Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2024] Mùa đông ở phương Bắc thường có tuyết rơi. Một hôm, khi chuẩn bị phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi nhìn ra ngoài thấy tuyết rơi rất dày. Đến ba giờ sáng, tôi thức dậy và mặc quần áo để luyện công. Một niệm chợt nảy ra trong đầu tôi, rằng hôm nay tôi cần dọn tuyết sớm hơn, nếu không thì người hàng xóm sát vách nhà tôi, một ông lão ngoài 80 tuổi, đã dọn tuyết xong rồi.

Tôi bước ra ngoài, nhưng không tìm thấy chổi, xẻng cũng không thấy đâu. Tôi bèn sang tòa nhà khác, lấy chổi và xẻng xúc tuyết mà bọn trẻ thường chơi và bắt đầu dọn tuyết. Sân trước khu nhà tôi không rộng, nên tầm 10 phút là tôi đã dọn xong rồi. Tôi đem trả lại chổi, nhưng vẫn giữ lại cái xẻng, nghĩ rằng sẽ dùng xẻng để dọn tuyết lần tới, vì dù sao bọn trẻ cũng không chơi với nó trong thời tiết mùa đông lạnh giá. Sau đó, tôi vào nhà luyện công.

Tình cờ hôm đó là ngày học Pháp nhóm. Sau bữa sáng, tôi chạy xe đạp điện đến điểm học Pháp. Khi đang tăng ga lên một con dốc, mọi thứ đột nhiên bắt đầu quay cuồng. Tay lái xe đạp điện của tôi quặt sang bên thuých vào ngực trái, khiến tôi ngã ngửa ra sau, cú ngã rất mạnh và tôi không thể nào thở được, ngực tôi như nghẹn lại.

Vào thời điểm nguy cấp đó, tôi liền nghĩ đến Sư tôn. Tôi nghĩ, mặc dù không thể nói thành lời, nhưng hết thảy những gì tôi nghĩ trong tâm Sư phụ đều biết cả. Vậy nên từ sâu thẳm trong tâm, tôi kêu lên: “Sư phụ cứu con với! Sư phụ, sáng nay con đã sai rồi. Người tu luyện không nên dùng đồ của người khác mà không trả lại. Mặc dù không phải là chuyện lớn, nhưng trên con đường tu luyện không có việc gì là nhỏ. Từ giờ trở đi, bất luận là việc lớn hay nhỏ, con đều phải chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp yêu cầu bản thân.”

“Sự việc hôm nay chính là vì nhân tâm của tôi chiêu mời đến, khiến Cựu thế lực bức hại thân thể tôi. Tôi không thừa nhận việc bức hại này, Sư tôn càng không thừa nhận điều đó. Tôi đã phạm sai lầm trong tu luyện, tôi sẽ tu chính theo Pháp và không cho phép cựu thế lực bức hại thân thể mình.”

Lúc này, tâm trí tôi hoàn toàn thanh tỉnh. Tôi lại kêu lên từ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy cứu con!”, và tôi có thể thở ngay lập tức. Tôi liền đứng dậy, dựng xe đạp lên, chịu đựng cơn đau ở ngực và lưng và tiếp tục chạy xe đạp điện. Vừa đi tôi vừa thầm niệm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Chỉ trong chốc lát tôi đã đến nhóm học Pháp, lúc đó cơn đau dịu đi và tôi có thể chịu đựng được.

Sau khi học Pháp và trở về nhà, tôi nghĩ: “Vì cựu thế lực muốn làm tổn thương thân thể mình, nên mình sẽ luyện công. Mình chỉ luyện các bài động công thứ nhất, thứ ba và thứ tư.” Khi vươn tay theo động tác “Di Lặc thân yêu” của bài công pháp thứ nhất (Đại Viên Mãn Pháp), xương sườn của tôi kêu răng rắc, và đau đến mức tôi đổ mồ hôi.

Khi luyện đến bài công pháp thứ tư, tôi không thể đưa tay xuống qua đầu gối được nữa, cơn đau không thể chịu đựng nổi. Tôi nghĩ: “cựu thế lực đang lợi dụng cơn đau trên cơ thể để làm suy yếu ý chí của mình và ngăn cản mình luyện công. Mình sẽ không bị nó lừa đâu.” Đến khi luyện lượt thứ hai, tôi cảm thấy bớt đau hơn. Tôi cố gắng hết sức để thực hiện các động tác một cách chuẩn xác, bất chấp đau đớn.

Luyện công xong, tôi lên giường nằm nghỉ một lát và xem Truyền hình Tân Đường Nhân. Khoảng 10 phút sau, mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, và tim tôi ngừng đập trong khoảng 1 phút. Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, tôi lại nghĩ đến Sư phụ. Ngay lập tức, mắt tôi trở lại bình thường, và tim tôi cũng đập trở lại. Sư tôn đã tương kế tựu kế lợi dụng những tổn hại trên thân thể do cựu thế lực gây ra để trả món nợ lớn mà tôi đã mắc từ kiếp trước.

Tôi ngộ ra rằng trong ma nạn, chúng ta cần xem bản thân là người tu luyện chân chính. Nếu thực sự có thể làm được điều đó, Sư phụ từ bi có thể làm bất cứ điều gì cho chúng ta. Chúng ta sẽ thấy “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi bị ngã, bà thông gia gọi điện cho tôi nhiều lần, và muốn đưa tôi đến bệnh viện khám xem sao. Khi bà hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi trả lời: “Tôi ổn, không cảm thấy đau. Nhưng khi ho ra đờm, xương sườn của tôi cứ kêu lạo xạo.” Bà ấy nói: “Bà mau đến bệnh viện để chụp X-quang đi. Để em gọi xe đưa bà đi viện.” Tôi nói không cần, qua vài ngày thì sẽ khỏe lại thôi, nhưng bà ấy quả quyết: “Em sẽ đến nhà bà ngay đây!”

