Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 31-03-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996, Sư phụ từ bi đã dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện suốt 28 năm qua. Đại Pháp đã tịnh hoá thân tâm và cải biến vận mệnh của tôi. Đệ tử vô cùng cảm ân, tâm nguyện duy nhất là mãi mãi được theo Sư phụ, tinh tấn bước trên con đường trở thành Thần, nghe theo lời Sư phụ và cứu độ nhiều người hơn nữa.

Tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đông đảo người dân Trung Quốc đã lựa chọn đứng về phía thiện lương. Trong quá trình tu luyện những năm qua, tôi cũng đã gặp những con người, những sự việc khiến bản thân tôi cảm động sâu sắc.

Vị bí thư kiên quyết không lùi bước

Sau khi tu luyện Đại Pháp, thân tâm tôi đã có những cải biến to lớn. Tôi đã tìm gặp vị bí thư ở cơ quan và nói về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn lại những lỗi lầm của bản thân do không hiểu Đại Pháp của vũ trụ mà trong mê đã vô tình tạo nghiệp. Vị bí thư cảm động đã nói trong cuộc họp toàn trường: “Cô ấy luyện môn công pháp này rất tốt, mọi người đều nên học tập cô ấy.”

Không ngờ sóng gió nổi lên, tà đảng bắt đầu bức hại. Rất nhiều người luyện công bị bắt, khám nhà và giam giữ trái phép. Các lãnh đạo tại nơi làm việc của tôi bị cấp trên ép, bất đắc dĩ phải tìm đến tôi nói chuyện, nhưng họ không đề cập đến Pháp Luân Công mà chỉ nói: “Tình hình hiện nay rất căng thẳng, những đồ vật của cô cần giữ gìn cẩn thận. Nếu cô không thể xử lý, hãy để chúng tôi bảo quản giúp?” Tôi nói: “Cảm ơn ý tốt của các anh, tôi biết nên làm thế nào. Sư phụ của tôi đã giảng, người tu luyện chúng tôi cần Thiện với người khác, làm việc gì trước tiên cũng nên nghĩ cho người khác. Nếu tôi xảy ra vấn đề, đầu tiên sẽ khiến cho các anh không giữ được chức vị, còn khiến các giáo viên trong trường mất đi tiền thưởng, vậy chẳng phải tổn hại đến lợi ích của mọi người sao?” Họ cũng hiểu rõ điều này nên không nói thêm gì.

Sau đó trước đại hội toàn trường, vị bí thư đã nói: “Cô ấy nói đúng lắm, chúng tôi đã tới nói chuyện với cô ấy, cô ấy nói… ”, bà đem những lời tôi nói lặp lại một lần nữa. Tất cả mọi người đều cười nói: “Đây là đang chỉ trích Pháp Luân Công hay tuyên truyền Pháp Luân Công vậy?” Khi tôi báo với bí thư về việc nhân viên bảo vệ ép tôi giao nộp sách, bà đã tìm người đó và khuyên bảo: “Anh có biết không, đây là vận động chính trị. Những vụ án oan sai trong các cuộc vận động trước đây còn chưa được minh oan, giờ lại đến chuyện này. Những kẻ hại người liệu có kết cục tốt không?” Người bảo vệ ấy vốn chỉ làm theo mệnh lệnh, đã gặp tôi và nói: “Cô giáo à, đây là vận động chính trị, những kẻ hại người đều sẽ không có kết quả tốt!”

Khi phòng 610 cưỡng ép yêu cầu tôi nộp 6.000 tệ và nhà trường nộp 10.000 tệ để đảm bảo tôi không đến Bắc Kinh, vị bí thư đã quả quyết từ chối. Bà nói: “Không có cái luật này. Chúng tôi thấy những gì nói trên TV không phải như vậy. Trên TV nói là ‘cảm hoá’, người không có công việc thì phải sắp xếp công việc cho họ, người gặp khó khăn thì phải cấp tiền cho người ta. Bây giờ cô giáo này đang gặp khó khăn cũng không yêu cầu tổ chức cấp cho đồng tiền nào, sao còn muốn lấy tiền của người ta?”, bà nhất quyết không nộp tiền. Bà ấy tức giận nói với tôi: “Họ chỉ muốn kiếm tiền, còn nói nếu cô không tới Bắc Kinh sẽ đem tiền trả lại. Cô nghĩ họ sẽ trả lại cô sao? Có thể trả không? Họ đã nuốt vào rồi còn có thể nhả ra sao? Không nộp, nhất định không nộp!”

