Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 23-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ viết được một bài chia sẻ tâm đắc thể hội. Đáng lẽ tôi nên làm việc này từ lâu nhưng tôi lại trì hoãn.

Quảng bá Thần Vận

Thần Vận là một hạng mục do chính Sư phụ dẫn dắt để cứu độ chúng sinh. Tôi rất vinh dự được góp phần và đồng thời cũng đề cao trong tu luyện thông qua việc hỗ trợ cho Thần Vận.

Thần Vận lần đầu đến thành phố của chúng tôi cách đây 15 năm trước. Tôi đã xung phong hỗ trợ dán áp phích nhưng lúc đó trạng thái tu luyện của tôi không được tốt. Tôi ép buộc bản thân mình bước ra khỏi nhà và hầu hết tất cả các cửa hàng mà tôi tìm đến đều từ chối tôi. Tôi vô cùng khổ sở. Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một hiệu sách Barnes & Noble và nghĩ rằng mình sẽ ghé vào. Ngay cả khi họ từ chối tôi, thì đó sẽ là lần bị từ chối cuối cùng trong ngày. Nhưng không ngờ, người quản lý hiệu sách đã hào hứng nói với tôi rằng dù chúng tôi không thể dán áp phích nhưng có thể tổ chức các sự kiện để quảng bá Thần Vận. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho những người hữu duyên tìm đến để nói chuyện với tôi. Tôi biết ơn Sư phụ đã chăm sóc tôi nhưng tôi cảm thấy có lỗi vì mình đã không làm được tốt.

Hiện tại khi tôi ra ngoài để dán áp phích, tôi đã có thể nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên và hòa ái, và có thể dán được hơn chục áp phích. Tôi biết đây là vì trạng thái tu luyện của tôi đã được cải thiện.

Hai năm trước, tôi cùng với con gái ra ngoài để dán áp phích. Trời bắt đầu mưa ngay khi chúng tôi khởi hành nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục đi. Hóa ra ngày hôm đó kết quả lại đặc biệt tốt đẹp. Khởi đầu từ một chuỗi cửa hàng bán thức ăn nhanh cho đến một siêu thị lớn, cho đến các cửa hàng tư nhân nhỏ lẻ, hầu như tất cả đều cho phép chúng tôi dán áp phích.

Cửa hàng cuối cùng, một chuỗi nhà hàng Mexico lớn kinh doanh thức ăn nhanh, không chỉ cho phép chúng tôi dán áp phích mà còn cho chúng tôi đồ ăn vặt miễn phí. Chúng tôi cảm ơn họ nhưng đành phải từ chối. Sau đó, nhân viên còn mời chúng tôi đồ uống miễn phí. Chúng tôi vẫn từ chối và cảm ơn họ. Cả hai mẹ con tôi đều rất cảm động. Các học viên khác đi dán áp phích vào trời mưa hôm ấy cũng nói họ đều có trải nghiệm tương tự. Tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ chúng tôi.

Khi chúng tôi bắt đầu quảng bá Thần Vận với xã hội dòng chính, tôi nhận ra mình nên học hỏi thêm về văn hóa của phương Tây và loại bỏ bất kỳ nhân tố ẩn giấu nào của văn hóa Đảng (ĐCSTQ) mà tôi mang theo, để có thể quảng bá Thần Vận tốt hơn.

Công ty tôi thường xuyên tổ chức huấn luyện kỹ năng mềm. Tôi từng phản bác việc này bởi vì tôi làm công việc kỹ thuật. Tôi đã bắt đầu tham dự những khóa huấn luyện này và học hỏi rất nhiều. Tôi cũng học hỏi từ các đồng nghiệp của mình.

