Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 29-02-2008] Vài học viên bên cạnh tôi đã giữ khoảng cách với vài học viên khác mấy năm nay. Có nhiều lí do cho thái độ xa lánh của họ. Những học viên khác đã chia sẻ những hiểu biết của họ một đồng tu có thiên mục khai mở, và họ đã đi đến một vài kết luận dựa trên công năng của anh bạn đồng tu này, mà không dựa vào Pháp. Họ cũng không tích cực trong việc giảng rõ sự thật.

Mỗi lần học viên có thiên mục khai mở đến, tôi lại có một cảm giác báo động: “bạn đồng tu, xin đừng đi chệch đường”. Khi chúng tôi chia sẻ những hiểu biết, tôi luôn là người nói đầu tiên. Tôi nói rất nhiều, nói với họ về kinh nghiệm làm sáng tỏ sự thật của tôi và giúp đỡ người dân thoái Đảng. Từ những hành động của mình tôi chỉ cảm thấy cách làm của tôi là chân chính. Khi những người khác bày tỏ một ý kiến khác, tôi luôn đưa ra lời cảnh báo: “ý kiến của bạn có phù hợp với Pháp không?” Thường khi chúng tôi kết thúc buổi gặp mặt, mọi người đều thấy thất vọng. Tôi cảm thấy buồn vì những bạn đồng tu này đang rời xa Đại Pháp.Tình huống này kéo dài vài năm, và nó có một ảnh hưởng tiêu cực đến việc giao tiếp và hợp tác trong các học viên ở vùng chúng tôi. Tôi đã muốn sửa lại hoàn cảnh cho đúng trong một thời gian khá lâu bằng việc thay đổi cách suy nghĩ của họ. Nhưng sự phân biệt lại trở nên xấu hơn.

Sau khi tôi xem “Giảng Pháp cho các đệ tử Châu úc” của Sư Phụ, tôi đã rất xúc động. Tôi nhận ra rằng tôi đã sai. Tôi tự nhủ rằng bây giờ là đúng lúc để thay đổi cách suy nghĩ của tôi. Tôi bắt đầu nhìn vào bên trong mình một cách nghiêm túc để tìm ra những thiếu sót của bản thân. Tôi đã nhận ra rằng tất cả những cái nhìn tiêu cực của tôi về các bạn đồng tu đều là phê bình và tôi đang chỉ trích người khác. Tôi đã không tu luyện chính mình trong mâu thuẫn xung đột. Tôi đã bỏ qua cơ hội tu luyện bản thân với lý do duy hộ Đại Pháp.

Sau khi tôi bình tĩnh trở lại và nhìn vào bên trong để tìm vấn đề trong mình, tôi đã khám phá ra rằng vấn đề then chốt là chính tôi: tôi đang cố gắng để chứng tỏ, thể hiện, tập trung vào, và hiển thị bản thân mình. Đó chẳng phải là vấn đề lớn sao? Nhận ra điều này, bỗng nhiên tôi có được sự hiểu biết hơn và sự tu luyện của tôi được cải thiện đáng kể. Khi tôi phát chính niệm, tôi đã thêm vào như sau: “Loại trừ rào cản giữa tôi và các bạn đồng tu, và hoàn toàn tiêu huỷ những thứ tình cảm rối loạn trong tâm tôi.” Trong kỳ nghỉ lễ năm mới, sau khi tôi đọc một vài bài giảng của Sư Phụ ngoài nước Trung Quốc, tôi cảm thấy mình ngộ được rất nhiều. Sư Phụ đã nói với chúng ta: ”Chư vị thường nhìn vào những thiếu sót của người khác, và không bao giờ thực sự nghiêm khắc xem xét chính bản thân chư vị. Khi sự tu luyện của người khác một ngày nào đó đạt tiêu chuẩn và thành công, còn chư vị thì sao? Có phải là Sư Phụ hy vọng rằng chư vị cần tu luyện tốt? Tại sao chư vị lại không thể chấp nhận sự phê bình, và tại sao chư vị cứ mãi tập trung vào người khác như thế? Tại sao không nhìn vào bên trong và xem xét chính bản thân chư vị?” (“Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles”)

”Mỗi người đều đang đi trên con đường của riêng mình, và chúng ta không thể áp đặt những quan niệm cũa mình lên người khác. Khi có vấn đề, không nên nói ai đúng ai sai. Khi một vấn đề xuất hiện, tất cả chư vị nên giúp đỡ lẫn nhau và cố gắng nghĩ cách giải quyết” (“Diễn giải Pháp trong Hội đèn lồng 2003 tại Pháp Hội miền tây Mỹ Quốc”).

