Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-07-2024] Vào buổi trưa nọ, một người họ hàng đột nhiên đến nhà tôi và nói rằng gia đình cô ấy đã nhận được các cuộc điện thoại quấy rối từ cảnh sát và họ hỏi cô ấy còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Kể từ tháng 7 năm 1999 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp, cảnh sát đã tịch thu các sách và tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Cả hai chúng tôi đều là học viên. Cô ấy có ý định muốn nhờ tôi giúp chuyển các sách Đại Pháp và các tài liệu liên quan đến một nơi an toàn hơn, nhưng quyết định cuối cùng như thế nào cô ấy sẽ báo cho tôi sau.
Sau khi cô ấy rời đi, tôi thắp hương cầu xin Sư phụ bảo hộ và điểm hóa cho tôi. Tôi hứa sẽ giúp đỡ cô ấy vô điều kiện mặc dù khi đó chúng tôi vẫn đang có mâu thuẫn cá nhân.
Tôi thấy việc chuyển dời sách Đại Pháp không khó, nhưng còn ảnh của Sư phụ thì sao? Ngay lập tức tôi nhận ra rằng không nên di chuyển ảnh của Ngài. Đến lúc phát chính niệm, tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Sau đó tôi cảm thấy trường không gian của bản thân rất trong sáng và tâm tôi hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Tôi hướng nội và tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra. Chắc hẳn là vì tôi đã có một số sơ hở trong tu luyện. Mặc dù tôi thấy nhiều chấp trước, như tâm oán hận, tâm tranh đấu, sợ hãi, đố kỵ và muốn được khen ngợi, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa xác định được gốc rễ căn bản của các chấp trước này.
Sau khi học Pháp, tôi tiếp tục phát chính niệm. Tôi chợt nhận ra rằng thay vì giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh, tôi đã tranh đấu với những người khác.
Sau đó, tôi nhớ đến bài chia sẻ về việc tu luyện của một học viên, nói rằng các học viên đang làm điều chân chính nhất trong vũ trụ—đó là cứu người. Vì vậy, cho dù là việc phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp hay giảng chân tướng trực tiếp, chúng ta đều không nên sợ hãi.
Sư phụ giảng rằng:
“Con người có thể làm gì được Thần? Nếu không có các nhân tố ngoại lai, thì con người dám làm gì chư Thần? Biểu hiện tại xã hội nhân loại chỉ là do các sinh mệnh cao tầng thao túng mà tạo thành.” (Trong Chính Pháp phải chính niệm, không được có tâm con người, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Cảnh sát cũng là những chúng sinh mà chúng ta cần cứu độ. Tôi nhận ra rằng văn hóa đảng đã khiến tôi đẩy tất cả những người trong thể chế này sang phía đối diện. Mỗi khi nghĩ đến hoặc tiếp xúc với họ, tôi đều nghĩ họ thật tệ, không có chút hảo cảm nào, chứ đừng nói đến thiện niệm. Lúc này tôi đã minh bạch được rằng vấn đề xảy ra chính là nhắm tới tư duy quan niệm văn hóa đảng của tôi.
Sau khi tôi nhận ra điều này, người học viên đó nói với tôi rằng cô ấy đã quyết định để lại mọi thứ ở nhà. Cô ấy cũng rủ tôi tới nhà một đồng tu khác để chia sẻ thể ngộ.
Khi đi bộ về nhà vào khoảng 10 giờ 30 tối, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình thật yên bình và tuyệt vời. Trước đây tôi chưa bao giờ dám đi dạo bên ngoài vào ban đêm. Các học viên khác luôn đưa tôi về nhà và nhìn tôi bước vào nhà trước khi họ rời đi. Cảm giác không còn sợ hãi thật tuyệt vời. Tôi biết rằng điều này có được vì tôi đã làm điều đúng đắn và Sư phụ đã khích lệ tôi.
Trên đây là những trải nghiệm tu luyện gần đây của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/8/479413.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/10/219445.html
Đăng ngày 28-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.