Tôi biết mình không thể để người thường hiểu lầm về Đại Pháp, hiểu lầm về đệ tử Đại Pháp. Tôi cần phải chứng minh sự phi thường của Đại Pháp. Một người không tu luyện, khi xương sườn bị gãy hoặc các mô mềm ở lưng bị thương, phải nằm bất động trong nhiều tuần, nhưng tôi vẫn làm bất cứ việc gì cần làm như thường lệ.

Khi bà thông gia đưa tôi đến bệnh viện, bà ấy đi trước còn tôi đi sau. Bác sỹ hỏi ai bị thương, vì tôi không có chút biểu hiện đau đớn nào. Tôi nói: “Là tôi. Tôi bị ngã khi đang đi xe đạp điện.” Bác sỹ hỏi tôi: “Bây giờ triệu chứng của bác thế nào?” Tôi trả lời: “Khi tôi ho ra đờm, xương của tôi cứ kêu lạo xạo.” Bác sỹ nói: “Chắc là gãy xương rồi. Cần chụp phim xem sao.”

Sau khi chụp X-quang, bác sỹ nói xương sườn bị gãy, và kê đơn thuốc cho tôi. Tôi hỏi: “Bác sỹ kê đơn thuốc cho tôi à? Không cần đâu, tôi đã không uống thuốc hơn 20 năm rồi. Tôi chỉ cần biết đó có phải là gãy xương không thôi.” Ông ấy trả lời: “Được rồi, bác về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Tôi cảm ơn và đảm bảo với ông ấy rằng tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Sau khi về nhà, tôi vẫn làm mọi việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Mọi thứ vẫn bình thường, ngày nào cũng như ngày nào: tôi làm ba việc, học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cứu người.

Anh rể tôi cuối cùng cũng hiểu được chân tướng

Tết Cổ truyền đang đến gần, và theo tục lệ, mọi người thường đến thăm nhà họ hàng thân hữu. Tôi định đến nhà chị gái trước, vì chồng chị ấy không chịu nghe chân tướng về Đại Pháp suốt nhiều năm qua. Chị gái tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã bị bắt đến một trung tâm tẩy não và bị tra tấn đến chết. Sau đó, chồng chị ấy đã hiểu lầm về Đại Pháp. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, hễ tôi nhắc đến Đại Pháp là anh ấy lại nổi trận lôi đình.

Tôi làm theo kế hoạch. Tôi đến nhà họ để cứu chúng sinh và đánh thức niềm tin của người thường vào Đại Pháp. Khi tôi đến, anh rể tôi hỏi tôi: “Em đi ô tô đến à?” Tôi trả lời: “Không, em đi xe đạp điện.” Anh ấy rất ngạc nhiên bởi anh ấy biết tôi bị gãy xương sườn. Tôi cởi áo khoác và nói với anh ấy: “Anh lại đây, hôm nay em đến để thăm anh. Chúng ta hãy nói chuyện một lúc nhé.”

Anh ấy từng phải nhập viện vào năm 2022, và vẫn đang trong quá trình hồi phục. Tôi hỏi: “Trông em có giống người đang chịu đau, hay khó chịu đến mức không thể chịu đựng được không?” Anh ấy trả lời: “Vậy thì hẳn là em không bị gãy xương rồi. Anh bị tổn thương mô mềm vào năm 2022, thế mà phải nằm liệt giường trong ba tháng. Làm sao em có thể đi xe đạp điện khi bị gãy xương sườn chứ?”, “Em khác anh! Em có Sư phụ bảo hộ!” Anh ấy thốt lên: “Nếu Sư phụ của em thực sự bảo hộ em, thì em đã không bị gãy xương!” Anh ấy cứ nhấp nhổm đứng lên ngồi xuống nhiều lần.

Tôi chợt nhớ tới lời Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, cái thân thể ấy mà đụng phải xe hơi thì có lẽ xương cũng gãy, một khi bị dao cắt thì vẫn chảy máu thôi. Bởi vì trình tự sắp xếp phân tử của nó không đổi, chỉ là nó sẽ không tự nhiên tiêu vong, sẽ không tự nhiên lão hoá;” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đọc cho anh ấy nghe đoạn Pháp này của Sư tôn, anh ấy ngồi bình tĩnh và không đứng lên nữa. Chính Sư phụ đã thanh trừ tất cả tà linh ở các không gian khác đang thao túng anh ấy. Tôi nói: “Em có ảnh chụp vết thương do bệnh viện chụp, nếu anh muốn xem thì lần sau đến em sẽ đưa cho anh xem. Đây là sự khác biệt giữa người tu luyện và người không tu luyện. Khi mọi người gặp vấn đề và thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, thì gặp dữ hóa lành, sẽ gặp may mắn.” Anh ấy lắng nghe và hiểu ra, sinh mệnh anh ấy đã được Đại Pháp của vũ trụ cứu độ.

Trải qua ma nạn này, tôi cảm thấy vinh dự và hạnh phúc vô bờ khi được làm đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Trên con đường tu luyện, tôi giống như một đứa trẻ vừa mới tập đi. Va vấp, lảo đảo, ngã xuống rồi đứng dậy, mỗi bước đi của tôi đều nhờ vào sự khổ độ của Sư tôn. Những giọt nước mắt cảm ân của tôi cứ tuôn rơi!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/27/459051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/17/218654.html

Đăng ngày 19-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share