Vị bí thư còn nói với người của đồn cảnh sát: “Trước kia người ta bệnh tật không sống nổi, sau khi luyện công này mới tốt như vậy.”

Sau đó cảnh sát Phòng 610 lại nhiều lần sách nhiễu, thường xuyên gọi tôi tới đội An ninh nội địa, hoặc tới nhà đe doạ, hoặc ép buộc lấy dấu vân tay, thẩm vấn, hoặc nửa đêm gọi điện thoại kiểm tra tôi có ở nhà không, khiến trẻ con trong nhà giật mình tỉnh giấc khóc không ngừng, người trong nhà không được sống yên ổn. Thậm chí còn có cảnh sát lén lút tới nhà tôi sách nhiễu đòi tiền. Còn có người gọi tôi và bạn bè đến tham gia các hoạt động Pháp Luân Công, sau đó cung cấp tin tình báo, nói những ai đang ở hoạt động, làm gì vào lúc nào, để họ tới bắt người, lập công nhận thưởng, thăng chức. Tôi kịp thời đem tình hình này nói với vị bí thư, bà vô cùng tức giận nói: “Nếu bọn họ còn quấy rầy, cô bảo họ tới tìm chúng tôi.” Lại nói với tôi: “Những việc làm mật vụ này không tốt đâu.” Tôi cảm thấy bà là người đã minh bạch chân tướng.

Có lần nhân viên khu phố tới tìm tôi, nhưng vì không biết tôi và không biết tôi ở đâu, bảo vệ đã đưa người này tới chỗ bí thư. Bà hỏi người kia: “Anh tìm cô ấy để làm gì?” Người ấy nói: “Tôi đến giám sát cô ấy.” Bà bí thư hỏi: “Anh giám sát cô ấy để làm gì? Cô ấy là người của trường chúng tôi, bản thân chúng tôi không biết quản, cần anh tới quản sao? Chúng tôi không biết anh là ai, anh đi đi.” Người kia xấu hổ bỏ đi. Sau đó vẫn có người ngồi canh dưới cầu thang nhà tôi, kết quả trời đổ mưa làm người đó ướt sũng.

Về sau tôi lại tặng bà cuốn sách “Chín bài bình luận về đảng Cộng sản”, khuyên tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội). Sau khi nghe xong chân tướng Đại Pháp, bà vui vẻ nhanh chóng làm tam thoái, cũng nhận được nhiều phúc báo.

Bây giờ tôi và bà bí thư đã trở thành bạn bè tốt. Trong trận chiến chính tà này, bà đã lựa chọn chính nghĩa và thiện lương, trong tâm tôi rất vui mừng cho bà.

Sự lựa chọn của sinh mệnh

Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, không ít đồng nghiệp trong cơ quan rất lo lắng cho tôi. Có người âm thầm cảnh báo: “Chị hãy cẩn thận một chút, có người đang theo dõi chị.” Người đến thông báo yêu cầu tôi tới đội An ninh nội địa bị hù dọa tới xấu hổ đỏ mặt. Có người khích lệ tôi: “Bản thân chị cảm thấy tốt thì cứ tu luyện. ĐCSTQ từ trước đến nay toàn nói lời giả dối lừa người. Năm đó họ tuyên truyền người Đài Loan đang sống trong khổ cực, sau này mới biết người ta sống tốt hơn chúng ta nhiều.” Có người còn mời tôi tới nhà biểu diễn các bài công pháp.

Thời điểm bức hại nghiêm trọng nhất, một người thầy giáo cũ của tôi tìm đến nói: “Con gái, nếu con tin tưởng thì hãy mang đồ của con tới nhà thầy, đảm bảo sẽ không để mất.” Tôi nói: “Hiện giờ nguy hiểm như vậy, thầy không sợ sao?” Ông nói: “Dù sao thầy cũng đã lớn tuổi thế này, không sợ nữa.” Ông từng bị tà đảng bức hại 20-30 năm, đến những năm 1980 mới được sửa án sai, trở thành cán bộ hưu trí. Ông hiểu rõ sự bức hại tàn khốc của ĐCSTQ, vì muốn bảo vệ tôi mà không nghĩ tới sự an nguy của bản thân. Lòng chân thành và can đảm của ông khiến tôi cảm động đến tận bây giờ. Khi tôi ra khỏi trại tạm giam, ông nói: “May mà lúc ta biết tin con bị bắt, con đã về nhà rồi, nếu không ta sẽ lo lắng đến mất ngủ.”

