Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2024] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1998 và hồng Pháp cho tôi. Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi đã tinh tấn học Pháp và luyện công. Nhưng vào mùa hè của năm sau, môn tu luyện đã bị cấm ở Trung Quốc và chính quyền cộng sản đã phát động một cuộc bức hại trên quy mô toàn quốc.

Mẹ tôi bị giam giữ nhiều lần và bị kết án hai năm lao động cưỡng bức vì đức tin. Cha tôi trước đó từng ủng hộ mẹ và tôi tu luyện, bây giờ lại quay sang phản đối chúng tôi. Mặc dù tôi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp hoàn toàn, nhưng đã dần dần buông lơi trong tu luyện. Đắm chìm trong thùng thuốc nhuộm lớn của người thường, tôi ngày càng trở nên giống với họ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được nhận vào một chương trình sau đại học ở nước ngoài và rời khỏi Trung Quốc. Có thể được tự do thực hành tín ngưỡng, tôi chọn ở lại sau khi tốt nghiệp trường đại học ở nước ngoài. Tôi nghĩ có lẽ đây là con đường Sư phụ đã an bài cho tôi.

Lần mẹ bị bắt giữ gần đây nhất

Tháng 12 năm 2019, tôi gọi điện cho mẹ nhưng không liên lạc được. Tôi đợi đến sáng hôm sau để gọi cho cha. Cha có vẻ rất suy sụp và nói mẹ đã mất tích từ lúc ông đi làm về vào ngày hôm trước. Ông thấy cửa nhà không khóa và đèn vẫn đang sáng. Rõ ràng là có người đã lục lọi phòng ngủ. Các sách Đại Pháp, điện thoại, máy vi tính và máy in của mẹ đều bị lấy mất và mẹ không trở về nhà nữa. Tim tôi se thắt lại—tôi biết mẹ lại bị bắt một lần nữa.

Việc này không phải lần đầu tiên xảy ra. Lần cuối cùng mẹ bị bắt, cảnh sát đã phá cửa vào giữa đêm và lục soát nhà tôi mà không có lệnh khám xét. Họ đưa mẹ đi và tịch thu các đồ dùng cá nhân.

Một người bạn khuyên cha tôi nên thỉnh nguyện để họ trả tự do cho mẹ, nhưng cha do dự. Cha từng đến đồn cảnh sát một lần. Một cảnh sát bảo cha rằng mẹ sẽ được thả sau vài ngày. Cha tin lời và ngừng theo đuổi việc trả tự do cho mẹ. Cha đã chờ đợi và chờ đợi, để rồi cuối cùng nhận được tin mẹ vẫn bị kết án hai năm lao động cưỡng bức.

Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ vị thành niên và không hoàn toàn hiểu hết những gì đã xảy ra, cũng không thể làm được điều gì. Lần này, tôi quyết tâm sẽ không để điều tương tự xảy ra nữa—tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để mẹ được thả!

Lên kế hoạch

Tôi chưa từng thỉnh nguyện lên bất cứ cơ quan chính phủ Trung Quốc nào nên không biết bắt đầu từ đâu. Tôi liên lạc với một số học viên trong khu vực và gửi thông báo cho Phật Học hội địa phương. Tôi nhờ điều phối viên giúp chuyển tin tức đến danh sách email của địa phương, hy vọng các học viên có thể phát chính niệm cho mẹ tôi và cho tôi một số gợi ý.

Sau khi gửi email, tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi. Nhiều học viên bày tỏ sự ủng hộ. Một số học viên liên lạc với tôi và chia sẻ kinh nghiệm thỉnh nguyện giải cứu học viên hoặc bản thân họ được giải cứu nhờ nỗ lực giải cứu. Tôi bắt đầu hình thành một số ý tưởng và một kế hoạch sơ bộ để giải cứu mẹ.