Ví dụ, một hôm, tôi đã nói với đồng nghiệp của mình rằng: “Đã gần 10 giờ trưa rồi, hãy cùng đến buổi họp thôi.” Mary lặng lẽ nói cô ấy không biết mình có nhầm không, vì lịch của cô ấy cho thấy buổi họp đã được dời đến 11 giờ trưa. Chỉ khi đó tôi mới nhớ ra rằng buổi họp đã được dời đến 11 giờ trưa và chính tôi đã nhầm. Thông thường, tôi sẽ nói: “Chị nhầm rồi. Buổi họp được dời đến 11 giờ trưa mà.” Tuy nhiên, cô ấy trước tiên lại kiểm tra xem mình có nhầm không, thay vì nói tôi đã nhầm. Hành động của cô ấy thật sự làm tôi cảm kích.

Tôi cũng tham gia hỗ trợ cho Thần Vận dưới vai trò nhân viên hỗ trợ. Khi đến Denver vào năm ngoái, tôi không quen với độ cao ở đó và phát bệnh. Công việc ở đó rất nặng nhọc và áp lực. Vào ngày mà tôi dự định quay về nhà, tôi đã bị sốt và cảm thấy khá tồi tệ. Chuyến bay của tôi bị hoãn lại hai giờ đồng hồ. Khi rốt cuộc đã về đến nhà sau nửa đêm, tôi mệt mỏi đến mức không muốn cử động. Tôi biết việc này đã tiêu trừ một khối nghiệp lực to lớn của mình.

Sau khi nghỉ ngơi trong hai tuần, người điều phối của Thần Vận đã yêu cầu tôi đến Seattle bởi vì vị học viên mà ban đầu được sắp xếp để đến đó đã gặp phải vấn đề gia đình và không thể đi được. Tôi rất biết ơn cơ hội này, vì thế tôi đã vui vẻ đi đến Seattle.

Một số học viên địa phương thuộc đội an ninh đã có vài ý kiến về đội California chúng tôi và tôi cũng hơi không hài lòng với họ. Một đồng tu nhắc nhở chúng tôi rằng dù là tới từ California hay ở địa phương, chúng tôi đều có chung một mục đích, chính là hỗ trợ cho các buổi biểu diễn của Thần Vận và đảm bảo cho các buổi trình diễn được hoàn thành một cách suôn sẻ và thành công để cứu độ chúng sinh.

Tôi nhận ra mình nên hướng nội tìm. Tôi nhận ra mình đã đối đãi với các đồng tu California và đồng tu Seattle theo cách khác nhau. Tôi nên hướng nội tìm thay vì đổ lỗi cho người khác khi gặp vấn đề. Tôi cảm thấy rằng hỗ trợ cho Thần Vận đã cho tôi những cơ hội rất tốt để đề cao trong tu luyện.

Buông bỏ tâm oán hận

Mẹ chồng tôi đã sống chung với chúng tôi kể từ khi bà ấy rời khỏi Trung Quốc đến Hoa Kỳ vào năm 2000. Hơn 20 năm qua, tôi đã tích lũy rất nhiều oán hận đối với bà.

Sau khi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm 2021, tôi đã có bước nhảy vọt trong tu luyện và có sự đột phá trên phương diện này. Tôi ngộ ra rằng ngôi nhà này của tôi trên Trái Đất chỉ giống như một khách sạn. Nếu tôi buộc phải ở trong khách sạn này với mẹ chồng tôi trong vài ngày, thì tôi cảm thấy hoàn toàn ổn với chuyện đó. Sau đó, tâm oán hận tôi dành cho bà đã thuyên giảm. Mỗi lần nhìn thấy bà ấy già cả và phát bệnh, tôi cảm thấy buồn và thương xót cho bà ấy. Nhưng khi tôi ở một mình, thì tâm oán hận thường sẽ trỗi dậy cùng với những ký ức tồi tệ về các trải nghiệm trong quá khứ. Tôi biết rằng tâm oán hận vẫn còn đó, giống như một thứ vật chất rắn, nặng và cứng, nhưng tôi không thể khống chế hay loại bỏ nó.