Có đồng nghiệp khi nhìn thấy giấy của người giám sát học viên Pháp Luân Công yêu cầu người tu luyện Pháp Luân Công và đơn vị công tác giao nộp tiền đảm bảo, đã tức giận nói: “Hãy giữ bằng chứng này, tương lai đây chính là chứng cứ cho sự bức hại của họ!”

Tôi có gặp một người, con của bà cũng làm cùng trường với tôi, cô ấy về nhà nói với bà: “Trên TV nói Pháp Luân Công không tốt, nhưng trường chúng con có một cô giáo luyện Pháp Luân Công, là người rất tốt, không có bệnh tật, không giống những gì nói trên TV.” Rất nhiều người trong trường cũng nói vậy. Đặc biệt khi nhìn thấy bản quyết toán từ văn phòng y tế công hàng năm, họ đều cảm thán: “Sao chị lại còn nhiều tiền như vậy? Tiền thuốc của chúng tôi luôn không đủ dùng.”

Một vị hiệu trưởng ở trường của tôi luôn giữ vững lập trường với chính quyền trung ương. Vào sự kiện Lục Tứ năm 1989, ông nhiều lần nhấn mạnh “giáo viên học sinh toàn trường phải giữ vững lập trường với chính quyền trung ương,” không được phạm sai lầm, đứng sai hàng ngũ trong tuyến đầu chính trị. Nhưng đối với vấn đề Pháp Luân Công, ông tuyệt nhiên không đồng ý với trung ương. Khi tôi hỏi ông: “Ông có biết tôi đã từng bị bắt không?” Ông nói: “Tôi biết”. Tôi hỏi tại sao ông biết? Ông nói: “Tôi nghe người Y nói. Tôi liền nói với họ, anh xử lý ai tôi đều không có ý kiến, nhưng nếu anh xử lý cô X (chỉ tôi) thì thật vô lý.” Tôi hỏi ông: “Trong sự kiện Lục Tứ, ông rất sợ mọi người phạm sai lầm chính trị, bảo mọi người không được đứng sai hàng ngũ. Bây giờ chúng ta bình tâm nghĩ lại, việc coi những hành động chính nghĩa của sinh viên chống lại những quan chức xấu là làm loạn, thậm chí bạo loạn phản cách mạng, như thế có đúng không?” Ông ấy im lặng, có lẽ lúc này mới hiểu ra việc kiên trì đi theo ĐCSTQ là không lý tính. Từ đó ông không còn tham gia vào bức hại, luôn lý trí suy xét vấn đề.

Hai người bạn phụ trách buổi gặp mặt lớp học cũng đã sớm minh bạch chân tướng. Vợ chồng họ cùng tới nhà tôi làm thoái đảng, họ cũng đã nhìn thấy hoa Ưu Đàm Bà La. Họ đã tổ chức buổi họp mặt với các bạn học cũ để giúp tôi giảng và truyền chân tướng.

Khi tôi đến buổi họp mặt, mọi người đều đang chơi bài, có nhiều người bạn khác lớp mà tôi không quen biết. Tôi đi đến trước mỗi người và phát cho họ một cuốn sách nhỏ chân tướng, mọi người dừng đánh bài và bắt đầu xem sách. Có một người rất sợ hãi, tái mặt, tay chân run rẩy. Bạn phụ trách buổi họp mặt liền đến nói với anh ấy: “Đừng sợ, chính là như vậy. Bạn học của chúng tôi (chỉ tôi) đã khỏi bệnh, vì muốn mọi người đều được tốt, không bị bệnh nên mới mang tài liệu cho các bạn xem.”

Một bạn học khác thấy tôi phát tài liệu “Cửu Bình“ cũng sợ hãi, gọi điện thoại chất vấn bạn phụ trách: “Bạn gọi những người nào tới vậy? Cầm sách của Pháp Luân Công đưa cho tôi.” Bạn phụ trách rất bình tĩnh nói: “Không có gì, bạn muốn xem thì xem. Đọc sách này cũng không vấn đề gì,” khiến cho người bạn kia buông bỏ nỗi lo, đã đọc sách “cửu bình”, cũng đã làm tam thoái, hơn nữa từ đó trở đi không còn từ chối chân tướng. Anh ấy cũng trở thành một người bạn tốt của tôi. Một lần gặp anh ấy trên đường, tôi hỏi anh ấy đi đâu, anh ấy nói hôm nay có hoạt động của chi bộ. Bỗng nhiên anh ấy nhớ ra: “À, tôi đã thoái đảng rồi, còn đi tham gia hoạt động gì đây? Không đi nữa.” Thế là quay trở về nhà.