Một học viên được giải cứu thành công nhờ các đồng tu ở Trung Quốc thỉnh nguyện lên các cơ quan thi hành luật, đã cho tôi một số ý kiến tuyệt vời. Cô ấy khuyên tôi nên gửi thông tin chi tiết việc mẹ bị bắt giữ lên trang web Minh Huệ và The Epoch Times càng sớm càng tốt, bao gồm thông tin liên lạc của những thủ phạm. Bằng cách này, các học viên trên nền tảng RTC (Trung tâm thoái đảng toàn cầu) có thể bắt đầu thực hiện các cuộc gọi giảng chân tướng cho những người liên quan đến vụ việc của mẹ tôi.

Cô ấy nói bắt đầu với việc thỉnh nguyện và thu thập chữ ký trực tuyến cũng là một cách hữu hiệu để phơi bày cuộc bức hại cho người bên ngoài Trung Quốc và nâng cao nhận thức. Tôi cũng có thể viết thư cho Đại sứ quán Trung Quốc tại địa phương, các viên chức chính phủ, đại sứ đang công tác tại Trung Quốc, và Tổ chức Ân xá Quốc tế để nhờ giúp đỡ. Cô ấy nói sự tham gia của Tổ chức Ân xá Quốc tế trong vụ việc của cô đã đóng một vai trò quan trọng để cuối cùng cô được thả. Trải nghiệm và lời khuyên của chính cô đã không chỉ cho tôi một phương hướng rõ ràng nên bắt đầu từ đâu mà còn khiến tôi cảm thấy có động lực rất lớn và tràn đầy hy vọng.

Sự phản kháng từ cha

Dĩ nhiên, khi tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch lớn, khổ nạn liền theo đó mà đến. Trở ngại lớn nhất mà tôi phải đối mặt ngay từ đầu là người cha không tu luyện của tôi không sẵn lòng trợ giúp. Vì ở nước ngoài, nên tôi phải dựa vào gia đình ở Trung Quốc để hoàn thành mọi việc.

Cha tôi biết Đại Pháp là tốt, là công pháp chỉ dạy con người trở nên thiện lương, chân thành. Nhưng trải qua nhiều lần mẹ bị bắt giữ và bị kết án lao động cưỡng bức, cha tôi tính tình vốn dĩ thận trọng nay quay sang phản đối việc tu luyện của chúng tôi. Tâm oán hận của cha càng mạnh bởi lần bị bắt giữ gần đây nhất của mẹ.

Sau khi tôi nhờ, cha đã vài lần đến đồn cảnh sát để tìm xem mẹ bị giam giữ ở đâu. Nhưng sau vài lần không thành, cha bảo tôi ông không muốn đến đó nữa. Cảnh sát bảo ông rằng quy trình đối với trường hợp Pháp Luân Công rất phức tạp và khó hơn một vụ án hình sự thông thường—cảnh sát thậm chí còn không chắc chắn bản án của mẹ là bao nhiêu năm.

Cha không được phép vào thăm mẹ và lần nào cũng bị khước từ. Điều duy nhất họ bảo ông là chờ đợi quyết định chính thức. Cảm thấy thất vọng, cha hỏi tại sao mẹ và tôi cứ phải đi theo công pháp bị chính quyền Cộng sản nhắm đến. Ông nói ông đã đầu hàng chính quyền từ lâu rồi.

Tôi xem những than vãn và những lời nản lòng của cha là can nhiễu và khảo nghiệm cho mình—cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản tôi tiếp tục nỗ lực. Tôi nhìn thấu âm mưu của chúng và phát chính niệm mạnh để giải thể những an bài của cựu thế lực, không chừa sơ hở cho chúng lợi dụng. Đồng thời, tôi giải thể mọi nhân tố tà ác đang khống chế cha tôi—chúng không được phép dùng người nhà của đệ tử Đại Pháp để can nhiễu và bức hại đệ tử Đại Pháp.

Đối mặt với tình huống khó khăn như vậy, một người bình thường có thể nảy sinh cảm xúc tiêu cực, nhưng là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta phải bảo trì chính niệm và bất động tâm trước những tiêu cực của người khác. Hơn thế nữa, chúng ta cần giúp người thường biết được chân tướng và khơi dậy chính niệm của họ bằng sự từ bi và thiện lương của chúng ta. Tôi đã hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ không để cựu thế lực thành công—không một hình thức can nhiễu nào có thể thay đổi được cái tâm của tôi!

