Bài của học viên Tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 13-02-2008] Một lần một bạn học viên có kể tôi nghe một câu chuyện. Vì cuộc bức hại Pháp Luân Công, có học viên đã rơi vào trạng thái không nhà cửa, và vào một ngày thời tiết cực lạnh, chị ấy đang trên đường về nơi ở tạm, một chốn trú thân ở thành phố khác do các bạn tu tìm cho. Chị vẫn chưa ăn gì, và cả ngày qua cũng chưa uống chút gì. Chị rất lạnh và đói, và chị cũng không biết mình có thể ở lại đó đến hôm sau hay không. Nhưng chị luôn giữ trong tâm trí một câu dẫn từ Pháp:
“Chỉ cần bất động tâm, chư vị có thể kiểm soát mọi tình huống.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc”)

Chị nhẩm câu này cho đến khi chị xuống xe bus. Chị chỉ còn đủ sức để bước lên phía trước. Khi ấy, chị thấy Sư Phụ xuất hiện ngay trước mặt mình. Sư Phụ cầm tay phải của chị và nhìn chị với sự động viên, trông đợi, và chăm sóc. Chị đột nhiên cảm thấy ấm áp, và mọi cảm giác mệt mỏi kiệt sức tan biến. Sư Phụ đưa chị bước đi, từng bước một, trên nền đường tuyết phủ.

Chỉ cần chúng ta có Pháp trong tâm mình, Sư Phụ chăm lo cho chúng ta mọi lúc, bất kì khi nào chúng ta có vấn đề, chịu bức hại, hoặc không thể buông bỏ những chấp trước con người. Có bao nhiêu người trong số chúng ta thực sự tin tưởng vào điều này một trăm phần trăm? Nếu chúng ta thực sự tin tưởng vào điều này, chúng ta sẽ đạt đến một tầm suy nghĩ mới.

Khi ta lạc lối trong cái mê của thế giới tầm thường, sự thật không hiển lộ đối với chúng ta. Trước khi trở thành đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta chỉ như mọi con người khác. Chúng ta không tin thần thánh và tranh đấu cho danh lợi, cho ý thích cá nhân, và tình cảm con người, và chúng ta vui vẻ qua ngày khi sống như vậy. Những gì ta đã làm trong quá khứ là nguyên nhân khiến sự băng hoại các giá trị đạo đức của chúng ta xuống đến một tình trạng nguy hiểm. Khi ta thực sự luyện Pháp Luân Công, Sư Phụ đã khai mở trí huệ vốn bị phong kín lâu ngày của chúng ta, khiến chúng ta có thể phân biệt được thiện ác. Chúng ta sở hữu những khả năng siêu thường mà Pháp đã trao cho chúng ta trước kia. Nhưng tại sao chúng ta đôi khi vẫn còn bị tắc lại ở tầng cấp của “Nhìn thấy mới tin; không nhìn thấy, không tin” (“Tại sao không thấy” trong Tinh tấn Yếu chỉ) và không thể vượt qua khỏi cái bẫy mà Cựu thế lực đã sắp đặt cho chúng ta?

Một lần, khi đang in tài liệu Đại Pháp, tôi đang học Pháp. Khi tôi in xong, tôi nhìn thấy một cậu bé chạy ra khỏi máy in, quì xuống trước mặt tôi, và nghe tôi đọc Pháp. Khi đấy, tôi đã nhận ra là mọi sinh mệnh ở các không gian khác đang khao khát một cách mãnh liệt đồng hoá với Pháp. Chúng ta, những người tu luyện, chúng ta thật may mắn. Chúng ta có rất nhiều thời gian trong thế giới con người để học Pháp và luyện công, nhưng chúng ta không tinh tấn tu luyện bởi vì chúng ta chìm trong vũng bùn chấp trước người thường của mình. Một lần khác, khi tôi phát chính niệm cho những người bạn tu của mình đang bị bức hại và bắt giam trong bệnh viện. Trong một khoảng khắc, tôi không muốn tiếp tục. Đột nhiên, tôi nhìn thấy rất nhiều sinh mệnh bẩn thỉu, tà ác bò nhung nhúc trên hành lang. Cảnh tượng nhìn thấy đã giúp tôi tập trung vào việc phát chính niệm cho đến khi tất cả các sinh mệnh tà ác bị loại trừ. Tôi cảm thấy ngộ tính cua mình rất kém. Sau khi tu luyện ngần ấy năm, tôi vẫn chỉ là một “người tu ở tầng thấp” (“Sao không thấy” trong Tinh tấn Yếu chỉ”). Tôi đã không thể tin tưởng một cách vững chắc rằng Pháp mà chúng ta được trao có sức mạnh vô biên.

