Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 31-07-2024] Tiêu đề bài chia sẻ của tôi là một câu trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Trong nhiều năm tu luyện, tôi đã nhận thức được rằng: Thực hành ‘Chân’ căn bản khá dễ dàng. Đối với người tốt, chỉ cần nói sự thật. Đối với người xấu, chỉ cần nói những điều mình muốn mà không phải lo sợ sẽ khiến họ khó chịu. Thực hành ‘Thiện’ cần một trái tim rộng mở hơn và cân nhắc đến những người khác. Tuy nhiên, đối với tôi thì ‘Nhẫn’ khó hơn, đối với cả khi tôi là người thường hay người tu luyện. Theo hiểu biết của tôi thì ‘Nhẫn’ rất quan trọng đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Trong cuộc đời tôi phần lớn thời gian là để tu Nhẫn. Hầu hết mọi người không hiểu được cách giải quyết tình huống của tôi, thậm chí nhiều học viên cũng không thể hiểu được. Tuy nhiên, khi tôi lắng nghe trực giác của mình thì mọi thứ diễn ra suôn sẻ, còn khi tôi nghe theo đề xuất của người khác, thì nhiều khi lại không như thế.

Người thường và các học viên cố khuyên tôi xử lý sự việc khác đi. Họ không hiểu và thậm nghĩ nghĩ rằng tôi bị lợi dụng. Nhưng tôi thường nhớ tới lời Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Có người nói chư vị tốt, chư vị không nhất định thật sự tốt; có người nói chư vị xấu, chư vị không nhất định thật sự xấu; [đó] là vì tiêu chuẩn nhận định tốt xấu đã méo mó rồi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Câu chuyện thứ nhất

Nhiều năm trước, có một người đàn ông rất ghen tị với tôi trong một công việc mà tôi tham gia. Một đêm, khi anh ấy biết rằng tôi đang ở trong một ngôi nhà nào đó với rất đông người, anh ấy không nén được cơn giận. Anh ấy đến gõ cửa, không nói không rằng nhào vào tấn công tôi. Anh ấy là người khá to cao.

Vào lúc đó tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi thấy anh ấy đến và biết rằng phải để cho anh làm điều mà anh ấy cảm thấy cần làm. Anh ấy nhấc tôi lên bằng một tay và bắt đầu đấm tôi túi bụi. Sau đó, anh lôi tôi ra ngoài và bắt đầu bóp cổ tôi cho đến khi tôi không thở được. Nhưng tôi vẫn không làm gì cả.

Mọi người trong nhà chạy đến giúp tôi, thực ra là cả hàng xóm nữa. Họ kéo anh ấy ra khỏi tôi và cuối cùng anh ấy đã phải vào tù. Sau sự việc này, họ đều ngưỡng mộ cách xử lý tình huống của tôi, và cho đến hôm nay tất cả những người chứng kiến việc đó đều sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho tôi. Tôi thậm chí còn bảo lãnh anh ấy khỏi tù để anh ấy có thể tham dự sinh nhật con trai mình. Giờ anh ấy và tôi là bạn tốt của nhau và anh ấy rất tôn trọng tôi.

Câu chuyện thứ hai

Câu chuyện này khá sốc. Tôi sẽ cố gắng dùng lời lẽ ôn hòa bởi vì câu chuyện có thể khiến một số người cảm thấy kinh hãi. Tôi kể câu chuyện này là vì kết quả cuối cùng của nó.

Vào năm 2017, vợ cũ và tôi muốn nhận con nuôi. Cô ấy đã có bốn đứa con riêng, nhưng vì nhiều lý do chúng tôi vẫn lựa chọn cách này. Tôi biết rằng sẽ rất khó khăn khi chúng tôi quyết định nhận nuôi một đứa trẻ lớn tuổi từ trại trẻ mồ côi ở Colombia, Nam Mỹ.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, phần khó khăn nhất lại là vợ tôi. Cô ấy lập tức thay đổi và trở nên ám ảnh với cậu bé đó, thậm chí các con của cô ấy cũng nhận ra điều này. Cô ấy dường như rất thương cảm cho cậu bé và những gì cậu bé đã trải qua, nhưng cô ấy đã bị thái quá. Mọi thứ đều chỉ xoay quanh cậu bé. Các con cô ấy ghen tị còn tôi thì lo lắng.

