Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Florida

[MINH HUỆ 06-08-2024] Ba ngày sau khi sinh, tôi được rửa tội tại giáo đường, trở thành người Công giáo. Những năm tháng thiếu niên, tôi thường tới tham dự Thánh lễ và trường đạo ngày Chủ nhật. Đi nhà thờ là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của tôi. Nhưng không biết tại sao, không có ai bảo tôi đọc Kinh Thánh, và tôi biết rất ít về những giáo huấn của Công giáo. Mãi đến năm 14 tuổi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của nhân sinh và đặt câu hỏi tại sao chúng tôi lại đi nhà thờ thường xuyên như vậy. Sau đó, tôi không đi nhà thờ nữa.

Khi tôi còn học đại học ở Đài Bắc, có một nhà thờ ở gần trường, vì vậy tôi có thể quan sát lời nói hành vi của những người đạp xe quanh khuôn viên trường để truyền giáo. Tôi là một trong số ít sinh viên đi vào nhà thờ đó và hỏi họ những câu hỏi về tôn giáo. Dựa trên câu trả lời của họ, tôi bắt đầu thực hành đạo Mặc Môn.

Tôi rất sùng đạo và tuân thủ nghiêm ngặt các lời dạy của Pháp môn này. Tôi cảm thấy bình yên, mãn nguyện và hạnh phúc. Tôi chăm chỉ nghiên cứu các bài giảng và thường lên sân khấu để nói về những trải nghiệm của mình—cho đến một ngày tôi không thể tiếp tục giơ tay phải lên tuyên thệ: “Đây là giáo hội chân chính duy nhất trên thế giới.” Vì sự nghi ngờ và rút lui của tôi, những người bạn trẻ mà tôi dẫn dắt trong hội thanh niên đều rất thất vọng và bối rối. Mất đi cả niềm tin lẫn bạn bè, tôi càng cảm thấy lạc lõng và thống khổ.

Năm 1986, tôi sang Mỹ du học. Tuy cuộc sống bận rộn nhưng nội tâm trống rỗng. Vì vậy, tôi đã đi theo các bạn cùng lớp và bạn cùng phòng của mình và đến nhà thờ Cơ Đốc giáo của họ trong một năm, nhưng tôi vẫn cảm thấy thất vọng.

Sau khi lấy được bằng thạc sĩ, tôi theo học trường Dược trong 5 năm, tại đây tôi có mối liên hệ sâu sắc với nhiều người Hồi giáo đến từ Trung Đông, Pakistan và Ấn Độ. Tôi rất khâm phục lòng sùng đạo của họ đối với Thánh Allah và tuân theo ý muốn của Thượng Đế từ tận đáy lòng, vì vậy tôi bắt đầu đọc kinh Koran. Tôi bắt đầu học tiếng Ả Rập và thậm chí còn đội khăn trùm đầu vì là một người theo đạo Hồi. Nhưng sau vài năm, tôi vẫn có nhiều điều nghi vấn, không thể lý giải. Tôi thấy quá nhiều thói đạo đức giả, quá nhiều khác biệt giữa lời nói và hành động của những tín đồ Hồi giáo mà tôi tiếp xúc, và tôi đã dần dần rút lui. Một lần nữa, tôi cảm thấy mình như một kẻ cô đơn bối rối trên hành trình tâm linh.

Tôi bắt đầu làm dược sĩ và cuộc sống của tôi rất bận rộn nhưng sau một ngày làm việc kết thúc, cuộc sống của tôi dường như càng trống rỗng hơn.

Tôi kết hôn với một một nhà khoa học người Mỹ, nhưng sau đó anh ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư não. Chị gái tôi đã gửi nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp cho chồng tôi, hy vọng anh ấy sẽ được thụ ích khi đọc sách. Khi đó tôi có thành kiến rằng một người Mỹ nghiên cứu hóa sinh như anh ấy sẽ không cởi mở với bất kỳ hệ tư tưởng hay tâm linh nào từ Trung Quốc, nên tôi đã không đưa sách cho anh ấy xem. Anh ấy đã qua đời vì bệnh ung thư.

Sau khi chồng mất, tôi không còn mất nhiều tiếng đồng hồ chăm sóc anh và có thời gian tự đọc sách “Chuyển Pháp Luân”. Đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi. Tôi không còn sợ hãi và trống rỗng nữa – tôi hoàn toàn tin rằng đây là một môn tu luyện chân chính và tôi biết ơn những lời dạy của Sư phụ.

Liễu giải về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)

Do tôi sinh ra tại một ngôi làng dành cho quân nhân và lớn lên trong bầu không khí chống cộng sản, tôi đã nhận thức được rõ bản chất thực sự của ĐCSTQ. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi biết đến cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo của ĐCSTQ. Tôi bắt đầu tìm kiếm các trường hợp bức hại trên trang web Minh Huệ và tôi gọi điện đến Trung Quốc Đại Lục để đề nghị cảnh sát không tham gia vào cuộc bức hại tàn khốc này.