Sau các buổi trình diễn của Thần Vận ở Seattle vào năm ngoái, tôi đã tiếp tục học thuộc Pháp ngoài việc thông đọc Pháp hàng ngày. Tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng ho dữ dội trong khi tôi đang ngồi đả tọa. Tôi lập tức xin Sư phụ bảo hộ cho mẹ bởi vì bà ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được nhiều năm rồi. Sau đó, bà ấy nhanh chóng ngừng ho và lại ngủ thiếp đi. Vào lúc đó, tôi đột nhiên ngộ ra rằng nếu như có điều gì xảy đến với mẹ chồng, tôi sẽ không có cơ hội loại bỏ tâm oán hận đối với bà trong khi bà vẫn còn ở bên cạnh.

Trên giá sách đối diện tôi có treo một bức ảnh của Sư phụ. Tôi thật sự cảm thấy Sư phụ đang ở đó vào đêm hôm ấy, từ bi nhìn tôi, một đệ tử đáng thất vọng đã không làm tốt. Tôi bật khóc và cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Tôi muốn trở thành một người tu luyện chân chính và cũng biết rằng oán hận là một tâm chấp trước vô cùng xấu, vậy tại sao tôi vẫn còn bám cứng lấy nó?

Mẹ chồng đang giúp tôi tu luyện và tạo ra cho tôi những cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực và đề cao tâm tính. Tôi không những không nên oán hận bà ấy, mà còn phải cảm ơn bà ấy. Sau khi ngộ ra điều này, thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, khi tôi đả tọa cảm giác như thể không còn trọng lượng nữa và trong tâm cảm thấy như có một khối đá nặng nề đã được gỡ bỏ vậy. Tôi đã thể nghiệm được niềm vui của việc đề cao tầng thứ sau khi vứt bỏ tâm chấp trước.

Tôi nhận ra rằng đây là nhờ tôi đã tích cực tham gia vào việc hỗ trợ cho Thần Vận, tiêu trừ nghiệp lực, đề cao trong tu luyện, tăng cường học Pháp và học thuộc Pháp, nên tôi mới được phép thăng hoa và thanh trừ tâm oán hận của mình.

Tôi còn nhận ra mình thường than phiền về các đồng tu khác. Mặc dù lời phàn nàn không mạnh mẽ như tâm oán hận mà tôi dành cho mẹ chồng, chúng lại thường xuyên xuất hiện. Đôi khi tôi không nói ra nhưng trong tâm lại thầm phàn nàn về họ. Tôi biết rằng đã đến lúc để tôi vứt bỏ tâm oán hận này. Sau này, mỗi khi tôi muốn phàn nàn về các đồng tu khác, tôi yêu cầu bản thân ngừng lại và loại bỏ suy nghĩ tiêu cực, rồi sau đó suy nghĩ về những điểm tích cực của các đồng tu đó.

Hướng nội tìm và nhẫn nại với người khác

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi còn trẻ và có cá tính rất mạnh mẽ. Tôi không biết cách hướng nội tìm như thế nào. Sau khi trải qua một ma nạn lớn mà gần như là một khảo nghiệm sinh tử, tôi đã buộc phải hướng nội tìm một cách chân chính, trở nên khiêm tốn hơn và thấu hiểu cho người khác. Dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi, tôi cảm thấy nếu như chúng ta chỉ trích và đổ lỗi cho các đồng tu khi họ đang ở trong ma nạn, kết quả sẽ không được tốt. Tốt nhất là chúng ta nên khích lệ họ một cách tích cực, nhẫn nại và giúp đỡ họ để họ có thể nhanh chóng vượt qua ma nạn của mình.

Tôi nhận ra rằng là một trợ lý, tôi nên nghiêm khắc với bản thân hơn, hướng nội tìm khi gặp vấn đề, nhẫn nại với người khác và mở rộng dung lượng tâm của mình để có thể giúp đỡ các đồng tu tốt hơn nữa, hình thành một chỉnh thể cùng nhau tu luyện và đề cao.