Cậu bé cứ nói rằng cậu bé sợ hãi và muốn có người ngủ cùng. Và tất nhiên là cô ấy nhất quyết muốn ngủ cùng cậu bé. Tôi đã cố ngăn cản cô ấy nhưng không được. Đây là lần đầu tiên cô ấy thực sự chống đối tôi và tôi lâm vào mâu thuẫn.

Cô ấy bắt đầu dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho cậu bé. Cô ấy thậm chí còn đi nghỉ cùng cậu bé và để các con ở lại với tôi. Các con cô ấy đã cầu xin cô ấy dừng mọi hành vi kỳ lạ này lại vì điều đó cũng đang ảnh hưởng đến chúng. Mỗi lần chúng tôi bất đồng quan điểm, cô ấy khiến tôi cảm thấy mình không thương cảm cho hoàn cảnh và tình trạng đau khổ của con trai. Tôi cảm thấy như thể mình bị quẫn trí và mắc phải tình trạng sức khỏe kỳ quái, đêm nào tôi cũng nghĩ mình sắp chết vì đau tim. Triệu chứng này đã theo tôi hơn bốn năm ròng, có thể là do sự thất vọng, hoang mang và phẫn nộ của tôi.

Trải qua một năm rưỡi căng thẳng và nhiều bất đồng, một ngày nọ, con trai bắt đầu hét vào mặt tôi khi tôi gọi cháu ra vì cháu nói dối. Mọi chuyện leo thang đến mức cháu tấn công tôi và chúng tôi cãi nhau. Tất nhiên, vợ tôi lại đổ lỗi cho tôi. Cô ấy đưa bọn trẻ đi trong nhiều ngày. Tôi bảo cô ấy về nhà và tôi sẽ ra đi. Chúng tôi chính thức ly thân.

Trong một năm ly thân, chúng tôi cố gắng hàn gắn mối quan hệ và cuối cùng tôi chuyển về sống chung. Nhưng mọi thứ còn tồi tệ hơn trước. Tôi cảm thấy mình sắp phát điên và tình hình trở nên tồi tệ với tất cả mọi người. Tệ đến mức con gái riêng nhỏ tuổi nhất đã chuyển ra ngoài sống cùng chị gái lớn. Tôi lại chuyển đi vào ngày 30 tháng 4 năm 2020, ngay trước khi lệnh phong tỏa do COVID được ban hành. Vài ngày sau, tôi mất việc và sống một mình trong căn phòng trọ bẩn thỉu cách xa gia đình. Vì đại dịch, tôi không thể ra khỏi nhà và tôi cảm thấy mình như phát điên.

Sau một năm sống trong tình cảnh một thân một mình này, mẹ tôi được thông báo rằng bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Tôi quyết định chuyển đến Florida để chăm sóc bà. Trước đó, vợ cũ và các con tôi cũng chuyển đến một vùng khác ở Florida vì những lý do không liên quan. Tôi đã xa lánh cô ấy và các con về mặt tình cảm vì nỗi đau và nỗi hoang mang trong lòng. Cô ấy rất tức giận vì sự xa lánh đó mặc dù lúc này chúng tôi đã chính thức ly hôn, đó là lựa chọn của cô ấy.

Bảy tháng sau, sức khỏe của mẹ tôi ngày càng xấu đi và tôi rất buồn. Lúc này đã bốn năm trôi qua kể từ cuộc cãi vã với con trai và cuộc ly thân đầu tiên của tôi với vợ. Con trai tôi, người mà tôi đã không nói chuyện trong một thời gian rất dài, liên lạc với tôi và nói rằng vì cháu nhớ tôi. Tôi quyết định không còn cách nào khác để vượt qua vấn đề này là đối mặt trực diện và thực sự tha thứ cho cháu. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở Orlando. Cuộc gặp diễn ra vui vẻ, cảm động và chúng tôi quyết định giữ liên lạc với nhau. Vài tuần sau, mẹ tôi qua đời.

Ba tuần sau khi mẹ tôi mất, vợ cũ gọi điện cho tôi nói rằng cô ấy cần nói chuyện với tôi. Cô ấy nghe có vẻ rất buồn và chúng tôi đã nói chuyện một lúc. Trong cuộc gọi đó, cuối cùng cô ấy đã thú nhận rằng cô ấy đã ngoại tình với con trai nuôi của chúng tôi. Tất cả sự tức giận đối với tôi trước đây chỉ là vỏ bọc để che giấu bí mật này. Cô ấy đang suy sụp tinh thần và nói rằng cô ấy cảm thấy cần phải thú nhận với tôi.