Tôi thường bị đánh thức bởi những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, nghe thấy người chồng thứ hai, vốn không biết tiếng Trung, nói với người ở đầu dây bên kia: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Đó là những từ tiếng Trung duy nhất mà anh ấy biết. Tôi vô cùng xúc động và bật khóc.

Vào thời điểm đó, tôi không biết các học viên đang gọi điện đến Trung Quốc để giảng rõ chân tướng. Tôi chỉ dựa vào chính niệm để giảng chân tướng một cách tốt nhất có thể. Tuy nhiên, do áp lực công việc quá lớn và chi phí gọi điện quá cao nên tôi đã tạm dừng. Không ngờ rằng khoảng thời gian tạm ngừng này kéo dài đến tận năm 2022.

Việc không gọi điện thoại tới Trung Quốc khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Cuối cùng, được sự động viên của chị gái, vào cuối năm 2022, tôi đã lấy lại can đảm để bắt đầu gọi điện trở lại, tiếp tục tâm nguyện bấy lâu là giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc Đại Lục.

Do tính chất công việc của một dược sĩ nên tôi khá căng thẳng vì không được phép phạm sai lầm nào. Tôi thực sự muốn nghỉ ngơi và thư giãn vào cuối ngày. Nhưng khi tôi nhớ đến tầm quan trọng của việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, tôi nhận ra rằng ngủ ít hơn cũng không có hại gì. Suy cho cùng, trách nhiệm cấp bách của chúng ta là tận dụng thời gian và trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.

Dùng chính niệm để vượt qua ma nạn

Em trai tôi đột ngột qua đời vào năm 2023 vì bệnh não, để lại trong tôi nỗi tiếc thương và đau buồn vô tận. Tôi đã để mình quá bận rộn với công việc và quên khuyên nhủ em trai mình học Pháp và luyện công, nên cậu em thiện lương của tôi đã lỡ mất cơ duyên đắc Pháp.

Cuối cùng, thông qua việc tăng cường học Pháp, tôi đã vượt qua được chấp trước của mình vào tình gia đình.

Lúc đó tôi làm việc từ 1 giờ chiều đến 12 giờ đêm mỗi ngày. Trong thời kỳ cao điểm của dịch bệnh, tôi thậm chí còn làm việc bảy ngày một tuần. Công việc khiến tôi kiệt sức cả về tinh thần và thể chất.

Một đêm tháng 7 năm 2023, sau khi đi làm về, tôi không thể xuống xe. Chồng tôi phải cẩn thận và từ từ nhấc tôi ra khỏi xe. Sáng hôm sau, tôi không thể ra khỏi giường. Điều này thật khiến người ta hoảng sợ. Tôi ngay lập tức chính lại tâm của mình và nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Tôi thường giảng một câu rằng: chư vị học Đại Pháp rồi, thì vô luận chư vị gặp tình huống tốt hay tình huống xấu, thì đều là hảo sự” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi đã không thể đứng dậy do cơn đau dữ dội ở cột sống. Tôi chỉ có thể duy trì tư thế cúi người 90 độ và không thể nhặt những vật nhỏ. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi đã tu luyện hơn 20 năm. Tại sao tôi không tiến bộ mà lại thụt lùi như vậy? Tôi nhận ra rằng, vì tập trung vào công việc và chấp trước vào mức lương cao của mình, tôi đã dành nhiều thời gian và sức lực vào công việc của người thường và đã bỏ qua ba việc mà Sư phụ yêu cầu các đệ tử cần phải làm. Tôi đã ba lần nộp đơn xin từ chức nhưng lần nào cũng rút đơn vì sự gắn bó với vị trí dược sĩ của mình và những lợi ích nơi người thường do công việc mang lại.

Cơn đau dữ dội đã cảnh báo tôi về những sai lầm của mình, tôi kiên quyết nộp đơn xin từ chức và lần này tôi đã không rút lại. Tôi biết rằng là một đệ tử Đại Pháp, dù không tinh tấn nhưng tôi vẫn có sứ mệnh. Tôi tin chắc rằng nỗi đau thể xác của tôi, nỗi đau đến mức gần như không thể đứng dậy được, không phải là một căn bệnh. Sau đó, tôi dành thời gian rảnh rỗi của mình để học Pháp, luyện công và phát chính niệm cả ngày. Tôi tự nhủ: “Đừng nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì. Chỉ cần tín Sư tín Pháp.” Sau một tuần như vậy, cuối cùng tôi cũng đã có thể đứng dậy ra khỏi ghế hoặc ra khỏi giường khá dễ dàng, trong tuần tiếp theo, cơn đau khắp cơ thể tôi đã biến mất. Khỏi bệnh mà không cần gặp bác sĩ hay uống bất kỳ loại thuốc nào là một điều kỳ diệu mà không một người bạn bình thường nào của tôi lúc đó tin được.