Sau khi liên tục tìm vấn đề ở bản thân, tiêu chuẩn tâm tính của tôi đã thăng tiến rất nhiều. Những vấn đề của các bạn đồng tu mà đã từng can nhiễu tôi đã trở nên càng ngày càng ít trong tâm trí tôi. Sự oán giận của tôi về những vấn đề này cũng đã giảm bớt. Khi một vài đồng tu nói về “những khuyết điểm lỗi lầm “của đồng tu khác, tôi đã nói: “chúng ta hãy luôn tu luyện chính mình. Chúng ta nên nhìn vào những thành quả của anh ấy. Ngay cả khi một người không phải là người tu luyện, chúng ta còn từ bi với họ. Mà anh này là một người tu. Vậy tại sao chúng ta lại không đối đãi với anh ấy như vậy?” Sự thăng tiến của tôi cũng đã tác động đến những đồng tu khác gần bên tôi.

Sau khi buông bỏ danh tiếng bản thân, tôi đã cảm thấy cần thiết để tiến thêm một bước nữa và cần phải có một cuộc đàm luận trực tiếp với những bạn đồng tu về vấn đề này. Tôi nghĩ tôi nên bắt đầu một buổi họp mặt để chia sẻ nhận thức của tôi. Tôi cảm thấy miễn cưỡng khi bước thêm bước này. Về vấn đề này, tôi phải đáp ứng những yêu cầu mà Sư Phụ đặt ra và không để Sư Phụ tiếp tục lo lắng về tôi. Với nhận thức mới này, tôi đã gặp hai đồng tu A và B. Sau một cuộc nói chuyện lâu, tôi đã nói với họ: “Trong quá khứ, tôi luôn tin rằng các bạn sai, và những suy nghĩ của các bạn trệch khỏi Pháp. Tôi luôn hướng ngoại để tìm vấn đề. Ngay cả khi các bạn thực sự sai như tôi nghĩ, nhưng tôi đã cố gắng để hiểu và bao dung quan điểm của các bạn với từ bi vĩ đại hơn như Sư Phụ dạy chưa? Tôi đã chỉ trích phàn nàn về người khác trong nhiều năm qua. Tôi đã không học cách để chú ý nhiều hơn đến những thành quả của người khác và ít chú ý tới những thiếu sót của họ. Tôi đã tập trung vào những chấp trước người thường của các bạn. Tôi cảm thấy ghê sợ vì đã giữ cái tâm này trong nhiều năm như vậy.”

Đồng tu A nói: “Tôi biết rằng bạn lo lắng sợ chúng tôi bị rớt lại đằng sau trong vài năm qua. Tuy nhiên, trên thực tế, vài điều đã không như bạn nghĩ. Những học viên tất cả họ đã đến từ những thế giới khác nhau với những tính cách khác nhau, và những hành xử của họ trong thế giới con người chắc chắn là khác nhau. Lấy việc làm sáng tỏ sự thật làm ví dụ; bạn thích nói thẳng trong khi tôi dùng nhiêu trí huệ hơn khi nói sự thật với con người. Tôi đã không bỏ qua bất kỳ cơ hội tốt nào để làm sáng tỏ sự thật. Tôi dám nói rằng sau khi Chính Pháp qua đi, tôi đã làm những việc thuộc về phần mình”. Tôi biết đồng tu A hơn mười năm nay. Tôi bỗng nhiên có được sự hiểu biết sâu hơn về anh ấy. Tôi cảm thấy rất ấm trong tâm. Cảm giác mà không thể diễn tả được.

Đồng tu B nói: “Tôi đồng ý. Nếu chúng ta có thể làm ba điều mà Sư Phụ mong đợi chúng ta trong môi trường riêng của mình, chúng ta đáp ứng phẩm chất tiêu chuẩn cho những đệ tử. Mọi người đều như nhau là điều không thể. Những nhân viên của tôi đều biết Đại Pháp tốt và Đảng Cộng sản là xấu. Một vài người trong số họ đã bắt đầu xem những băng video bài giảng của Sư Phụ. Khi những đồng tu gặp khó khăn, chúng tôi đã luôn giúp đỡ họ một cách lặng lẽ.” Anh ấy tiêp tục kể với tôi một vài câu chuyện cảm động.

