Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2024] Tôi là một học viên Đại Pháp trẻ đã theo gia đình bước vào tu luyện Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Trong quá trình trưởng thành, tôi dần nhận thức Đại Pháp một cách lý tính và bắt đầu học Pháp luyện công một cách tích cực. Trong năm vừa qua, cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều. Sau đây tôi xin được chia sẻ một số thể ngộ trong quá trình giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi.

Năm ngoái, tôi được chuyển sang một phòng ban khác. Tôi đã quen biết tất cả các đồng nghiệp ở đó bởi vì chúng tôi đã từng gặp mặt trước đây, tuy nhiên tôi chưa có bất kỳ sự tương tác thân thiết nào với họ. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân phải tập trung làm việc, tránh tham gia vào những cuộc xung đột và cố gắng giữ cho văn phòng sạch sẽ, với hy vọng rằng tôi sẽ mang lại một hình ảnh tích cực và tạo cơ sở tốt để giảng chân tướng trong tương lai.

Giảng chân tướng cho đồng nghiệp Aifen

Đồng nghiệp Aifen có chút khác thường và ích kỷ. Tôi tự nhủ mình không được xem thường cô ấy và không bao giờ thể hiện ra mặt rằng cô ấy chỉ đang sống một cuộc đời máy móc. Ngoài ra, giúp cô ấy được Đại Pháp cứu độ chính là việc quan trọng nhất mà tôi cần làm trong quá trình tu luyện của mình.

Trong một lần nói chuyện xã giao, Aifen kể rằng có một lần nọ, cô ấy đang đứng ở trạm xe buýt thì một người phụ nữ cao tuổi tiếp cận cô ấy và nói chuyện, và sau một vài câu nữa thì bà ấy bắt đầu nói về Pháp Luân Công. Cô ấy lập tức sợ hãi bỏ đi.

Một đồng nghiệp khác nói rằng cô ấy không nên nói chuyện với người lạ. Aifen đồng ý rằng cô ấy đã lơ là cảnh giác vì người phụ nữ cao tuổi kia trông rất tốt bụng và thân thiện. Tôi không nói gì mà chỉ phát chính niệm, hy vọng tìm được một cơ hội để giảng chân tướng cho cô ấy.

Aifen thường xuyên gặp mâu thuẫn với các đồng nghiệp và quản lý khác, nhưng tôi thì tránh đối đầu với cô ấy. Sáu tháng sau đó, cô ấy bị chuyển sang một phòng ban khác nhưng lại nhanh chóng xin nghỉ việc vì không hợp tác được với người quản lý mới. Tôi muốn giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy và bắt đầu phát chính niệm cường đại để thanh trừ bất kỳ nhân tố tà ác nào đang cố gắng can nhiễu.

Khi Aifen hoàn tất thủ tục bàn giao công việc và đến văn phòng tôi để trả lại một số tài liệu, tôi bèn đóng cánh cửa ở phía sau cô ấy và hỏi han về công việc và cuộc sống của cô ấy trong một vài phút. Sau đó tôi nói: “Tôi nhớ rằng chị từng kể có lần đã gặp một người phụ nữ nói với chị về Pháp Luân Công. Chị có biết Pháp Luân Công là gì không? Môn này dạy người ta trở thành người tốt. Và nhân tiện, vụ tự thiêu Thiên An Môn đã được giàn dựng.” “Sao cơ?” Cô ấy đáp lại. “Chị nói giàn dựng là có ý gì?”

Tôi đáp lại: “Đúng thế. Trên thực tế, Pháp Luân Công dạy người ta hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Môn này được truyền ra ở thành phố Trường Xuân vào năm 1992; đến năm 1999, đã có 100 triệu người tu luyện. Vì tật đố, cựu lãnh đạo ĐCSTQ là Giang Trạch Dân đã bắt đầu bức hại môn tu luyện này. Pháp Luân Công là một loại đức tin và giảng về Chân-Thiện-Nhẫn. Tu luyện môn này không hề vi phạm pháp luật.”

Tôi trả lời những câu hỏi của cô ấy và nói rằng người phụ nữ cao tuổi ở trạm xe buýt chỉ có ý tốt chứ không định hãm hại cô ấy. Cô ấy đồng tình và nói rằng bà ấy đề cập đến chủ đề ấy hơi sớm quá mà thôi.

