nếu một người quản lý có năng lực hơn có thể tiếp quản. Tuy nhiên, người đảm nhận vị trí của tôi hóa ra lại là một trong những nhân viên cũ của tôi, người đã đối đầu với tôi trước mặt những người khác.

Những việc anh ấy đã làm chợt lóe lên và khuấy động nỗi đau trong tâm trí tôi. Tôi không thể hiểu tại sao một đồng tu trẻ hơn và ít kinh nghiệm hơn lại được chọn làm người phụ trách và tôi phải làm việc cho anh ta. Tôi nhận ra rằng những suy nghĩ tiêu cực của mình là không đúng, và tôi đã cảnh báo bản thân phải từ bỏ những quan niệm của mình về người đồng tu này, nhưng tôi không thể ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực của mình, ngay cả sau khi phát chính niệm. Tôi đã bị mất ngủ vào ban đêm. Sau khi luyện công vào buổi sáng, sự bất mãn của tôi tiếp tục can nhiễu tôi.

Sư phụ đã nhìn thấy tôi đã gặp khó khăn thế nào để vượt qua nó đã điểm ngộ cho tôi từ “tật đố” ngay trước mắt tôi. Ngay lúc đó, lời giảng của Sư phụ chợt xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công”. (Chuyển Pháp Luân – Quyển II)

Ý thức của tôi lập tức thanh tỉnh. Trong đầu của tôi nói rằng tôi không muốn tật đố. Trong giây lát, tôi cảm thấy tôi như từ từ được nâng lên từ nơi mà tôi đang ngồi và dừng lại ở một tầng thứ nhất định trong vũ trụ.

Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang khích lệ tôi bằng cách cho tôi trải nghiệm những sự thăng hoa chân chính từ việc buông bỏ. Chỉ khi chúng ta thật sự quyết tâm loại bỏ những chấp trước của chúng ta, Sư phụ mới có thể trừ bỏ những vật chất bất hảo đang can nhiễu đến tâm trí của chúng ta. Tôi đã thật sự đối mặt với vị đồng tu đó với một tâm thái bình hoà và làm việc nghiêm túc để đáp ứng những yêu cầu của anh ấy. Tôi chỉ nhìn vào những điểm mạnh của đồng tu thay vì nhìn vào những thiếu sót của anh ấy.

Những suy nghĩ của tôi sau cái chết của đồng tu

Vào năm nay, một số học viên đã qua đời và tôi đã đến tham dự đám tang của họ. Một số người trong số họ đã tu luyện hơn 10 năm, thậm chí hơn 20 năm. Một số qua đời vì nghiệp bệnh. Một số chết trong tai nạn xe hơi. Cái chết của họ khiến tôi phải suy ngẫm về lý do.

Bất kể những lý do khác nhau, cái chết của họ không chỉ mang lại sự mất mát to lớn cho chỉnh thể người tu luyện của chúng ta, mà còn đặt ra những khảo nghiệm về mức độ niềm tin của chúng ta, để xem chúng ta có đối chiếu các vấn đề với Pháp hay bằng quan niệm con người vào những thời điểm quan trọng. Bất kỳ sơ suất nhất thời nào vào thời điểm quan trọng sẽ phân biệt ra ranh giới giữa con người với Thần. Nếu chúng ta không coi mình là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ sẽ không thể bảo vệ chúng ta ngay cả khi Ngài muốn.

Tôi tìm thấy rất nhiều máu trong bồn cầu một ngày sau khi tôi đi vệ sinh. Tôi bàng hoàng nghĩ rằng căn bệnh cũ từ nhiều năm trước lại quay trở lại. Mặc dù tôi phớt lờ nó và tôi biết rằng đó là một quá trình tiêu trừ nghiệp chứ không phải là bệnh tật, và các triệu chứng vẫn tồn tại trong vài ngày.

Việc chảy máu đã tạm dừng trong vài ngày. Tôi tưởng mình đã vượt qua bài kiểm tra nhưng nó lại quay trở lại với lượng máu chảy nhiều hơn. Nó kéo dài hàng tuần nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Các hoạt động hàng ngày của tôi đều không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, một suy nghĩ tiêu cực lại trỗi dậy: “Đây có phải là ung thư ruột kết không? Tôi có nên kiểm tra nó không?” Tôi ngay lập tức nhận ra rằng những suy nghĩ này là sai. Đó là một quá trình tiêu trừ nghiệp lực và vượt qua khảo nghiệm. Là một người tu luyện, trước tiên tôi nên hướng nội và xem liệu có chấp trước nào đang cản trở tôi vượt qua khảo nghiệm hay không.

Tôi tìm thấy nỗi sợ hãi về bệnh tật cũng như ham muốn của mình. Khi tôi nhìn thấy những phụ nữ trẻ và xinh đẹp trên đường phố, tôi không thể không nhìn họ thêm một chút. Tôi cũng lãng phí rất nhiều thời gian để xem phim và xem phim nhiều tập, và tôi đã không học Pháp hay luyện công thường xuyên.

Sau khi làm việc cho cơ quan truyền thông nhiều năm, tôi có nhiều chấp trước và quan niệm ẩn giấu. Ví dụ, giữ mối hận thù với quản lý cấp trên, sợ xung đột nếu tôi góp ý những thiếu sót của các đồng tu, sự bất bình của tôi đối với các đồng tu không lắng nghe tôi và việc coi thường các đồng tu chơi trò chơi điện tử.

Tôi đã hướng nội và nhận ra mình đã tu luyện kém đến mức nào. Tôi đã chứa đựng rất nhiều chấp trước trong một thời gian dài nhưng tôi đã coi chúng là chuyện nhỏ. Thực sự không có gì là tầm thường trong tu luyện. Một sơ suất nhỏ có thể trở thành một vấn đề lớn.

Sự xuất hiện của nghiệp bệnh hóa ra lại là một điều tốt vì nó giúp tôi nhận ra những thiếu sót của mình. Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy tình huống nguy hiểm của tôi và khai sáng cho tôi đề cao nhanh chóng. Tôi quyết định buông bỏ những chấp trước của mình và đối chiếu suy nghĩ của mình theo Pháp. Sau khi tôi kiên trì làm như vậy, lượng máu chảy nghiêm trọng đã ngừng chảy trước khi tôi kịp nhận ra.

Tôi muốn khích lệ các đồng tu qua đoạn Pháp mà Sư phụ giảng:

Các đệ tử Đại Pháp trải qua quá trình lịch sử này, thì cả chư Thần cũng tôn trọng chư vị. Tự mình cũng cần phải trân quý chính mình vượt qua được cuộc bức hại tà ác nhất chưa từng có này. Trở thành Chân Giác! Ấy mới là điều được Thần nhìn nhận là vĩ đại! (Tránh xa hiểm ác)

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/17/469409.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/25/213480.html

Đăng ngày 24-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share