Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-02-2024] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp sinh sống ở vùng nông thôn, đã bắt đầu tu luyện từ năm 2008. Trong nhiều năm liên tiếp, tôi đã nhiều lần trải qua quan nghiệp bệnh nên không thể tham gia các buổi học Pháp nhóm một cách đều đặn. Hầu hết thời gian là tôi tự học Pháp ở nhà.

Khi quan nghiệp bệnh của tôi trở nên nghiêm trọng, tôi cảm thấy sinh mệnh của mình như đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Tôi nằm trên giường và nhẩm “Luận Ngữ” và một số bài thơ trong Hồng Ngâm mà tôi vừa mới học thuộc. Sau đó, tôi sẽ dần dần ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng vì Ngài đã cứu tôi một lần nữa. Với niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã hết lần này đến lần khác trải qua những giai đoạn thanh lý thân thể như thế này.

Trong 15 năm tu luyện vừa qua, tôi đã nhiều lần vấp ngã. Tuy nhiên, Sư phụ từ bi luôn luôn chăm sóc cho tôi.

Tôi muốn chia sẻ thể ngộ tu luyện của mình về việc loại bỏ tâm chấp trước và đề cao tâm tính giữa những mâu thuẫn qua vài năm làm việc trong các hạng mục Đại Pháp.

Loại bỏ trạng thái không đúng đắn và làm các hạng mục Đại Pháp

Tôi bắt đầu đến nhóm học Pháp vào dịp Tết Cổ truyền năm 2014. Sau nửa năm, chân trái tôi bắt đầu đau và ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Tôi đã chia sẻ với một đồng tu đến từ thôn khác và bắt đầu hiểu ra rằng người tu luyện là có sứ mệnh. Vào lúc đó, làn sóng khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và là kẻ chịu trách nhiệm cho cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, vừa mới bắt đầu. Vì vậy, tôi đã nhận trách nhiệm thực thi hạng mục này ở thôn của chúng tôi. Sau khi các đồng tu dùng tên thật của họ để kiện Giang và tôi nhận được thông tin xác nhận rằng chính quyền đã tiếp nhận các hồ sơ cần thiết, tôi đã không còn bị đau chân nữa.

Ở nhà tôi không có máy tính. Khi tôi làm việc trong hạng mục này, tôi phải đến thôn lân cận tìm người điều phối của họ để được hỗ trợ. Vì thế, tôi cảm thấy đảm đương nhiệm vụ này thật sự rất khó và nghĩ rằng: “Mình sẽ không bao giờ làm hạng mục nữa.” Ngay khi tôi có ý nghĩ ấy, triệu chứng chảy máu ồ ạt xuất hiện và tôi không thể ăn được. Vào thời khắc mà sinh mệnh của tôi gặp nguy hiểm, Sư phụ lại một lần nữa cứu mạng tôi.

Mặc dù tôi hiểu rằng mình vẫn phải có trách nhiệm với hạng mục này, tôi lại cảm thấy trong thôn đã có một người điều phối rồi. Hơn nữa, tôi lại là một học viên mới, vừa bắt đầu tu luyện sau hầu hết các học viên khác 10 năm. Tôi cảm thấy mình không có đủ khả năng để điều phối hạng mục này.

Trong thôn tôi có hơn một chục học viên nữa. Họ thấy rằng thân thể tôi ngày càng yếu ớt và đều rất lo lắng cho tôi. Sư phụ cũng điểm hoá rằng tôi nên làm hạng mục để chứng thực Pháp. Sau 45 ngày, trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: “Thưa Sư phụ, con sẽ làm hạng mục.” Ngay khi tôi xuất ra niệm này, tất cả những trạng thái không đúng đắn liền biến mất. Tôi đã nhờ con trai của mình, cũng là đồng tu, đến nhà và giúp tôi mua một chiếc máy tính. Cháu đã cài đặt hệ thống cho tôi và dạy tôi cách truy cập trang Minh Huệ.