Tôi nói với cô ấy rằng nhiều người đang thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, rồi tôi giải thích cho cô ấy vì sao người ta tu luyện Đại Pháp. Tôi gợi ý cô ấy thoái Đảng vì điều đó tốt cho cô ấy, vì cô ấy sẽ thoát khỏi những đại nạn trong tương lai. Cô ấy trông rất tiếp nhận và đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi dặn cô ấy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” trước khi chúng tôi tạm biệt nhau. Cô ấy tiếp nhận những gì tôi nói từ đầu đến cuối. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có giả vờ hay không.

Không lâu sau, tôi nhìn thấy cô ấy đăng lên mạng xã hội rằng cô ấy vừa thi đậu kỳ thi lấy bằng cấp chuyên môn mà trước đó cô ấy đã thi trượt rất nhiều lần. Không lâu sau đó nữa, cô ấy đã đậu phỏng vấn và lấy được chứng chỉ chuyên môn. Tôi vui mừng cho cô ấy.

Giảng chân tướng cho đồng nghiệp B

Tôi làm việc với một cậu thanh niên trẻ tên là Bowen. Cậu ấy cũng kể với tôi rằng hôm nọ, cậu ấy đang đứng ở trạm xe buýt thì có một người đàn ông cao tuổi nói với cậu ấy về Pháp Luân Công. Cậu ấy đã ngăn người đàn ông lại và rời đi. Tôi nói: “Có lẽ ông ấy không có ý làm hại mà chỉ muốn chia sẻ một số điều với cậu thôi.” Bowen đáp: “Tôi cũng không muốn nghe những điều ấy.” Sau đó, cậu ấy nói đến vụ “tự thiêu Thiên An Môn” và tôi lại nói: “Nó đã được giàn dựng.” Cậu ấy không phản đối. Tôi không có cơ hội giảng chân tướng cho cậu ấy.

Bowen cũng nộp đơn xin nghỉ việc sau khi Aifen rời khỏi công ty. Một đồng nghiệp khác và tôi đã rủ cậu ấy đi ăn tối. Khi người đồng nghiệp kia đi thanh toán hóa đơn, tôi đã nói chuyện với Bowen trong sảnh và giải thích cho cậu ấy Pháp Luân Công là gì và vì sao vụ “tự thiêu Thiên An Môn” đã được giàn dựng. Tôi nói rằng cậu ấy không nên tin vào tuyên truyền trên TV và giúp cậu ấy thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khu vực sảnh rất ồn nhưng toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ. Bowen nói rằng cậu ấy sẽ ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi vui mừng cho cậu ấy.

Bowen thực sự đã được ban phước lành. Cậu ấy được trả lương gần gấp đôi trong công việc mới của mình. Tôi ngộ ra rằng miễn là tôi có tâm làm điều gì đó thì Sư phụ sẽ an bài.

Tôi là một người mà tư tưởng luôn hoạt động không ngừng nghỉ. Đôi khi, tôi dùi vào sừng bò; những lần khác, tôi biết mình đã tạo ra một sự thay đổi nhưng lại không buông bỏ được, nên tâm chấp trước vẫn còn đó. Tôi quyết định phải làm gì đó về việc này. Tôi nhớ rằng Sư phụ đã nói chân ngã của chúng ta là thuần khiết và thiện lương, vì vậy tôi chắc chắn rằng những tạp niệm kia không phải xuất phát từ chân ngã của tôi và chúng đang can nhiễu tôi.

Tôi sử dụng một phương pháp lỗi thời, đó là đứng nói trước gương vào mỗi buổi sáng: “Mình là một người tu luyện, mình là một người tu luyện, những thứ ấy không phải là mình, chúng không phải là mình.” Tôi lặp đi lặp lại điều này, cả ngày còn nhẩm trong tâm nhiều nhất có thể và hiệu quả cũng rất tốt. Nhờ học Pháp không ngừng, tôi thực sự đã buông bỏ được rất nhiều tư tưởng người thường liên quan đến tâm được mất.

Tôi vẫn còn trẻ nhưng đã tu luyện Đại Pháp nhiều năm và có được một số trải nghiệm thần kỳ. Qua nhiều thăng trầm, có lúc tôi làm được tốt, có lúc thì không. Điều chưa bao giờ thay đổi đó là tôi có sự giúp đỡ của Sư phụ trong suốt chặng đường ấy, tôi biết ơn Sư phụ đến vô hạn! Tôi cũng biết ơn các đồng tu đã hỗ trợ tôi. Tôi mong rằng trong những ngày tháng cuối cùng này, chúng ta sẽ xứng đáng với sự kỳ vọng của Sư phụ, giữ vững trong tâm ước nguyện ban đầu và tiến về phía trước bất chấp những gian nan.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/3/473792.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/27/216765.html

Đăng ngày 08-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share