Mặc dù rất đau đớn khi nghe điều đó, nhưng đây chính là điều tôi cần nghe. Điều đó có nghĩa là tôi không điên và tôi đã đúng khi cố gắng ngăn chặn những hành vi của cô ấy đối với thằng bé mà tôi cảm thấy không phù hợp. Sự thú nhận của cô ấy cuối cùng đã giải thoát tôi và tôi đã có thể buông bỏ mọi thứ. Cô ấy cố tình để tôi nghĩ rằng tôi đang phát điên và khiến tôi rơi vào trạng thái đó trong nhiều năm. Tôi không điên, mà theo bản năng, tôi biết rằng có điều gì đó không ổn. Sau đó, tôi đã có thể đối mặt với gia đình một lần nữa. Tôi có thể buông bỏ mọi thứ và bắt đầu tha thứ. Tôi đã có thể nói chuyện với vợ cũ của mình, các con của cô ấy, những người chưa bao giờ quay lưng lại với tôi và luôn giữ tôi trong tim, và thậm chí cả con trai nuôi.

Hai năm gần đây, tôi đã khôi phục lại hoàn toàn mối quan hệ với con trai nuôi, các con riêng và các cháu. Tôi đến thăm chúng thường xuyên nhất có thể. Tôi đã tha thứ cho vợ cũ và chúng tôi có thể nói chuyện. Thậm chí hiện giờ chúng tôi còn là bạn bè. Tất cả những gì tôi cần là sự thật. Tôi có thể chịu đựng mọi thứ đã xảy ra, bởi sự yếu đuối của tôi phát sinh từ nỗi hoang mang và nghi ngờ bản thân. Con trai thậm chí còn nhờ tôi giúp ký chung hợp đồng mua xe và tôi đã đồng ý. Cậu ấy gặp phải khó khăn về tài chính và tôi đã dễ dàng mở lòng giúp đỡ. Bây giờ cậu ấy đang trả tiền cho tôi vì đã giải quyết xong các vấn đề tiền bạc và chúng tôi thường xuyên nói chuyện.

Tôi không có ác cảm với bất kỳ ai trong số những người này và tâm tôi rất nhẹ nhõm. Nhờ một số lựa chọn đúng đắn của tôi, vợ cũ, các con riêng của cô ấy, cháu và con trai nuôi đều rất yêu mến và tôn trọng tôi. Họ luôn đảm bảo rằng tôi ổn và sẽ làm bất cứ điều gì để giúp tôi.

Lời kết

Cuộc sống của tôi đã trải qua nhiều tình huống như thế này, một số thậm chí còn cực đoan hơn những gì tôi chia sẻ ở đây. Tôi cho rằng điều này là do có lẽ tôi có rất nhiều nghiệp lực cần phải loại bỏ.

Nhiều lần khi tôi gặp vấn đề, tôi đọc lại cuốn Pháp Luân Công để có một góc nhìn khác. Sư phụ giảng:

“Đặc biệt nhấn mạnh vào khả năng nhẫn, chỉ có Nhẫn, mới có thể tu xuất kẻ sỹ đại đức, Nhẫn ấy, nó là điều rất mạnh mẽ, là vượt khỏi Chân và Thiện. Toàn bộ quá trình tu luyện đều cần phải khiến chư vị nhẫn, giữ tâm tính vững vàng, không thể tuỳ tiện khinh suất.” (Chương III, Pháp Luân Công)

Một trong những điều mà Sư phụ nói với chúng ta ở cuối cuốn Chuyển Pháp Luân là:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi chúng ta buông bỏ tư tâm, chúng ta thực sự có thể làm được điều không thể và chịu đựng được điều không thể chịu đựng nổi.

Trên đây chỉ là những hiểu biết của tôi. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì mà các bạn thấy không phù hợp với Pháp. Cảm ơn đã cho phép tôi chia sẻ.

(Bài chia sẻ tại Pháp Hội Florida năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/31/480313.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/8/219425.html

Đăng ngày 28-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share