Giúp cha biết được chân tướng

Tôi tự nhủ rằng sự phản kháng của cha có thể là kết quả của trải nghiệm không vui của ông ở đồn cảnh sát. Tôi trấn an cha và hỏi điều gì đã xảy ra. Quả nhiên, cha nói cảnh sát đã dùng mọi cách để đuổi ông đi. Họ hoàn toàn phớt lờ và để mặc ông chờ đợi, hoặc nói lời chế giễu trong khi ông đứng đó như một kẻ khờ. Cha nói ông không biết đến đồn cảnh sát để làm gì và thấy việc này hoàn toàn lãng phí thời gian.

Biết cha không thể gánh nổi áp lực, tôi có thể tưởng tượng sự thống khổ và lo lắng của cha trong tình cảnh này. Tôi biết mình cần đứng ở vị thế ở cha và quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của cha. Đứng từ góc độ của cha, tôi có thể thấu hiểu hơn những gì ông đã trải qua. Sự phản kháng của cha bắt nguồn từ việc không nhìn thấy hy vọng và mục đích của những điều ông làm.

Để đi vào trọng tâm của vấn đề, tôi đã giảng chân tướng sâu hơn cho cha và cố gắng giúp ông minh bạch tại sao chúng tôi phải thỉnh nguyện lên các cơ quan thi hành luật. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sở hữu sách Đại Pháp là không vi phạm luật ở Trung Quốc—không một điều luật cụ thể nào nói điều đó là vi phạm. Không có cơ sở pháp lý, việc cảnh sát tùy tiện bắt giam mẹ là trái pháp luật. Yêu cầu cảnh sát thả người là phơi bày những hành vi trái pháp luật như vậy, và đó chính xác là điều vì sao cảnh sát không muốn cha tôi làm.

Thật không may, cha tôi không phục, ông nói: “Ở Trung Quốc, mọi thứ đều nằm trong tay của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chúng ta không thể làm gì”. Tôi nói: “Trước tiên, chúng ta có thể nói với cảnh sát xem lại vai trò của họ trong cuộc bức hại vô căn cứ này. Bảo cho họ biết ĐCSTQ vừa mới đưa ra một luật mới rằng mỗi viên chức thi hành luật phải chịu trách nhiệm suốt đời đối với các lỗi hành pháp, thậm chí sau khi họ đã nghỉ hưu. Vì vậy, tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp vô tội chắc chắn sẽ mang lại hậu quả bất lợi cho họ trong tương lai.

“Nếu họ tiếp tục đi theo con đường đó, chúng ta sẽ phơi bày tội ác của họ trên mạng Internet. Các tổ chức nhân quyền thế giới đều nhận thức rõ về sự đàn áp mà các học viên đang trải qua tại Trung Quốc và đồng cảm với tình cảnh của họ. Họ mang đến cho chúng ta sự giúp đỡ vô cùng to lớn. Một đạo luật đã được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua, trừng phạt các viên chức thi hành luật ở Trung Quốc tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tài khoản ngân hàng của họ trong các tổ chức tài chính của Hoa Kỳ sẽ bị đóng băng. Bản thân họ, vợ hoặc chồng, và con cái của họ sẽ không được phép nhập cảnh vào Hoa Kỳ và các lãnh thổ của Hoa Kỳ.

“Những quan chức tham nhũng này đã nhận hối lộ hàng trăm nghìn tệ. Chẳng phải mục tiêu của họ là tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho bản thân và gia đình ở một đất nước tự do hay sao? Nhưng nếu họ tham gia vào cuộc bức hại, họ có thể không đạt được giấc mơ nghỉ hưu nhàn nhã ở Hoa Kỳ. Ngay cả khi có tiền, họ cũng không thể xin được thị thực. Con chắc chắn họ cũng lo lắng về những việc họ đã làm. Ai biết được khi nào ĐCSTQ sẽ bỏ rơi và vứt bỏ họ như vật thế tội. Chắc chắn là họ sẽ không có kết cục tốt đẹp“.