Vào lúc ấy, người điều phối trong thôn của tôi phải xử lý rất nhiều việc trong gia đình, nên bà ấy nhờ tôi hỗ trợ bất cứ khi nào có các hạng mục Đại Pháp. Sau một thời gian, tôi cũng muốn sản xuất tài liệu chân tướng, vì thế một người điều phối ở thôn khác đã cho tôi một chiếc máy in nhỏ. Nhờ ân huệ của Sư phụ, sự khích lệ của các học viên khác và sự giúp đỡ của hai người con của tôi, tôi từ một người không biết sử dụng chuột đã học được cách sử dụng mạng Internet và in ấn các tài liệu giảng chân tướng.

Giảng chân tướng trực diện để cứu độ chúng sinh

Vào mùa đông năm 2015, tôi mang các tài liệu chân tướng mà mình vừa sản xuất ra ngoài cùng với một học viên khác để phân phát và giảng chân tướng trực diện. Chẳng bao lâu, các học viên khác cũng đi cùng chúng tôi. Ban đầu, một vài người trong chúng tôi không biết cách giảng chân tướng trực diện, vì thế họ hỗ trợ phát chính niệm. Dần dần, cả mười mấy người chúng tôi đều biết cách sản xuất tài liệu chân tướng và giảng chân tướng trực diện.

Ban đầu, nhiều người từ chối nhận tài liệu và thậm chí còn mắng chửi chúng tôi. Tuy nhiên, trong vòng hai năm, ngày càng nhiều người dân biết được Pháp Luân Đại Pháp là gì và hiểu ra việc chúng tôi đang làm. Thời gian qua đi, khi chúng tôi đến chợ, người dân ở đó sẽ xin chúng tôi tài liệu chân tướng, dây đeo và bùa hộ mệnh. Hàng ngày, chúng tôi giúp nhiều người hơn nữa thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bất kể thời tiết ra sao, tôi sẽ ra ngoài cùng với các học viên khác vào buổi sáng và sản xuất tài liệu giảng chân tướng vào buổi chiều.

Qua nhiều năm, chúng tôi đã đến nhiều nơi để phân phát và dán tài liệu chân tướng. Chúng tôi mong muốn tất cả chúng sinh có thể minh bạch chân tướng và được ban phước lành bởi sự từ bi của Sư phụ.

Trong giai đoạn dịch bệnh, môi trường trở nên khắc nghiệt; các thôn làng và đường phố đều bị phong toả. Tuy nhiên, chúng tôi không buông lơi vì nhận ra được tính cấp bách của việc cứu người và sự trân quý của chúng sinh. Khi những con đường chính bị phong toả, chúng tôi sẽ đi những đường ngắn hơn. Khi chúng tôi không thể đạp xe qua các trạm phòng chống dịch bệnh, thì chúng tôi sẽ đi bộ vòng qua đó. Chúng tôi xin Sư phụ ban cho trí huệ để có thể truyền được tài liệu chân tướng đến từng hộ gia đình của tất cả chúng sinh.

Minh Huệ thường thông tri gửi bài chia sẻ hai lần một năm và chúng tôi đều tham gia đủ cả. Năm nào chúng tôi cũng làm thiệp chúc mừng ngày 13/5, Tết Trung thu và Năm mới. Mỗi đồng tu đều muốn thể hiện lòng biết ơn của họ đối với Sư phụ.

Việc giảng chân tướng trực diện của chúng tôi đã khiến tà ác kinh tâm động phách. Cảnh sát địa phương nhận được chỉ lệnh từ thượng cấp và nhiều lần đi bắt giữ các học viên Đại Pháp giảng chân tướng trong các khu chợ. Mỗi khi việc này xảy ra, chúng tôi lại phối hợp để phản bức hại bằng chính niệm chính hành. Một số người phát chính niệm, một số người thông báo cho các đồng tu khác và một số khác thì phơi bày cuộc bức hại lên trang Minh Huệ. Các đồng tu bị bắt cũng giảng chân tướng cho cảnh sát, ôm giữ thiện tâm và mong muốn cứu độ họ.