Lúc sinh nhật lần thứ 70 của người bạn phụ trách, tôi đã viết thiệp chúc mừng gửi anh ấy. Tôi chúc anh ấy: Trong tâm luôn có Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, lộc thọ tự nhiên sẽ tới cửa!

Nhân viên kiểm tra do dự một chút rồi yên lặng cho qua

Con trai tôi luôn ủng hộ và bảo vệ tôi từ khi tôi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện vô cùng cảm động liên quan đến con trai tôi.

Trước cuộc bức hại, con trai tôi đi học nghiên cứu sinh tại một trường đại học nổi tiếng ở phía Bắc, cháu cũng mang theo một bộ sách Đại Pháp. Con trai tôi đã chứng kiến sự mỹ hảo và thần kỳ siêu thường của Đại Pháp thông qua những biến đổi to lớn trên thân tâm của tôi, cháu muốn tìm hiểu một chút xem bộ sách Đại. Pháp này nói về điều gì. Không ngờ lúc cháu tốt nghiệp lại là thời điểm bức hại tà ác khốc liệt nhất. Con trai hỏi tôi: “Mẹ, những sách kia là mang về hay bỏ đi?” Tôi nói: “Hãy mang về! Những cuốn sách đó là vô giá.” Cháu không nói gì thêm, đã đóng gói toàn bộ sách gửi về.

Nhưng khi gửi qua đường bưu điện phải thông qua việc kiểm tra hàng hoá. Lúc ấy cuốn sách thứ hai được lật lên là cuốn “Chuyển Pháp Luân“, hơn nữa cũng không có bọc sách. Người nhân viên kiểm tra cầm sách trong tay, do dự một chút rồi yên lặng bỏ sách trở lại trong thùng và không kiểm tra thêm nữa. Cứ như vậy, một thùng sách Đại Pháp được an toàn trở về nhà. Việc làm thiện tâm của người nhân viên kiểm tra ấy thật khiến người ta cảm động và bội phục, anh ấy đã lựa chọn thiện đãi Đại Pháp, nhất định sẽ được Đại Pháp bảo hộ và đắc được bình an hạnh phúc.

Tôi hỏi con trai: “Lúc người ấy cầm sách trên tay lật xem, con nghĩ thế nào?” Con trai tôi nói: “Lúc đó con không nghĩ gì cả.” Tôi nói: “Nếu người ấy muốn làm khó con, không cho con qua, có thể con sẽ không tốt nghiệp được!” Con trai nói: “Không tốt nghiệp cũng không sao.” Niệm của con trai tôi rất chính. Đương nhiên tôi biết những điều này đều là an bài tỉ mỉ của Sư tôn dành cho tôi, cảm ân sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Một lần con trai tôi đi công tác ở tỉnh ngoài, lúc kiểm tra an ninh sân bay bị nhân viên phát hiện có bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp ở trên người. Người nhà chúng tôi ra ngoài đều mang theo bùa hộ thân, tôi cũng tặng cho bạn học, bạn bè của họ bùa hộ thân mang theo bên người. Nhân viên kiểm tra an ninh liền đi báo cáo với lãnh đạo, lãnh đạo lại không gây khó dễ cho con trai tôi, nói không sao cả, con trai tôi có thể an toàn trở về nhà. Mặc dù con trai tôi có chút hoảng sợ, nhưng lòng kiên tín đối với Đại Pháp và ủng hộ tôi không hề dao động.

Thiện ác hữu báo vô cùng chân thực

Khi tà đảng Trung Cộng làm ra chiến dịch thu thập một vạn chữ ký chống lại tôn giáo, mọi trường học đều phải tổ chức cho học sinh ký tên, cho dù là học sinh tiểu học không hiểu biết cũng không bỏ qua.

Tại một trường tiểu học của địa phương, khi thầy phó hiệu trưởng đang thu thập các biểu ngữ ký tên, bất ngờ phát hiện trên một biểu ngữ có viết “Pháp Luân Công, hãy đứng lên!” Vị này vô cùng sợ hãi, nói là “phản động”, còn muốn thu vở bài tập của tất cả học sinh để kiểm tra bút tích, tìm phần tử phản cách mạng. Hiệu trưởng lập tức ngăn lại nói: “Trẻ nhỏ như vậy biết gì, chỉ là đùa nghịch thôi”, nhờ vậy việc này mới được bỏ qua. Về sau người hiệu trưởng ngăn chặn bức hại này đã được phúc báo, nổi danh toàn quốc.