Cha tôi bình tĩnh khi nghe tôi nói. Khi tôi nói xong, ông hỏi: “Có phải những gì con nói là sự thật không?” Tôi trấn an ông: “Cha à, tất cả đều là sự thật. Một tổ chức quốc tế hiện đang điều tra cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã lập một cơ sở dữ liệu với một danh sách dài tên các cán bộ Trung Quốc và nhân viên thi hành luật, cùng số điện thoại, địa chỉ, người nhà của họ, v.v. Ai mà có tên trong cơ sở dữ liệu đó, họ sẽ không thể trốn thoát đâu”. Sau khi biết được những điều này, sự tự tin của cha đã tăng lên gấp bội. Cha hy vọng về việc mẹ sẽ được thả ra và bảo tôi rằng ông sẽ tiếp tục giúp đỡ.

Cha đến gặp luật sư

Tuy mẹ không được phép gặp thân nhân, nhưng được phép gặp luật sư. Một học viên đề nghị chúng tôi tìm một luật sư sẵn lòng đại diện cho mẹ. Như vậy, luật sư có thể gặp mẹ và xem tình hình của mẹ tôi ra sao. Tôi đã liên lạc một số luật sư được báo The Epoch Times đăng bài tích cực vì họ đại diện cho học viên. Tôi gặp hàng loạt trở ngại khi liên lạc với luật sư đầu tiên, nhưng đã đặt cuộc hẹn thành công với luật sư thứ hai.

Cha tôi đi gặp luật sư. Luật sư chăm chú lắng nghe, thở dài và lắc đầu khi cha kể về việc mẹ bị bắt giam. Ông ấy bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc và tôn trọng Pháp Luân Công và nói các học viên thật tuyệt vời. Ông ấy rất thất vọng với chính quyền Trung Quốc, đơn giản là người dân không thể tìm kiếm công lý.

Luật sư muốn giúp đỡ và thậm chí không tính thù lao. Nhưng trước đây ông ấy đã từng bị phạt nặng vì đã đại diện cho các học viên và chưa muốn tiếp nhận một vụ án khác. Ông ấy nói Cục Tư pháp đã áp đặt một quy định mới rằng luật sư không thể bào chữa “vô tội” cho các học viên Pháp Luân Công. Ông ấy bảo cha tôi: “Nhưng các học viên không có tội. Sao tôi có thể làm trái lương tâm mà biện hộ ‘có tội’ cho họ được đây?”

Mặc dù chúng tôi không thể thuê luật sư cho mẹ, nhưng cuộc hẹn với luật sư đã làm sáng tỏ những điều tôi nói với cha và củng cố sự tự tin của ông. Hiện cha đã có sự hiểu biết tốt hơn về Đại Pháp là gì và tôn trọng các học viên nhiều hơn.

Tôi nhận ra giảng chân tướng sâu cho người nhà là vô cùng quan trọng. Chỉ khi chúng ta giúp người thân chính lại những hiểu sai của họ về Đại Pháp và loại bỏ nỗi lo chính quyền Cộng sản trả thù, họ mới có dũng khí kiên định đứng về phía chúng ta trong việc phản bức hại.

Chấp trước vào thời gian

Sau khi hỏi thăm xung quanh, cha tôi có thể xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra vào đêm mẹ bị bắt và xác định ra thủ phạm. Tôi được phép đăng nhập vào cơ sở dữ liệu mà các học viên trên nền tảng RTC biên soạn mấy năm qua. Đó là một danh sách dài tên và thông tin liên lạc của các cơ quan thi hành luật ở Trung Quốc, các cán bộ và viên chức ở các khu vực khác nhau ở các chức vị khác nhau, bao gồm đồn cảnh sát, sở cảnh sát, Phòng 610, và Cục Công an.