Hầu hết các đồng tu trong thôn chúng tôi đã bị bắt giữ. Dưới sự chăm sóc và bảo hộ từ bi của Sư phụ, từng người chúng tôi đã được thả ra và trở về nhà an toàn không lâu sau khi bị bắt. Không có đồng tu nào sợ hãi hay tiêu trầm sau khi trở về nhà, mà tất cả họ đều lập tức hoà nhập vào chỉnh thể để làm ba việc.

Năm ngoái, nhờ sự điểm hoá của Sư phụ, các đồng tu đã phối hợp với nhau. Hầu như tất cả đều mua máy tính và học cách truy cập vào trang Minh Huệ.

Đối mặt với những mâu thuẫn đột ngột

Vào lúc 5 giờ chiều ngày hôm nọ, hai đồng tu từ một thôn khác đưa hai người mà tôi không quen đến nhà tôi. Họ nói rằng muốn giao lưu chia sẻ với các đồng tu ở thôn của tôi. Tôi nói: “Hầu như các đồng tu bây giờ đang nấu bữa tối rồi. Chúng ta có thể chia sẻ trong nhóm học Pháp tối nay nhé.” Ngay lúc đó, một người điều phối của thôn ấy cũng đến và đề nghị họ đến chia sẻ ở nhà ông ấy. Ông ấy còn yêu cầu các đồng tu ở thôn của tôi đi theo.

Khi các đồng tu từ hai thôn đến nơi, học viên Jia yêu cầu tôi trước tiên nói về việc các máy in của tôi đang bị trục trặc. Tôi nói: “Các máy in của tôi đang bị trục trặc. Tôi nghĩ rằng chính là Sư phụ đang điểm hoá tôi cần phải đề cao.”

Học viên Jia chỉ vào tôi và nói to: “Rất nhiều máy in của các bạn đã ngừng hoạt động rồi. Đây là một vấn đề lớn. Các bạn nên ngừng làm hạng mục và học Pháp nhiều hơn.” Tôi bình tĩnh nói: “Được thôi.”

Học viên Jia chỉ vào tôi và nói với các đồng tu ở thôn của tôi rằng: “Có rất nhiều học viên trong thôn của các bạn mà, các bạn không nhận ra rằng chị ấy đang có vấn đề lớn hay sao?” Ông ấy thấy tất cả đều im lặng, sau đó quay sang bảo tôi kể về vụ mâu thuẫn giữa tôi với một người điều phối khác từ hồi tôi mới bắt đầu làm hạng mục. Tôi nói: “Tất cả các học viên trong thôn của tôi đều biết việc này rồi. Vụ mâu thuẫn ấy đã được giải quyết và chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt.” Ông ấy nói: “Chị đang có vấn đề ở đâu đó rồi, không nên làm hạng mục nữa. Chị cần phải hướng nội.” Tôi nói đồng ý.

Sau khi về nhà, tôi thầm nghĩ: “Mới hai ngày trước, Jia còn nhờ mình đến thành phố để chia sẻ về việc hình thành một chỉnh thể, bởi vì một người điều phối chủ chốt ở đó vừa mới qua đời. Tại sao ông ấy đột nhiên nói rằng mình có vấn đề lớn? Hai người lạ mặt kia đến từ đâu? Tại sao họ lại nhắm vào mình? Chẳng ai bàn bạc bất kỳ điều gì với mình cả, vậy tại sao họ dám yêu cầu mình ngừng làm hạng mục Đại Pháp chứ?” Tôi rất bối rối.

Ngay lúc đó, tôi có một ý nghĩ trong đầu: “Đây chính là các nhân tố tà ác của ĐCSTQ đang tác quái.” Sau đó, tôi tự nhủ: “Bất kể lý do là gì đi nữa, mình chỉ cần tin chắc vào một điều: mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy mình sẽ làm điều mà Sư phụ yêu cầu. Khi gặp vấn đề, mình sẽ hướng nội tìm vô điều kiện.”