Từ trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng trong tu luyện, khi xảy ra các tình huống khác nhau, chúng ta không chỉ cần hướng nội tìm, mà quan trọng hơn là mặt tu luyện tốt của chúng ta phải biết được cần đối đãi như thế nào, cần suy xét như thế nào để làm cho tốt.Cho dù gặp bất kỳ vấn đề gì, chúng ta phải suy nghĩ tích cực và tín Sư tín Pháp 100%. Bởi vì Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta nên các đệ tử có thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm nào. Sau khi trải qua cái chết đau lòng của em trai tôi và nghiệp bệnh gần như không thể chịu đựng nổi, tôi lại tiếp tục sứ mệnh giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc.

Gọi điện giảng rõ chân tướng để cứu người Trung Quốc

Trong các hạng mục của Đại Pháp, gọi điện thoại cứu người Trung Quốc là một trong những cách trực tiếp nhất để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Hạng mục tuy đã hoạt động nhiều năm và bị nhiều học viên lơ là nhưng đây vẫn là hạng mục rất quan trọng cần được đặt tâm. Nếu chúng ta tính dân số Trung Quốc vào khoảng 1,4 tỷ người, không tính 400 triệu người Trung Quốc đã chết vì COVID, thì vẫn còn khoảng 1 tỷ người cần được cứu. Nhưng cho đến nay, chỉ có 433 triệu người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và được cứu. Giảng chân tướng trực tiếp thực sự là một quá trình từng bước thử thách bản thân đề cao tâm tính và buông bỏ những chấp trước của người thường.

Do những hạn chế của hệ thống, chúng tôi không thể biết trước lý lịch của những người sẽ trả lời điện thoại. Đó có thể là học sinh tiểu học hoặc trung học, công nhân, quan chức cấp cao của ĐCSTQ hoặc bất kỳ ai khác. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn phải kiên nhẫn nói cho họ biết chân tướng với tâm từ bi.

Một số người cúp máy mà không chịu nghe. Để tăng tỷ lệ gọi thành công, tôi bắt đầu lắng nghe một số học viên lớn tuổi hơn nói chuyện điện thoại. Họ thường phát âm rõ ràng và nói rất đơn giản. Bất kể người nghe là ai, họ cũng nói những thông tin giống nhau. Nhưng nhiều người nhận cuộc gọi của họ đều lắng nghe cẩn thận và tỷ lệ thành công của những học viên này rất cao. Theo tôi, lời giải thích duy nhất là những học viên này đã chăm chỉ học Pháp và có tâm tính tốt nên đã có thể chạm đến trái tim của người nghe. Nếu tôi học Pháp tốt, phát chính niệm tốt và tâm tính đề cao, tôi cũng có thể làm tốt công việc giảng chân tướng và cứu người.

Sư phụ giảng:

“Như họ xem xét, ‘các vị muốn có thể cứu tôi, các vị phải có thể đạt tới tầng thứ của tôi mới được, các vị phải có uy đức ấy, các vị mới có thể cứu tôi được. Các vị không có uy đức ấy, các vị không đạt đến cao như tôi, thì cứu tôi sao đây?’ Vậy họ bèn để chư vị vấp ngã, chịu khổ, trừ bỏ chấp trước của chư vị, sau đó khiến uy đức chư vị được kiến lập, chư vị tu luyện đến tầng thứ nào đó rồi, chư vị mới có thể cứu họ được, [họ] đều làm như thế cả.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Tôi nghiêm túc thực hiện việc thức dậy lúc 5 giờ 30 sáng mỗi ngày (4 giờ 30 vào mùa Đông) và đăng nhập vào nền tảng giảng chân tướng để phát chính niệm và học Pháp. Sau đó tôi thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng. Tình trạng các của gọi của tôi có lúc tốt, có lúc không tốt. Tôi cảm thấy lý do là tôi vẫn còn nhiều chấp trước chưa buông bỏ được. Việc tôi gọi điện thoại hiệu quả hay không phản ánh trạng thái tu luyện của tôi vào thời điểm đó. Tôi sẽ cố gắng tinh tấn tu luyện, tận dụng thời gian và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Chỉ có như vậy, chúng ta mới không cô phụ kỳ vọng của Sư tôn.

Trên đây là một số kinh nghiệm tu luyện của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn tất cả các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Florida năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/6/480477.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/10/219455.html

Đăng ngày 09-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share