Tôi tìm thấy thông tin những cảnh sát liên quan đến trường hợp của mẹ và chuyển đến trang web Minh Huệ và The Epoch Time. Tôi cũng nộp một bài viết tiếng Anh chi tiết việc mẹ tôi bị bắt giam, vạch trần sự bắt giữ phi lý.

Theo như cha tôi biết, cảnh sát phụ trách một vụ án thường tiếp tục hỗ trợ quy trình lập hồ sơ sau khi bắt giữ. Họ có khoảng một tháng để thu thập bằng chứng trước khi chuyển vụ án lên Viện Kiểm sát. Viện kiểm sát sẽ đưa ra quyết định. Một học viên bảo tôi rằng tháng đầu tiên sau khi bị bắt rất quan trọng—sẽ dễ hơn nhiều nếu mẹ tôi được thả trước khi vụ việc của bà được chuyển đến Viện Kiểm sát. Một khi Viện Kiểm sát ra quyết định rồi, thông thường sẽ rất khó để họ thả người, và mẹ tôi có khả năng sẽ nhận bản án. Đích thân học viên này đã trải qua quy trình này ở Trung Quốc và cuối cùng bị kết án lao động cưỡng bức.

Sau khi nghe câu chuyện của học viên này, tôi vô thức đặt cho mình thời hạn một tháng gắng sức giải cứu mẹ. Tôi hình thành một chấp trước mạnh mẽ vào thời gian và lo lắng hơn vào mỗi ngày. Tôi thường xuyên cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian để mọi việc hoàn thành, nếu không mẹ tôi sẽ bị kết án. Tôi càng chấp vào tốc độ tiến triển thì dường như mọi thứ càng bị giữ chặt bởi một lực vô hình.

Gặp phải nhiều trở ngại

Danh sách thủ phạm tôi chuyển đến trang web Minh Huệ đã không được công bố ngay. Tôi đã xử lý việc này rất tệ vì nhân tâm ích kỷ của mình—danh sách càng sớm được công bố, các đồng tu trên nền tảng RTC càng sớm bắt đầu thực hiện cuộc gọi giảng chân tướng đến những viên chức liên quan đến vụ việc của mẹ tôi. Điều này sẽ có tác động to lớn và có khả năng đẩy nhanh tiến trình giải cứu. Tôi gửi lại email cho trang web Minh Huệ vài lần và thậm chí còn nhờ các học viên khác giúp gửi email cùng nội dung bằng tài khoản email của họ. Cuối cùng, danh sách cũng được đăng tải, nhưng vì tâm chấp trước và mất kiên nhẫn, tôi đã tạo ra khối lượng công việc trùng lặp cho các học viên ở trang web Minh Huệ. Tại đây tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến họ vì sự thiếu hiểu biết của mình.

Tôi luôn cảm thấy khung thời gian mẹ tôi bị bắt gặp bất lợi. Tháng 12 là thời điểm các học viên địa phương bắt đầu bận rộn trong việc quảng bá Shen Yun. Tôi đã nhờ một số học viên trên nền tảng RTC gọi điện thoại cho vụ việc của mẹ tôi. Nhưng dù họ có muốn giúp đến đâu, họ cũng không còn thời gian thực hiện nữa.

Cùng lúc đó, nỗ lực liên lạc với các viên chức chính quyền địa phương và các tổ chức quốc tế của tôi cũng chẳng đi đến đâu. Nhiều thành viên quốc hội liên bang gần kết thúc nhiệm kỳ và họ đang bận rộn các chiến dịch vận động trước cuộc bầu cử. Văn phòng của họ trống không và tôi không thể liên lạc với bất kỳ viên chức nào.

Thư tôi gửi đến Tổ chức Ân xá Quốc tế, đại sứ quán địa phương, và các đại sứ công tác ở Trung Quốc cũng không nhận được phản hồi. Hơn nửa tháng 12 đã trôi qua, và tôi ngày càng lo lắng hơn vì biết rằng cơ hội nhận được thư phản hồi trong kỳ nghỉ lễ là rất mong manh. Kỳ hạn “một tháng“ của tôi đang nhanh chóng đến.