Một vài học viên rất thích đọc những câu chuyện về luân hồi còn những người khác lại quan tâm những điều mà những bạn học viên khác thấy qua thiên mục. Lí do giải thích điều này chính là họ muốn gia tăng niềm tin của mình qua những gì mà người khác thấy. Sư Phụ đã giảng cho chúng ta mọi điều về tầng cao nhất của Pháp. Nếu chúng ta không thể đồng hoá với Pháp trong quá trình tu luyện của mình, chúng ta có thể tiến đến Viên mãn như vậy chăng? Một học viên nói với tôi: “Nếu một cảnh sát nói với tôi rằng hắn sẽ bắt tôi nếu tôi tiếp tục luyện Pháp Luân Công, tôi tin hắn ta sẽ làm vậy.” Anh ta đã không hoàn toàn tin tưởng vào điều Sư Phụ nói: “Chính niệm của đệ tử rất mạnh. Sư Phụ có sức mạnh cởi nút thắt.” (“Quan hệ Thày trò” trong Hồng Ngâm II) Sao lại như vậy? Đó là bởi vì con mắt này có thể nhìn thấy “rõ ràng” tà ác trong thế giới này, mà không nhìn thấy Sư Phụ. Vậy chẳng phải anh ấy đã bị lừa gạt bởi những hình ảnh sai lầm này hay sao? Nếu một đệ tử không thể hoàn toàn tin tưởng Sư Phụ, thì sao anh hoặc chị ấy có thể phủ nhận cuộc bức hại này và cứu độ chúng sinh?

“Biểu hiện tại thế gian này chính là thật giả lẫn lộn, chính là không cho những gì chân thực của vũ trụ biểu hiện xuất lai; không cho hoàn toàn biểu hiện hẳn ra những trạng thái đặc thù của các đệ tử Đại Pháp khác với con người thế gian. Đó là “tu trong mê”; chính là tu luyện trong trạng thái như vậy mà bước ra.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003”)

•Nếu chúng ta nhìn thấy một con quỉ đứng cạnh một viên cảnh sát đang tra tấn đệ tử Đại Pháp và kiểm soát viên cảnh sát này bằng cây gậy của nó, chúng ta sẽ nhận ra anh ta khốn khổ thế nào. Sao chúng ta vẫn còn có những chấp trước vào sợ hãi và trả thù?

•Nếu chúng ta có thể nhìn thấy thế giới bản thân chúng ta đang mờ tối và lạc lối, và chúng sinh trong thế giới chúng ta đang bị huỷ diệt, liệu chúng ta còn sợ hãi những biểu hiện sai trái của tà ác và không dám giảng chân tượng cho con người?

•Nếu chúng ta có thể nhìn thấy những sinh mệnh từ các không gian khác quì gối xin chúng ta tài liệu thông tin về Pháp Luân Công, chẳng lẽ chúng ta không thể trân trọng từng tài liệu, mỗi tài liệu này hay sao?

•Nếu chúng ta có thể nhìn thấy những con rắn khổng lồ đang tấn công mình từ những không gian khác, liệu chúng ta vẫn còn thấy khó khăn khi phát chính niệm buổi đêm?

•Nếu chúng ta có thể thấy đươc cơ thể của chính mình đang bị tra tấn bởi những con quỉ dâm tà và đang chới với bên bờ địa ngục, liệu chúng ta còn mắc những lỗi lầm như thế và có những thứ quan hệ tình dục cấm đoán hay không?

•Nếu chúng ta có thể nhìn thấy một người thường đang chới với bên bờ bị tiêu huỷ vì anh ta chối từ nhận thức sự thật, liệu chúng ta vẫn còn bị động tâm bởi thái độ xấu của anh ta để bắt đầu giảng giải?

Trong quá trình tu luyện của chúng ta, những kiểm nghiệm ấy là liên tục, và đó là để chúng ta có thể nhìn nhận thông qua sai lầm với trí huệ của mình. Các học viên vẫn đang đi theo những yêu cầu của Sư Phụ thực hiện tốt ba điều trong việc giảng chân tượng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và cứu độ chúng sinh. Nhưng, chúng ta liệu đã biết một cách thật sự sự thật là gì? Sự thật là, khi chúng ta giảng sự thật cho con người, một sinh mệnh giác ngộ với ánh sáng chói lọi bất tận, mang tất cả những sức mạnh thần thánh của Phật Pháp tiêu trừ tà linh cộng sản đang khống chế tâm trí và cơ thể người thường. Chúng ta làm những điều này với sự từ bi vĩ đại nhất, có thể làm tan chảy sắt thép, để cứu độ sinh mệnh, tìm về với bản chất nguyên thuỷ và giúp đỡ vô lượng chúng sinh thực hiện điều này cho vũ trụ tương lai.

cựu thế lực đã an bài những ảo ảnh để ngăn chặn học viên cứu độ con người. Người thường bị mê lạc trong những ảo tưởng của thế giới người thường. Khi các học viên nói với người đời rằng họ sẽ bị huỷ diệt nếu họ không rời bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc, những quan niệm người thường của họ hết sức ngăn chặn họ chấp nhận sự thật, vì chân ngã của họ đã bị chôn vùi quá lâu rồi. Nếu chúng ta không thể sử dụng trí huệ mà mình đã thu nhận được thông qua tu luyện để vượt qua, chúng ta không thể có khả năng giảng chân tượng một cách hiệu quả. Chúng ta phải theo lời Sư Phụ, và chỉ khi đó chúng ta mới có thể duy trì bất động tâm với những quan niệm người thường, khi đó, chúng ta mới có thể cứu độ chúng sinh với tâm Đại Nhẫn.

Trên đây là một số nhận thức của cá nhân tôi. Làm ơn từ bi chỉ ra những điều còn chưa đúng.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/13/172328.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/4/95051.html)

Đăng ngày 19-03-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share