Tôi muốn chia sẻ một ví dụ. Khoảng hai năm trước, các buổi trình diễn của Thần Vận ở thành phố của chúng tôi diễn ra muộn hơn vùng Bay Area hai tháng. Vào cuối tháng 10, một người điều phối ở vùng Bay Area đã gọi đến và nhờ tôi tổ chức cho các đồng tu địa phương đến một thị trấn nằm giữa San Francisco và thành phố của chúng tôi, để phân phát áp phích vào ngày thứ Bảy. Tôi nói với ông ấy rằng các buổi trình diễn Thần Vận của chúng tôi sẽ diễn ra muộn hơn vùng Bay Area và chúng tôi chưa sẵn sàng. Người điều phối cứ nhất mực muốn chúng tôi phải đi. Tôi không còn cách nào khác nên đành đồng ý.

Chúng tôi chỉ có duy nhất một ngày để chuẩn bị. Vì thế, tôi đã nhanh chóng gửi thông báo đến các đồng tu địa phương và còn gọi riêng cho rất nhiều đồng tu. Vào lúc 11 giờ đêm ngày thứ Sáu, khi tôi hỏi lại lần cuối cùng, chỉ có hai đồng tu đăng ký. Thêm cả tôi nữa thì chỉ có vỏn vẹn ba người. Một người trong số đó còn đang bị nghiệp bệnh là đau lưng và bà ấy đi lại rất khó khăn.

Tôi bắt đầu phàn nàn về các đồng tu khác và nảy sinh nhiều suy nghĩ tiêu cực. Sau đó, một đồng tu nhắn tin cho tôi, giải thích rằng cô ấy không thể đi vì có việc ở nhà. Thực ra, tôi không hề mong cô ấy sẽ đi ngay từ đầu, đặc biệt là khi thông báo trong thời gian ngắn như vậy. Tôi ngạc nhiên khi cô ấy nhắn tin cho tôi để giải thích. Hành động của cô ấy làm tôi cảm động. Tôi nhận ra rằng mặc dù phía con người của các đồng tu bị ngăn trở bởi những khó khăn và rào cản, nhưng phía minh bạch của họ thì muốn đi.

Tôi đã hướng nội tìm và nhận ra rằng ban đầu tôi cũng không muốn đi. Sau khi thừa nhận điều này, những suy nghĩ tiêu cực và lời phàn nàn của tôi đã biến mất. Trong tâm tôi tràn ngập những suy nghĩ tốt đẹp dành cho các đồng tu của mình.

Khi chúng tôi khởi hành sớm vào sáng hôm sau, tôi cảm thấy như không chỉ có ba chúng tôi, mà tất cả phần minh bạch và chính niệm của các đồng tu địa phương cũng ở đó cùng chúng tôi. Đó là một cảm giác tuyệt vời và hân hoan. Chúng tôi đã dán áp phích một cách vô cùng thuận lợi vào ngày hôm đó. Ba người chúng tôi đã phối hợp ăn ý và hoàn thành hết năm khu vực. Người dân ở các cửa hàng đều phản hồi rất tích cực. Vị đồng tu bị đau lưng đã kiên trì cả ngày và bà ấy nói trải nghiệm thật tuyệt vời.

Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang giúp tôi và điểm ngộ cho tôi, vì thế tôi có thể giữ vững chính niệm và loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Sư phụ đã cho tôi trải nghiệm sức mạnh của chính niệm và niềm hạnh phúc của tu luyện.

Một sự việc khác đã xảy ra vào giữa tháng 6 năm nay. Chúng tôi đã đăng ký một quầy tại một sự kiện kéo dài ba ngày. Vào ngày đầu tiên, là thứ Sáu, tôi cùng với con gái đến dựng quầy. Vì không muốn dựng quầy quá sớm rồi sau đó phải đợi từ một đến hai giờ đồng hồ, tôi đã đến đó vào phút chót. Kết quả là tất cả những chỗ có bóng râm đều bị những người đến sớm chọn hết. Chúng tôi đành dựng quầy ở ngoài nắng và bên trong quầy vô cùng nóng nực.