Chính phủ ở quốc gia tôi cư trú, vận hành với tốc độ chậm hơn nhiều so với Trung Quốc. Tôi lo lắng sẽ bị coi là người thúc giục, nên kiềm chế không theo dõi email ngay lập tức nữa. Khi mọi nỗ lực của tôi dường như dậm chân tại chỗ, một học viên phương Tây nói rằng tôi đừng đặt hy vọng nhiều vào việc Bộ Ngoại giao sẽ tham gia. Anh ấy lý luận rằng vi phạm nhân quyền rất phổ biến ở Trung Quốc đến mức Bộ không thể làm gì để giúp đỡ mọi người, đặc biệt khi tôi thậm chí còn không phải là công dân của nước này. Đồng nghiệp không tu luyện của tôi cũng nói như vậy, chỉ ra rằng các chính quyền trên thế giới muốn quan hệ kinh doanh với Trung Quốc hơn là xen vào việc ĐCSTQ đàn áp người dân của mình.

Rõ ràng những lời thật lòng của họ đã dập tắt hy vọng của tôi. Bởi vì một học viên địa phương đã được Tổ chức Ân xá Quốc tế giải cứu thành công, nên tôi đã đặt hy vọng nhiều vào các chính quyền nước ngoài và các tổ chức nhân quyền quốc tế sẽ gây áp lực lên ĐCSTQ. Khi tôi không nhận được bất cứ phản hồi nào sau nhiều tuần gửi email, cùng việc mọi người nhắc nhở tôi rằng cơ hội rất mong manh, tôi không còn cảm thấy lạc quan nữa.

Cuộc gọi cảnh tỉnh

Tôi gọi điện cho học viên đã được Tổ chức Ân xá Quốc tế giải cứu, hy vọng nhận được một chút an ủi và xác nhận từ cô ấy. Nhưng cô ấy đã nói thẳng thừng với tôi: “Tôi không có nói là Tổ chức Ân xá Quốc tế nhất định sẽ giải cứu được mẹ của cô”. Tôi sững người, nói: “Vậy tại sao tôi viết thư cho họ để nhờ giúp đỡ? Nếu họ không thể giải cứu mẹ tôi, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để làm những việc này chứ?”

Người học viên trả lời tôi một cách nghiêm nghị: “Cô viết những email đó là để giảng chân tướng cho họ. Tất cả mọi việc chúng ta làm đều vì mục đích giảng chân tướng và cứu chúng sinh. Nếu cô chỉ muốn mẹ cô được thả ra, vậy thì cô vẫn tu luyện ở tầng quá thấp rồi đó”. Những lời của cô ấy đã đánh một đòn nặng vào lòng tự tôn của tôi và làm tôi tổn thương. Nhưng tôi biết cô ấy nói đúng—đó chính xác là vấn đề của tôi. Nhìn thấy tôi không thể tự mình ngộ, Sư phụ ắt hẳn đã an bài cuộc gọi cảnh tỉnh này.

Tìm ra chấp trước của bản thân

Tôi hướng nội tìm thật kỹ. Đầu tiên, tôi có chấp trước rất mạnh vào tình, và tôi coi mình là trung tâm. Mọi việc tôi làm là để mẹ được thả. Tôi chạy khắp nơi để tìm sự giúp đỡ, khổ tâm lo lắng và đau buồn. Nhưng với nhân tâm mạnh mẽ như vậy và chấp trước khởi tác dụng, những cố gắng của tôi không được các chính Thần thừa nhận; Sư phụ cũng không thể giúp được. Người học viên đã điểm trúng vấn đề của tôi khi cô ấy nói tôi đang tu luyện “ở tầng thấp“.

Thứ hai, tôi rất chấp trước vào mọi việc phải hoàn thành. Khi các học viên chia sẻ câu chuyện và trải nghiệm giải cứu thành công trước đó, họ đã truyền động lực và cho tôi hy vọng. Nhưng tôi cũng hình thành quan niệm sai lầm rằng nếu tôi chiểu theo những bước đó và làm hết những điều đó, thì việc mẹ tôi được thả sẽ sớm xảy ra. Tôi đã tiếp cận vấn đề bằng nhiều cách khác nhau, từ nhiều góc độ khác nhau và bao quát nhiều phương diện. Tôi nghĩ ít nhất một trong những phương thức đó sẽ khởi tác dụng. Tôi đã làm việc không ngừng nghỉ và cố gắng làm mọi thứ cùng lúc, lầm tưởng rằng đó là tu luyện.