Ngay khi tôi giữ lấy ý niệm này, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Sáng hôm sau, một đồng tu khác đến ở thành phố đã đến nhà tôi. Cậu ấy kiểm tra máy in của tôi và phát hiện ra con chip mực bị lỏng và lung lay. Sau khi cố định lại nó, các bộ phận của chiếc máy in lại hoạt động bình thường. Tôi ngộ ra Sư phụ đang điểm hoá cho tôi, rằng tâm của tôi nên kiên định và bất động. [Ghi chú của người dịch: ở Trung Quốc, chữ “chip” có cùng cách phát âm với chữ “tâm”.] Trong tâm tôi vô cùng cảm ơn Sư phụ.

Vào buổi chiều, một đồng tu khác đến và nói với tôi: “Chị cần phải loại bỏ tâm tật đố và tu khẩu.” Tôi mỉm cười và đồng tình. Tôi tưởng rằng mâu thuẫn đã kết thúc ở đó, còn tôi chỉ cần học Pháp nhiều hơn và đề cao lên.

Ngày hôm sau, tôi cùng với một đồng tu khác lái xe ba bánh đến thành phố để mua nguyên vật liệu sản xuất tài liệu chân tướng. Sau khi đến nơi, đồng tu ở đó hỏi tôi rằng: “Chị đang gặp mâu thuẫn với đồng tu gì ấy phải không?” Trước khi tôi kịp phản hồi, bà ấy đã nói tiếp: “Tại sao chị lại ngăn cản đồng tu gì ấy liên lạc với các đồng tu ở thôn lân cận vậy?”

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra vì sao những đồng tu nọ lại nói tôi có vấn đề lớn. Việc đó không chỉ liên quan đến máy in. Tại sao lại có quá nhiều lời đồn đại vô căn cứ đến vậy? Đồng tu cùng đi với tôi đến đó lo rằng tôi không chịu đựng nổi, nên đã nói: “Đừng nghe những lời đó. Hãy xem chúng là hảo sự, là để chị đề cao tâm tính thôi.”

Tôi là người thích nói chuyện thẳng thắn và trực tiếp. Tôi muốn loại trừ gián cách giữa các đồng tu nhằm hình thành một chỉnh thể để cứu nhiều người hơn nữa. Sau khi quay về, tôi đã nói điều này trong nhóm học Pháp và tất cả mọi người đều nói rằng đó là để tôi đề cao lên. Tôi nói: “Có vẻ như tôi có vấn đề ở đâu đó. Tôi thật sự không nên làm hạng mục nữa mà cần phải học Pháp và tu luyện bản thân cho tốt.”

Khi về nhà, tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ, hợp thập và nói: “Sư phụ ơi, con đang gặp vấn đề lớn sau khi làm các hạng mục Chính Pháp trong nhiều năm qua. Con đã không hoàn thành sứ mệnh và bây giờ xung quanh con đầy lời thị phi. Con đã sai rồi, con không còn làm hạng mục được nữa. Con đã khiến Sư phụ thất vọng.” Sau đó tôi bật khóc nức nở.

Kể từ đó trở đi, sau khi học Pháp nhóm và luyện công tập thể, tôi rời đi ngay mà không nói lời nào.

Sau một vài ngày, tôi cảm thấy thân thể tôi trải qua những biến đổi rõ rệt. Tôi từng cảm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay của mình khi phát chính niệm, nhưng bây giờ không còn nữa. Tôi từng cảm thấy được bao bọc trong một trường năng lượng ấm áp, nhưng nó cũng đã biến mất. Đột nhiên tôi bừng tỉnh. Tôi nhanh chóng quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ, hợp thập và nói: “Sư phụ ơi, con thật quá ích kỷ. Con chỉ muốn đắc lợi ích từ Đại Pháp và trốn tránh mâu thuẫn. Sứ mệnh của con vẫn chưa được hoàn thành. Con vẫn cần phải làm hạng mục mà con cần làm.” Ngay lập tức, mọi thứ trên thân thể tôi đã được khôi phục. Tôi lại bật khóc nức nở.