Sau vài giờ đồng hồ, một đồng tu khác đã đến giúp chúng tôi. Cô ấy nói chỗ của chúng tôi không có bóng râm và quá nóng nực nên có ít người tới. Nếu như chúng tôi tới sớm hơn và tìm được chỗ có bóng râm, thì nhiều người hơn nữa sẽ tới quầy của chúng tôi.

Tôi cảm thấy có chút không vui khi nghe điều này. Tôi nghĩ rằng hai mẹ con tôi đã rất vất vả để dựng quầy. Chúng tôi phải trông quầy suốt cả ngày, vậy mà ngay khi đồng tu này đến, cô ấy lại chỉ trích tôi vì không đến sớm hơn. Tôi đành tu khẩu và không nói gì cả, nhưng cảm thấy không vui và muốn biện giải cho bản thân mình.

Đầu gối tôi đã đau nhức trong nhiều tháng rồi. Khi tôi bước đi trên chỗ bằng phẳng thì không sao, nhưng lại đau khi đi lên xuống cầu thang. Đặc biệt là khi tôi ngồi song bàn để thiền định thì đầu gối tôi đau nhức dữ dội. Tôi chỉ có thể ngồi song bàn trong nửa giờ đồng hồ.

Vào đêm trước sự kiện, đầu gối tôi đau đến mức khiến cả người tôi run rẩy. Nhưng vào đêm sau sự kiện, ngay khi tôi ngồi song bàn, chân tôi không còn đau nữa. Tôi không cảm thấy đau khi ngồi thiền.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng sự không thoải mái của tôi và mong muốn biện giải cho bản thân là những tâm chấp trước nên bị loại bỏ. Khởi điểm của đồng tu là vì lợi ích của người khác, đó là để nhiều người hơn nữa biết về Đại Pháp. Nhưng khởi điểm của tôi là vị tư và tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.

Tôi đã hỏi bản thân mình rằng: “Ngươi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính và ngươi đã chờ đợi nhiều kiếp cũng như chịu đựng qua vô số khổ nạn, vậy tại sao ngươi lại không buông bỏ được chuyện nhỏ nhặt như thế?” Tất cả những suy nghĩ phụ diện của tôi lập tức biến mất. Sau đó, tôi ngồi thiền trong tư thế song bàn một cách dễ dàng hết một giờ đồng hồ. Khi nhạc kết thúc, chân tôi chỉ đau một chút. Mới có 24 giờ đồng hồ mà tôi lại được thấy sự đề cao lớn như thế khi thiền định. Thật là tuyệt vời.

Tôi vô cùng biết ơn các đồng tu vì sự hỗ trợ và nhẫn nại của họ, cũng như tôi trân quý thánh duyên mà chúng tôi có được để cùng nhau tu luyện. Tôi cũng rất biết ơn các đồng tu ở vùng San Francisco Bay Area đã đảm nhận rất nhiều trách nhiệm. Họ đã giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh trong khi đối diện trực tiếp một nơi tập trung nhiều tà ác. Điều này thật đáng ngưỡng mộ!

Tôi cũng biết ơn tất cả những người điều phối và trợ lý của vùng San Francisco Bay Area vì đã nỗ lực vất vả trong việc tổ chức các sự kiện quy mô lớn và các hoạt động học Pháp tập thể, điều này đã tạo cho chúng tôi một môi trường tu luyện tuyệt vời – chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể để đề cao, càng tăng thêm sức mạnh trong việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Con xin cảm ơn Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các đồng tu!

Xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp mà tôi đã chia sẻ!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội San Francisco năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/23/481137.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/26/219680.html

Đăng ngày 21-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share