Ngoài ra, tôi chấp trước vào kết quả. Tôi lo lắng về sự tiến triển và đạt kết quả đến mức quên đi sứ mệnh thực sự của mình—đó là đề cao bản thân, giảng chân tướng, cứu chúng sinh. Tôi đã không xét vấn đề từ góc độ người tu luyện và không nhận ra vai trò của mình trong tất cả những việc này. Đây là sơ hở đã bị cựu thế lực lợi dụng—chúng tạo ra giả tướng rằng không có kế hoạch nào của tôi khởi tác dụng.

Cuối cùng, tôi quá phụ thuộc vào người thường. Tôi tin rằng các tổ chức quốc tế và chính phủ nước ngoài sẽ có nhiều ảnh hưởng và quyền lực lên chính quyền Cộng sản Trung Quốc. “Nếu họ can thiệp và gây áp lực lên ĐCSTQ, mẹ tôi chắc chắn sẽ được thả ra”. Chẳng phải tôi đã đặt người thường ở vị trí quá cao rồi sao? Chẳng phải các đệ tử Đại Pháp là những người trợ Sư chính Pháp cứu độ chúng sinh sao? Sao tôi có thể mong đợi người thường cứu chúng ta được chứ?

Các bài viết của trang Minh Huệ truyền động lực cho tôi khởi chính niệm

Sau khi nói chuyện qua điện thoại, người học viên đã gửi cho tôi một số bài viết vô cùng hữu ích trên trang web Minh Huệ. Tôi đọc những bài viết về các học viên bị giam giữ và bức hại ở Trung Quốc vì đức tin của họ. Các học viên này không hề sợ hãi và bảo trì chính niệm. Cho dù ở đâu, đồn cảnh sát, trại lao động cưỡng bức, hoặc trong nhà tù, họ xem đó là môi trường để giảng chân tướng. Bởi vì, kỳ thực chúng ta luôn có sự lựa chọn làm tốt ba việc ở bất kể ở hoàn cảnh nào hoặc địa phương nào.

Với chính niệm mạnh, những học viên này đã tạo ra nhiều cơ hội giảng chân tướng. Mặc dù trải qua nhiều khổ nạn lớn, họ hoàn toàn tín Sư tín Pháp, kiên định tin tưởng rằng Sư phụ đang quản mọi thứ, giao phó hết thảy mọi thứ cho Sư phụ an bài.

So với những học viên đó, tôi tụt hậu rất xa trong tu luyện. Những câu chuyện của họ đã nhắc nhở tôi rằng mẹ và tôi đều là đệ tử của Sư phụ và chúng tôi nên hoàn toàn tin tưởng vào sự an bài của Sư phụ. Tôi không cần phải lo lắng về mẹ hoặc những gì mẹ đang trải qua. Cho dù mẹ ở đâu, Sư phụ cũng đang trông chừng và bảo hộ mẹ. Sư phụ đã an bài con đường tu luyện hoàn hảo cho cả mẹ và tôi.

Trong tu luyện Đại Pháp, không ai có thể tu luyện thay cho ai. Tôi chỉ cần nói với mọi người những gì đang xảy ra với mẹ tôi và giảng chân tướng cho họ. Đồng thời, tôi cũng nên nỗ lực loại bỏ các tâm chấp trước và đề cao bản thân.