Vài ngày sau, tôi đang in ấn Cửu Bình thì phát hiện ra chiếc dập ghim không còn dễ sử dụng nữa. Nó không dập xuyên qua lớp giấy hoàn toàn. Sau đó, tôi nhớ đến lời một đồng tu đã nói trước đây, rằng bôi một ít dầu lên kim bấm sẽ tăng hiệu quả của chúng. Tôi thử và vấn đề đã được giải quyết. Tôi nhận ra Sư phụ đã dùng phương thức này để khích lệ tôi làm việc chăm chỉ, không trở nên buông lơi hoặc tiêu trầm. [Ghi chú của người dịch: cụm từ “bôi dầu” trong tiếng Hán còn có nghĩa là “đi nào”, “tiến lên nào” và “nỗ lực toàn diện”.]

Sau đó, một đồng tu ở thôn khác đang trải qua quan nghiệp bệnh đã nhiều lần đến nhà tôi để chia sẻ. Bà ấy nói mình cảm thấy khó chịu ra sao, cử động chân khó khăn thế nào, việc ấy khiến bà không thể học Pháp và bà lo sợ điều này điều nọ. Tôi chia sẻ với bà ấy và khuyên bà ấy buông bỏ tâm sợ hãi. Tôi nói rằng bản thân tâm sợ hãi là chướng ngại to lớn nhất ngăn cản người tu luyện đạt đến viên mãn.

Một hôm, tôi đột nhiên nhớ đến điều Sư phụ giảng:

“…thật đúng là cảnh giới nào tìm người nấy.” (“Gậy cảnh tỉnh mạnh mẽ”)

Tôi thắc mắc rằng tại sao đồng tu đó lại tìm đến tôi? Hẳn là có tâm chấp trước mà tôi cần loại bỏ. Sau đó, tôi nhận ra rằng: “Chẳng phải mình cũng bị tâm sợ hãi cản trở sao? Khi mình làm hạng mục Đại Pháp, thì không chỉ xuất hiện chướng ngại về mặt kỹ thuật mà còn là mâu thuẫn giữa các đồng tu. Khi sự căng thẳng leo thang, mình chỉ muốn bỏ làm giữa chừng. Tuy nhiên, ngay khi mình nói ‘không làm’, thì các giả tướng nghiệp bệnh lại xuất hiện. Vì vậy, mình không dám nói điều ấy ra vì sợ quan nghiệp bệnh.”

Tôi cảm ơn Sư phụ vì đã điểm ngộ cho tôi. Cuộc đời và hết thảy mọi thứ của tôi đều do Sư phụ ban cho. Vì lẽ đó, thì có tâm chấp trước nào mà tôi vẫn chưa buông bỏ được đây? Có tâm sợ hãi chẳng phải có nghĩa là tôi không thể buông bỏ sinh tử được hay sao? Đây là một khảo nghiệm then chốt của người tu luyện và bắt buộc phải vượt qua được. Sư phụ đã an bài con đường cho mỗi từng đệ tử chân tu quay trở về thiên quốc của mình, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ tất cả chỉ vì sợ hãi. Đó đúng là một vấn đề lớn. Tại tầng thấp, nó thể hiện ra là tính tự tư; còn tại tầng cao, nó ám chỉ rằng tôi không tín Sư tín Pháp. Mâu thuẫn này xuất hiện bởi vì Sư phụ đang dùng lời của các đồng tu để cảnh báo tôi.

Tôi đã có thể buông bỏ được. Tôi không còn suy xét đến tâm chấp trước của các đồng tu khác và cũng không còn cảm thấy bất bình vì một đồng tu không cho tôi làm một hạng mục cụ thể nữa. Tôi không còn phàn nàn về thái độ thiếu hợp tác của một đồng tu. Tôi đã buông bỏ bản thân và các tâm chấp trước của mình.

Trong vòng nửa năm qua, với sự chỉ đạo của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ, tất cả những nút thắt trong tâm tôi đã được hoá giải. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn, cùng với các đồng tu làm tốt ba việc và không làm Sư phụ thất vọng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/6/469821.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/20/216654.html

Đăng ngày 26-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share