Còn vị hiệu phó muốn bắt em nhỏ phản cách mạng kia, người con trai duy nhất của bà vừa tốt nghiệp đại học loại giỏi đột nhiên mắc bệnh ung thư máu, sau đó lại bị bệnh hoại tử, khiến cho xương hai chân bị hoại tử đứng không vững. Lúc này bà hiệu phó đã hoảng sợ. Đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng cho bà, có lẽ bà đã cảm động và không còn oán hận Pháp Luân Công, bệnh của con trai bà mới có chuyển biến tốt.

Muốn bức hại con người khác, kết quả báo ứng ngay trên con mình, hơn nữa lại đến rất nhanh, đây là bài học cảnh tỉnh cho mọi người!

Một sinh mệnh đáng tiếc nuối

Một hiệu trưởng trẻ của trường chúng tôi, khi anh ấy cưỡng ép tôi đến lớp tẩy não, tôi nói với anh: “Bây giờ anh nên giúp tôi, sao lại giúp người khác đến bức hại tôi?” Anh ấy bỗng chốc hiểu ra, nói: “Hãy đi xem tình hình rồi nói tiếp.” Anh ấy đi một lúc lâu không trở về, đến ngày hôm sau tôi trở về nhà. Anh ấy nói riêng với tôi: “Điều tồi tệ nhất của ĐCSTQ là nó không những muốn kiểm soát con người của chị, nó còn muốn quản tư tưởng của chị, suy nghĩ gì cũng phải nhất quán với nó, thật quá tồi tệ.” Nhưng khi tôi khuyên anh ấy thoái đảng, anh ấy vẫn sợ, nói: “Ôi, chị không biết cái ghế này ngồi thoải mái thế nào đâu.” Sau đó anh ấy bất hạnh lìa đời, vừa về hưu đã chết. Tôi tiếc nuối và tự trách, nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Người thứ hai đưa tôi đến lớp tẩy não là một người bạn của tôi. Tôi khuyên anh ấy thoái đảng, anh ấy không thoái; tôi bảo anh ấy không nên làm bí thư, anh ấy còn đắc ý nói: “Người ta muốn bầu tôi.” Tôi bảo anh ấy đừng tham gia “Bảo tiên“ (Chiến dịch giữ vững bản chất tiên tiến của đảng viên Cộng sản), anh ấy lại nhiệt tình tổ chức các buổi diễn tập cho toàn bộ đảng viên. Anh ấy thà nghe theo tổ chức cũng không tin lời khuyến thiện của bạn bè. Sau đó anh ấy đột nhiên mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối và mất đi sinh mệnh.

Người kế nhiệm đã tổ chức cho mọi người ký vào bản cam kết “vĩnh viễn không phản bội đảng”, đây là công tác hoàn thành của chiến dịch “Bảo tiên”. Người ấy không đến ba tháng đã qua đời, đang lúc ăn cơm trưa thì bị đau bụng rồi tử vong không rõ nguyên nhân. Người thứ ba đưa tôi đến lớp tẩy não không chết nhưng không lâu sau khi về hưu thì bị liệt, không thể tự sinh hoạt, sống không bằng chết.

Tôi thật lòng cảm thấy tiếc nuối cho những sinh mệnh đang trong mê mờ ấy. Điều này cũng thúc đẩy tôi bước ra khỏi tâm sợ hãi, ra ngoài trực tiếp giảng chân tướng, khuyên tam thoái, cứu người.

Lời kết

Rất nhiều bạn học và học sinh của tôi đã dần tỉnh ra từ trong mê, làm tam thoái, thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi đã trực tiếp phát rất nhiều tài liệu chân tướng Đại Pháp, sách “cửu bình”. Dù là người tin hay không tin, không có ai bán đứng tôi, điều này nói lên rằng con người vẫn còn bản tính thiện lương, tập đoàn lưu manh tà ác của Giang bức hại Pháp Luân Công là trái ngược với Thiên lý, không được lòng người.

Vẫn còn rất nhiều người dân Trung Quốc đáng quý đang chờ chúng ta thức tỉnh và cứu độ họ, còn nhiều trọng trách cần làm. Tôi sẽ nghe lời Sư phụ, tinh tấn hơn nữa, không phụ sự khổ độ và kỳ vọng của Sư phụ, thực hiện thệ ước, theo Sư phụ trở về Thiên thượng. Cần phải tận dụng tốt khoảng thời gian cuối cùng này để cứu thêm nhiều, nhiều người hơn nữa, cứu những người Trung Quốc đáng quý và thiện lương của chúng ta!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/31/473507.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/16/218636.html

Đăng ngày 17-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share