Loại bỏ tâm chấp trước vào tình thông qua việc học Pháp

Tôi đã xác định ra chấp trước của mình và hạ quyết tâm sẽ tu luyện tốt hơn, nhưng nói thì dễ làm thì khó. Chấp trước vào tình của tôi đối với mẹ không phải là điều tôi có thể loại bỏ ngay được, chỉ bởi vì tôi muốn như vậy. Tôi nhớ mẹ và lo lắng cho mẹ. Tôi nhận ra mình đang bận tâm về mẹ và không ngừng nghĩ về mẹ. Việc này đã tạo ra rất nhiều đau khổ và dày vò tôi. Tôi thường bật khóc, nức nở không thôi đến mức không thở nổi. Mỗi buổi sáng, ngay khi mở mắt dậy, tôi cảm thấy sức nặng to lớn này đè nặng lên ngực khiến tôi khó thở. Việc này diễn ra ngày qua ngày.

Tất cả những gì tôi có thể làm để gia trì chính niệm là học Pháp. Khi tôi đọc phần “Chuyển hóa nghiệp lực“ trong “Bài giảng thứ tư”, sách Chuyển Pháp Luân, tôi tự hỏi: “Chẳng phải bây giờ tôi đang chịu rất nhiều đau khổ sao? Vậy có nghĩa là nghiệp lực của tôi đang chuyển hóa thành đức. Tôi càng chịu đựng nhiều thì chuyển hóa càng nhiều. Nếu tôi có thể loại bỏ chấp trước vào tình và những vật chất tình, tôi sẽ đề cao tầng thứ. Vậy chẳng phải công của tôi cũng tăng lên hay sao? Quả là điều tốt—Tôi có thể thụ ích bằng nhiều cách”. Tôi tin rằng mình có thể thoát khỏi đau khổ do tình. Tôi biết mình có thể làm được!

Tôi bảo trì chính niệm mạnh mẽ và tăng cường học Pháp. Một buổi sáng, tôi thức dậy và nhận ra chấp trước vào tình của tôi đối với mẹ đã không còn, tất cả những lo lắng cũng không còn. Vật chất tình đã rời khỏi cơ thể tôi và không còn ảnh hưởng đến tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bình tĩnh và an hòa kể từ khi mẹ tôi bị bắt. Tôi rất biết ơn Sư phụ—Sư phụ ắt hẳn đã lấy vật chất tình ra khỏi cơ thể tôi. Sư phụ giúp tôi và đẩy tôi về phía trước vì Ngài nhìn thấy tôi thực sự muốn đề cao.

Nhưng sáng hôm sau, tôi lại cảm thấy lo lắng và buồn bã. Nhưng cường độ giảm dần. Khi tôi tiếp tục tăng cường học Pháp, tất cả những lo toan lại biến mất. Sau vài lần lập lại như thế, nỗi đau khổ ngày càng giảm dần. Cuối cùng, vật chất tình không còn đủ sức tác động đến tôi hoặc can nhiễu chính niệm của tôi nữa.

Trong khi nỗ lực loại bỏ chấp trước vào tình và truy cầu kết quả, tôi không ngừng tiến hành việc thỉnh nguyện. Tôi gửi thêm thông tin đến Tổ chức Ân xá Quốc tế và các cơ quan chính phủ nước ngoài. Mặc dù chỉ Tổ chức Ân xá Quốc tế phản hồi tích cực, tôi biết nỗ lực của mình sẽ không uổng công. Khi tôi viết thư cho các chính phủ nước ngoài và các cơ quan của họ, chẳng phải tôi đang giảng chân tướng cho họ hay sao?

Họ sẽ biết được rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đang bị bức hại không ngừng suốt hơn 20 năm qua. Hiện giờ với một trường hợp ngay trước mắt họ, họ sẽ bảo vệ nhân quyền và tự do? Hay họ sẽ chọn không khiêu khích ĐCSTQ và tiếp tục nhắm mắt làm ngơ? Nếu phải lựa chọn giữa đúng và sai, tốt và xấu, thì việc chọn không làm gì cũng là đi theo tà ác. Khi tôi viết thư cho những cơ quan chính phủ và quốc tế này, chẳng phải tôi đang cho họ cơ hội lựa chọn tương lai của chính mình hay sao?”

(Còn tiếp)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/22/437211.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/3/216863.html

Đăng ngày 04-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share