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, đồng tu C đã đến. Anh ấy là người duy nhất mà tôi có nhiều vần đề nhất. Sau khi tôi nói với anh những suy nhĩ của tôi về những vấn đề đó và hiểu biết mới của tôi, anh đã khá xúc động và nói: “Trong vài năm qua, chúng tôi đã cố gắng liên tục và kiên định vững chắc làm ba điều, ý kiến của bạn không chính xác. Nếu bạn cố gằng thay đổi tôi và tôi cố gắng thay đổi bạn, như vậy không ai có thể thay đổi người kia, và sự tách biệt giữa chúng ta sẽ càng lớn hơn.” Anh ấy tiếp tục nói với tôi nhiều câu chuyện về những cố gắng làm sáng tỏ sự thật và khuyến khích người dân thoái ĐCSTQ của họ.Khi tôi lắng nghe, tôi đột nhiên nhận ra rằng, trong suốt những năm đó, anh ấy hiểu tôi, và anh ấy đã tha thứ và bao dung những hiểu lầm của tôi về anh ấy. Anh ấy đã tránh gây va chạm xung đột với tôi nhiều lần. Tôi xúc động sâu sắc bởi sự vô tư và thanh tịnh của anh. Anh tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ nghĩ về tôi sẽ đạt một tầng cao nào đó trong tương lai. Sư Phụ đã có sự an bài cho mỗi người. Là một đệ tử, tôi phải làm hết khả năng của mình. Tôi có một nhà máy nhỏ, nhưng mục đích của tôi không phải kiếm tiền và cải thiện cuộc sống. Tôi sống một cuộc sống giản dị. Tôi đã muốn có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với mọi người và cứu độ họ”. Những lời của anh đã xoá đi tất cả những nghi ngờ của tôi.

Những đồng tu này đã và đang làm rất tốt. Vậy tại sao tôi và một vài đồng tu khác gần tôi đã giữ những quan niệm tiêu cực như vậy đối với họ? Có vài câu trả lời cho câu hỏi này.

1) Chúng tôi đã không có một sự hiểu biết về Pháp chính xác và đã không nhìn vào bên trong vô điều kiện để tìm những vấn đề riêng của bản thân chúng tôi. Sư Phụ đã nói với chúng ta làm điều này rất rõ ràng trong nhiều bài giảng, nhưng chúng tôi đã không áp dụng những nguyên lý này đối với chúng tôi. Thay vào đó, chúng tôi lại áp dụng những nguyên lý đó lên người khác. Đây là một sai lầm to lớn đối với những người tu luyện.

2) Chúng tôi đã phóng đại những vấn đề tầm thường, do vậy chúng đã trở thành những vấn đề to lớn hơn, và những điều tầm thường không phản ánh bản tính chân thực của họ. Sau khi tôi “khám phá” ra “những vấn đề” của họ, tôi đã nói với những người khác. Nhìn nhận chặt chẽ, tôi đã không chú ý đến việc tu khẩu của mình. Do vậy, những vấn đề này đã được phóng đại lên, và nó đã gây ra sự nhầm lẫn không cần thiết. Tôi đã không làm theo điều mà Sư Phụ nói với chúng ta, đó là tôi nên luôn luôn tìm vấn đề của bản thân mình trước, sau đó cố gắng giúp đỡ người khác một cách từ bi. Tôi đã không có từ bi và khoan dung đối với các bạn đồng tu. (Đây là cảnh giới mà tất cả chúng ta nên đạt tới).

3) Tôi đã chấp trước vào những quan niệm cũa mình và đã không muốn thay đổi. Trên thực tế, Sư Phụ đã nói với chúng ta nhiều lần rằng khi mâu thuẫn phát sinh trong các học viên, chúng ta nên chia sẻ những hiểu biết của chúng ta một cách vô tư thẳng thắn. Tuy nhiên, tôi đã có một thời gian khó khăn để tiến bước
Sau khi chia sẻ cảm giác của tôi với những bạn đồng tu này, tôi đã cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Tôi cũng cảm nhận được niềm vui khi đạt được một cảnh giới tầng thứ cao hơn.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/29/173291.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/15/95359.html

Đăng ngày 19-03-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share